Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 84

Ngay từ đầu tháng Năm, dân chúng trong thành Giang Hạ đã thôi mặc đồ trắng, đổi về thường phục. Nhưng cũng không dám ăn diện quá sặc sỡ, chủ yếu là đồ màu trơn.

Tô Khuynh cũng đổi y phục, nhưng không phải màu xanh xám như trước nữa mà là bộ y phục màu xám giống của nhà sư mà nàng đặc biệt tìm người may. Đây là quyết định mà nàng đã cân nhắc rất lâu mới đưa ra được. Ngày sau, thân phận của nàng sẽ là Tô Khuynh, quê Lương Châu, là một đệ tử chưa quy y cửa Phật vân du bốn bể.

Triều đại này vốn ưu ái người xuất gia, dù có là quy định gì cũng đều được châm chước. Dựa vào thân phận này, nàng có thể thuận tiện hành sự hơn, đúng là cực kỳ phù hợp. Hơn nữa nàng còn có hộ tịch và độ điệp trong tay, dù có định cư luôn tại đây cũng hoàn toàn hợp pháp.

Giải quyết xong chuyện thân phận, Tô Khuynh cũng yên tâm hơn hẳn.

Ngay từ hôm đó, Tô Khuynh bắt đầu khởi nghiệp. Cứ sau mười ngày là một ngày nghỉ, nàng sẽ đội mũ rơm đánh xe bò đến một con hẻm gần đường lớn, đứng chờ học sinh xuống núi cùng những vị đồng nghiệp khác.

Do đột nhiên có thêm một kẻ đánh xe mới nên khó tránh khỏi việc nghi kỵ lẫn nhau vì cạnh tranh mối làm ăn. Nhưng bởi ban đầu chỉ có tổng cộng ba chiếc xe, số lượng học sinh lại nhiều, lúc trước bọn họ có đi qua đi lại mấy vòng mà vẫn không chở hết người, thế nên cũng không làm khó lính mới như nàng.

Huống hồ, phần lớn dân chúng không muốn gây khó dễ cho nhà sư. Khi biết nàng là đệ tử chưa quy y thì đã khách sáo với nàng hơn.

Tô Khuynh cũng hòa nhã với bọn họ, sau khi dò hỏi bọn họ về giá cả cho mỗi lần đánh xe thì lấy giá đó luôn, mỗi người mười văn cho một chuyến đến trung tâm thành Giang Hạ. Từ đây, việc kinh doanh của Tô Khuynh cũng coi như là khai trương.

Chỉ những ngày nghỉ cách nhau mười ngày nàng mới đánh xe bò mấy vòng để chở khách, những ngày khác sẽ đóng cửa ru rú trong nhà, hoặc ra sau núi ngắm cảnh, hoặc chạy bộ rèn luyện sức khỏe. Cuộc sống trôi qua tuy bình đạm như nước, nhưng cũng rất tự do tự tại.

Tới tháng Sáu, Tô Khuynh đã làm nghề này được hơn một tháng. Cái khác không nói, ít nhất tay lái của nàng đã vững vàng hơn nhiều. Trước kia chỉ chở được ba đến bốn người một lần thì nay đã chở được bảy tám người.

Tô Khuynh không cảm thấy việc đánh xe này mệt nhọc hay nhàm chán gì cả, mà trái lại còn thấy cực kỳ yêu đời. Bởi mỗi chuyến đi, những cậu thiếu niên tràn ngập lý tưởng và hoài bão này cũng chẳng nhàn rỗi tí nào. Bọn họ sẽ ngâm thơ, đối đáp, bàn chính sử, luận dân sinh, nghị triều chính, trò chuyện đến là hăng say, nói nói cười cười vui vẻ. Mà ai nấy cũng đều nói có sách mách có chứng, làm Tô Khuynh nghe xong đều vô cùng kinh ngạc trước nền tảng kiến thức của bọn họ.

Giỏi thật đấy, Tô Khuynh cảm thán. Chẳng trách danh tiếng của thư viện Nam Lộc lại vang xa như vậy. Nhìn những học sinh này là biết, mới chỉ 15-16 tuổi mà đã có hiểu biết sâu rộng như vậy rồi, quả là hiếm thấy.

Nhưng dù sao đám học sinh này vẫn chỉ là thiếu niên, cũng sẽ kể lại mấy chuyện nghịch ngợm hay phá phách trong thư viện, thi thoảng còn tám nhảm nữa. Đôi lúc Tô Khuynh nghe được những điều thú vị cũng sẽ khẽ mỉm cười.

Mà các thiếu niên vô cũng khá tò mò về Tô Khuynh. Nhìn nàng khuôn mặt thanh tú, tuổi tác có vẻ xêm xêm bọn họ, thế mà lại một thân một mình ở đây kiếm sống, còn mặc áo tăng, chẳng lẽ là trẻ mồ côi?

Mới đầu hai bên cũng không thân, Tô Khuynh lại quá kiệm lời, đám học sinh kia cũng ngại mở miệng hỏi. Nhưng thời gian trôi qua, sau hai tháng đi nhờ xe nàng, hai bên cũng đã thân quen với nhau hơn. Một ngày nọ, một cậu thư sinh lớn gan mở miệng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Tô Khuynh cũng biết, sớm muộn gì nàng cũng phải nói cho người khác biết thân phận của mình. Nếu nàng càng che giấu, sợ là người xung quanh sẽ càng tò mò muốn tìm hiểu cho bằng được.

Nhân cơ hội này Tô Khuynh trình bày luôn, nói bản thân quê ở Lương Châu. Trong cuộc chiến loạn năm ấy, cả nhà nàng đều đã bỏ mạng, chỉ còn mình nàng sống sót. Sau đó nàng may mắn được một vị đại sư nhận làm đệ tử. Mấy năm nay nàng vân du khắp nơi trên trần thế để ngộ ra nhiều điều, chờ thời cơ đến sẽ cạo đầu xuất gia.

Đám học sinh vỡ lẽ, trong lòng lại chợt thấy thương hại. Cũng có người hỏi pháp hiệu của nàng. Tô Khuynh không kịp nghĩ kỹ mà đã thuận miệng đáp: “Vô Ngã.”

Bọn họ thấy hứng thú, hỏi nàng nó có ý nghĩa gì?

Cũng may Tô Khuynh còn nhớ vài câu kinh văn mà hai hòa thượng thường tụng cho nàng hồi ở phủ Tổng đốc, thế nên nàng vẫn giải thích được: Kinh Phật dạy rằng, từng bước vô thường, đều là sầu khổ. Mọi đạo vô ngã (*), an vui niết bàn. Cái tên Vô Ngã là có từ đây.”

(*) Vô ngã: trong Phật giáo, nói đơn giản là tư tưởng giải thoát khỏi cái ngã (hay cái tôi), để không còn hệ lụy đến nhân duyên, sinh tử, quả báo và khổ đau.

Tô Khuynh.

Tống Nghị nghiền ngẫm hai chữ này. Nhưng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng hai chữ này cực kỳ đơn giản, ấy vậy mà giống như đang bén rễ cắm sâu vào tâm trí hắn, không tài nào xoá nhoà được. Thậm chí còn quyến luyến giữa môi và răng hắn, mang theo vài tư vị chưa đủ thoả mãn.

Tống Nghị thở hắt ra rồi đứng lên, đi ra khỏi phòng, như muốn mượn làn gió thổi tan đi nỗi bực bội trong lòng. Song lại không thể ngừng nghĩ về nó. Thảo nào trước đây gọi Hà Hương cứ thấy ngượng miệng, ra là vậy. Hai chữ Tô Khuynh này quả thật hợp hơn.

Nhưng rồi lại chợt lạnh mặt, hắn không quên chuyện Liễu ma ma nói nàng có người trong lòng. Khuôn mặt Tống Nghị nhuốm màu lửa giận. Hắn suy đoán là một chuyện, nhưng tìm ra nàng để chứng thực lại là một chuyện khác.

Chờ hắn tóm được nàng, chờ hắn tóm được nàng… Tống Nghị thở ra một hơi dài. Hết thảy cứ chờ hắn tóm được nàng rồi tính.

Giữa tháng Năm, Tống Nghị lên thuyền xuôi xuống phía Nam về lại thành Tô Châu.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi vào phủ Tổng đốc chính là đưa lệnh bài cho Phúc Lộc sai hắn ta điều binh đến Dự Châu tìm tung tích của Tô Khuynh. Ngoài ra còn cử một nhóm người nữa cải trang trà trộn vào Lương Châu, âm thầm dò la.

Mãi cho đến đầu tháng Tám, Phúc Lộc mới mang về một tin, miếng ngư phù từ kinh thành đã xuất hiện ở Duyện Châu. Lần xuất hiện gần đây nhất là khoảng hai đến ba ngày trước, địa phương cụ thể là Lan Lăng, Duyện Châu. Phúc Lộc còn nói hắn ta đã dặn dò quan phủ địa phương bổ sung thêm nhiều binh lính canh gác cửa thành thật nghiêm ngặt, cũng điều binh truy lùng toàn thành, tự tin rằng vài ngày nữa có thể tìm được người.

Tống Nghị nghe vậy thì chợt bật dậy khỏi ghế. Vẻ u ám trong mắt tan đi, cuối cùng hắn siết chặt nắm đấm, đi thẳng một mạch ra ngoài.

“Người đâu, chuẩn bị xe đến bến đò.” Tống Nghị vừa đi vừa lạnh giọng quát: “Lên phía Bắc, đến Duyện Châu.”

Lần này, hắn muốn đích thân đi bắt người.

Hắn thật sự không chờ nổi, hắn muốn nhìn dáng vẻ hoảng sợ và hối hận của nàng, nóng lòng muốn tóm nàng lại để khiển trách nàng một trận, càng muốn chất vấn nàng… vì sao hắn hao hết tâm tư để vẽ ra tương lai cho nàng, thế nàng lại nghĩ đủ mọi kế để chạy trốn khỏi hắn.

Chẳng lẽ hắn sủng ái nàng chưa đủ sao? Hay không cho nàng đủ lời hứa hẹn?

Hắn nghĩ không ra. Điều này khiến hắn cáu giận và phẫn nộ.

Bình Luận (0)
Comment