Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 83

Hôm đó, toàn bộ trọng thần từ hàng Tam phẩm trở lên ở thành Giang Hạ đã vội vàng rời thành lên đường hồi kinh. Đồng thời quan phủ cũng dán cáo thị, lệnh cho bá tánh trong thành mặc đồ trắng, treo lụa trắng, cấm vui chơi, giết mổ trong một trăm ngày và không được cưới hỏi trong vòng một tháng.

Lệnh vừa được thông cáo, vải trắng trong thành lập tức cháy hàng, đồ tang vải trắng cũng bị nâng giá cao chưa từng thấy.

Tô Khuynh rất xót tiền nhưng đã hết cách, chỉ có thể bỏ tiền ra mua một bộ đồ trắng và một miếng lụa trắng, sau khi về nhà liền treo mảnh lụa trắng trước cửa.

Cho đến đầu tháng Tư, Tô Khuynh mới hoàn thành hợp đồng mua nhà và dọn vào ở. Bầu không khí trong thành Giang Hạ vẫn còn nặng nề. Người đi đường không ai dám cao giọng ồn ào, càng không dám tùy tiện cười đùa. Ai nấy cũng đều vội đến vội đi, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi dọn vào nhà mới, Tô Khuynh đóng cửa ru rú trong nhà. Đây là khoảng thời gian không tiện ra ngoài để tránh gặp phải trắc rối, rước thị phi vào người. Hơn nữa, nếu muốn định cư lâu dài ở đây, nàng không thể không chuẩn bị một thân phận quang minh chính đại.

Lấy tờ hộ tịch trống, ngư phù và độ điệp ra, Tô Khuynh xoay người mang bút và lọ mực mua ở tiệm tới, mài mực xong, đặt tờ hộ tịch xuống, chấm nhẹ đầu bút vào nghiên mực rồi hạ bút viết.

Tô Khuynh, quê quán Lương Châu.

Sau rất nhiều lần cân nhắc nàng mới quyết định viết hộ khẩu ở Lương Châu. Mấy năm trước, Tây Bắc Lương Châu xảy ra chiến loạn, không biết đã có bao nhiêu bá tánh phải di tản đào vong khắp nơi. Sau ngần ấy năm loạn lạc, e là hàng vạn hộ gia đình trụ lại đã không còn ai sống sót. Do đó, nàng mới chọn bừa một vùng nào đó ở Lương Châu, dù có bị điều tra cũng không tìm được điểm nào bất hợp lý.

Gác bút, Tô Khuynh tiện tay mở độ điệp ra.

Sau khi xem xét những chữ trên dải lụa trắng, Tô Khuynh bưng chậu nước tới, ngâm mảnh lụa trắng có ghi tên và pháp hiệu vào trong nước. Chờ mấy chữ này đã phai hết nàng mới vớt độ điệp lên, sau đó cẩn thận mang ra chỗ bàn được ánh nắng mặt trời chiếu xuống để phơi khô.

Tô Khuynh cầm ngư phù đang đặt trên bàn lên, suy xét xem nên xử trí thế nào. Miếng ngư phù này quả thực rất rắc rối.

Giữa tháng Tư, Tân Hoàng đăng cơ kế vị, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Hiện Đức.

Tân Hoàng đăng cơ, cũng đồng nghĩa với việc Cửu Hoàng tử sắp lên đường tới đất phong ở Lương Châu. Nhưng sao Cửu Hoàng tử có thể nuốt trôi cục tức này chứ? Vốn là vùng Giang Lăng lại sửa thành đất Lương Châu, ngay cả một người vô dục vô cầu cũng phải nổi điên chứ huống chi là một kẻ biết tranh giành như gã?

Cửu Hoàng tử điên tiết, vốn đã ăn chắc chuyện này, ai ngờ Tống Nghị kia thình lình chơi chiêu rút củi đáy nồi, nội dung còn được viết lên di chiếu để chèn ép gã! Đã thế lại còn là Lương Châu nữa!

Ý gì đây? Tặng đất phong của gã ở Lương Châu, nơi Phúc Vương từng dẫn binh làm phản, chẳng lẽ đang chỉ mũi gã để phỏng đoán rằng về sau gã cũng sẽ dẫm lên vết xe đổ của Phúc Vương, sẽ bại trận bỏ mình sao giống như tên Phúc Vương ngu ngốc kia sao?

Hai mắt Cửu Hoàng tử bùng bùng khói lửa. Tự Chiêu, Tống Nghị, cả lão già đểu cáng Ngô Việt Sơn kia nữa, mấy người cứ chờ đó!

Nhìn Cửu Hoàng tử rời kinh, Hữu tướng khó nén sầu lo.

“Tuy sau cuộc chiến loạn năm đó Lương Châu suy tàn đổ nát, dân chúng cơ cực, nhưng xưa nay đất Lương Châu binh hùng tướng mạnh, ngựa tốt người tài đều đến từ đây. Có điều đợi thêm một thời gian nữa, cho Lương Châu kia dần khôi phục lại sự hưng thịnh, chỉ sợ sẽ không phải phúc của Đại Uyên đâu.” Trên đường về, Hữu tướng đi sóng vai với Tống Nghị, vừa lắc đầu vừa nói mấy lời ẩn ý sâu xa.

Tống Nghị cười đáp: “Đại nhân lo lắng quá rồi. Bây giờ Lương Châu hoang tàn cằn cỗi, dù có lòng muốn vực dậy thì mười năm nữa cũng chưa chắc đã làm được.”

Thấy Tống Nghị không để tâm chuyện này, Hữu tướng ngừng bước, sau đó quay mặt qua nhìn hắn nói thẳng: “Lão phu không muốn vòng vo với ngươi nữa. Thánh Thượng nhân từ, niệm tình cha con không nỡ xuống tay nên mới để Cửu Điện hạ an toàn rời Kinh. Nhưng Tống Chế hiến à, cả ngươi và ta đều biết, để Cửu Điện hạ rời đi thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, ngày sau tất là kẻ địch của Đại Uyên ta! Vì nước vì dân, Tống Chế hiến chớ nên thờ ơ lạnh nhạt như vậy, nên bày tỏ quan điểm mới đúng.”

Tống Nghị nghe vậy vội lui ra sau một bước, chắp tay thi lễ: “Lời này của Hữu tướng Đại nhân thật khiến hạ quan kinh sợ. Thân làm bề tôi phải biết trung với vua, hạ quan chỉ tuân theo ý chỉ của Thánh Thượng, quả thực không dám lỗ m.ãng, sợ là không thể đáp lại cái ‘bày tỏ quan điểm’ của Đại nhân. Xin Hữu tướng Đại nhân đừng trách tội.”

Hữu tướng trầm mặt. Lão liếc xéo Tống Nghị rồi phất tay áo bỏ đi.

Những quan viên khác đứng cách đó khá xa nên đương nhiên không biết bọn họ đang nói gì, nhưng mơ hồ cảm thấy Hữu tướng và Tống Chế hiến lời ra lời vào với nhau không được vui vẻ, thế là bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm.

Tống Nghị đứng thẳng người, phủi phủi ống tay áo, sau đó mặt mày vô cảm đi về hướng khác. Trong lòng cười khẩy, nếu thật sự trừ khử cái đinh trong mắt là Cửu Hoàng tử kia, cho dù Tân Hoàng tạm thời không giáng tội, nhưng nếu không có Cửu Hoàng tử làm bia ngắm thì chẳng phải trong triều sẽ có thêm nhiều vị ‘trung thần’ công kích hắn sao? Hắn cố gắng làm mấy chuyện đó đâu phải là để may áo cưới cho kẻ khác.

Mới vào phủ đã thấy hạ nhân tới bẩm, nói hôm nay tinh thần của lão thái thái khá tốt, cứ dặn đi dặn lại rằng sau khi hắn về nhất định phải sang chỗ bà trò chuyện. Tống Nghị gật đầu, sau đó sải bước đến viện của lão thái thái.

Đám nô tỳ ở bên ngoài thấy Đại nhân bọn họ đến, vội vàng vén rèm mềm lên. Tống Nghị hơi cúi đầu bước vào phòng: “Hôm nay lão thái thái khỏe hơn chưa?” Vừa vào đã thấy lão thái thái ngồi trên giường tựa lưng vào gối nói cười với Vương bà tử, Tống Nghị bèn mỉm cười hỏi thăm.

Lão thái thái nhìn thấy hắn thì đương nhiên rất vui mừng, vội gọi hắn đến gần. Vương bà tử vội vàng đứng dậy nhường chỗ, cẩn thận thối lui sang một bên.

Tống Nghị vén vạt áo ngồi xuống mép giường, nhìn kỹ sắc mặt lão thái thái rồi gật đầu nói: “Vẻ mặt lão thái thái rất tốt. Nhưng vẫn còn gầy quá, sau này phải chú ý điều dưỡng, chớ nên lo âu nữa.”

Lão thái thái bật cười: “Còn dám nói mẹ à, con tự nhìn mình đi, hai tháng này con gầy thành cái dạng gì rồi đây này. Hiện giờ mọi việc đã xong xuôi, con cũng đừng có ngày đêm lo nghĩ nữa, nghỉ ngơi thư giãn vài hôm đi. Tuổi còn trẻ thì đừng tham việc quá kẻo lại sinh bệnh.” Dứt lời, bà thở dài: “Những ngày qua khổ cho con rồi.”

Tống Nghị nhướng mày: “Câu sau của lão thái thái khách sáo quá, không lọt tai tí nào.”

Lão thái thái giả vờ tức giận đánh hắn: “Còn dám trêu mẹ à.”

Tống Nghị cười bật cười.

Cười xong, Tống Nghị thuận miệng hỏi: “Hồi nãy lão thái thái với Vương ma ma nói chuyện thú vị gì thế? Trông lão thái thái vui vẻ ra mặt, làm con trai tò mò lắm đấy.”

Nhắc tới việc này thì lão thái thái lập tức ngồi thẳng lưng, dường như phấn khích đến độ mặt cũng run run. Nhưng bà không mở miệng nói ngay mà vô thức nhìn ra cửa phòng trước, sau đó mới nhỏ giọng nói đầy hưng phấn: “Nghe nói, sau khi Tân Hoàng đăng cơ thì không lâu sau sẽ phong vị cho toàn bộ hậu cung đúng không?”

Tống Nghị chợt khựng lại, sau đó lại cười: “Đây là chuyện đương nhiên. Nhưng ít nhất cũng phải hết tháng Sáu, tầm nửa cuối năm mới làm.”

“Vậy…” Đôi mắt vẩn đục của lão thái thái toả sáng lấp lánh: ” Có phải Bảo Châu nhà ta sẽ được phong phi không? Bảo Châu đang, đang mang long tự mà.” Câu cuối cùng lão thái thái nén giọng cực thấp.

Phi? Tống Nghị cười khẽ, sau đó nhấn giọng hơn: “Phi vị quá thấp, ít nhất phải thêm một chữ quý ở trước.”

Lão thái thái há hốc mồm kinh ngạc: “Quý… Quý phi?”

Tống Nghị chỉ cười không đáp.

Lão thái thái vỗ ngực một hồi lâu để lấy lại bình tĩnh. Vậy sau này, chẳng phải bà chính là mẹ ruột Quý phi sao? Không lâu sau sẽ là bà ngoại của Hoàng tử nhỉ? Có lẽ tương lai sẽ…

Chầm chậm vỗ ngực để đè nén cảm xúc kia. Lão thái thái tự nhủ chuyện tương lai còn xa, tạm thời không nên nghĩ tới mấy việc đó nữa. Một lúc sau, khó khăn lắm bà mới xoa dịu cơn hưng phấn rồi bình tĩnh lại.

“Cũng không biết chúng ta có thể ở lại kinh thành bao lâu nữa đây, liệu có thể đợi đến ngày Bảo Châu được sắc phong không nhỉ?”

Nhận ra vẻ luyến tiếc trong lời của lão thái thái, Tống Nghị bật cười: “Lão thái thái lo lắng nhiều vậy làm chi? Cả căn nhà này đều là của Tống gia, tuy con phải về Tô Châu xử lý công vụ, nhưng lão thái thái có thể ở lại đây bao lâu mà chẳng được, muốn ở đến khi nào thì ở đến khi đó.”

Lão thái thái cảm thấy cũng đúng, thế là mặt mày lại tươi tỉnh hẳn ra.

Bà thật sự muốn ở lại kinh thành. Bởi vì Bảo Châu ở trong cung, một nguyên nhân khác là về Tô Châu thì lại phải đối mặt với Lương gia… Là Tống gia mắc nợ nhà họ, nghĩ tới thôi đã không biết giấu mặt ở đâu rồi.

“Thật tiếc cho đứa trẻ Giản Văn kia…” Lão thái thái thở dài.

“Lão thái thái đừng lo nghĩ nữa.” Tống Nghị nói: “Tân Hoàng đăng cơ xong sẽ mở khoa cử, đến lúc đó chắc chắn Lương Giản Văn sẽ ghi danh tham gia. Với học thức của hắn thì dư sức được lên Bảng vàng. Đến lúc đó con sẽ cố gắng sắp xếp một tương lai tốt đẹp giúp hắn.”

Lão thái thái nghe vậy thì an tâm hơn. Thật ra lão thái thái có nghĩ tới một chuyện, vốn đang định nói nhưng cảm thấy không ổn, nên lại thôi.

Tống Nghị vờ như không thấy, sau khi trò chuyện với bà một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Vừa ra khỏi phòng, mọi biểu cảm trên mặt Tống Nghị đều tan biến, nghiêng mặt qua trầm giọng hỏi: “Điều tra thế nào rồi? Có tung tích gì không?”

Phúc Lộc lập tức trả lời: “Bẩm Đại nhân, có tra được một chút ạ. May mà một lính canh ở thành Dự Châu có trí nhớ tốt, nói là đầu tháng Hai từng thấy một cậu thiếu niên dắt ngựa dùng ngư phù vào thành. Theo như lời miêu tả của hắn về tuổi tác lẫn vóc dáng, có vẻ khá giống Hà Hương cô nương.”

Tống Nghị hơi giật mình: “Tháng Hai nàng đã đến Dự Châu ư? Đi một mình, còn cải trang thành một thiếu niên?” Ngay sau đó hắn cắn răng: “Giỏi thật đấy, xem ra trước đây là gia xem thường nàng.”

Phúc Lộc cúi đầu.

Tống Nghị xoa dịu cơn buồn bực trong lòng, hỏi tiếp: “Hiện giờ thì sao, còn ở Dự Châu không? Hay chạy đến chỗ khác rồi?”

“Ở Dự Châu một hai ngày là đi rồi ạ, về việc đã đi đâu thì không ai nhìn thấy. Nô tài đã phái người tranh thủ thời gian đi điều tra.”

Tống Nghị lại trầm mặt. Hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Hẳn sẽ không đi về phía Nam, nếu không ngày đó cứ ngồi đò xuôi xuống Nam là được rồi, tội gì phải dừng lại giữa chừng. Hướng Bắc lại càng không thể. Nhất định là hướng Tây.”

Nói đến đây, Tống Nghị đột nhiên nghĩ đến lời của Liễu ma ma từng nói, hình như nàng đào vong từ phía Bắc đến tận đây. Đất Bắc, là Lương Châu.

Lương Châu, ở phía Tây Dự Châu.

Tống Nghị lập tức biến sắc.

“Điều thêm người lẻn vào Lương Châu tìm đi. Đồng thời cử người về lại Tô Châu, đưa quản sự phòng bếp Liễu ma ma vào kinh.” Tống Nghị hơi ngừng lại, trầm giọng nói thêm: “Những chuyện liên quan đến nàng, tuyệt đối không được đề cập nửa câu với lão thái thái, nghe rõ chưa?”

Phúc Lộc giật mình, vội vàng nhận lệnh.

Bình Luận (0)
Comment