Mùa thu năm Hiện Đức thứ ba.
Sáng nhìn nước chảy đằng Đông, chiều trông mặt trời ngả về Tây.
Chớp mắt một cái, Tô Khuynh đã ở thành Giang Hạ được ba năm.
Tô Khuynh đánh xe bò dưới ánh hoàng hôn, nghe đám nam sinh ở sau rôm rả thảo luận về đề thi của kỳ khoa khảo mùa thu sắp tới. Nàng chợt nhớ lại cảnh đám bạn cùng lớp ồn ào náo loạn tìm người đối chiếu đáp án sau khi thi Đại học, khoé môi dần vương ý cười.
Ba năm qua cuộc sống của nàng bình lặng yên ả, những lúc rảnh rỗi nàng còn học muối dưa, làm thịt khô, ủ rượu gạo, phơi trà xuân… Mỗi khi trời đổ mưa hoặc có tuyết thì nàng lại làm biếng, không ra ngoài được nên sẽ tựa người lên lan can nghe mưa ngắm tuyết, hoặc pha một ấm trà rồi uống cho đến khi nguội.
Cuộc sống tuy bình dị nhưng rất thoải mái. Hơn nữa có những nam sinh mình đầy thi thư kia làm bạn, nàng cũng không đến mức thiếu hiểu biết, ít nhiều cũng đoán được đôi chút về thế cục trong triều.
Hiện tại trong triều đang trong thế kiềng ba chân, ba đảng Vương, Vu, Tống tranh chấp đấu đá nhau vô cùng kịch liệt. Mối thù giữa Vương – Vu tồn tại đã lâu nên chẳng có gì phải ngạc nhiên, nhưng chợt xuất hiên thêm một Tống đảng đang dần lớn mạnh lại khiến người ta không lường trước được. Tống đảng do Tổng đốc Lưỡng Giang Tống Nghị cầm đầu, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã biến một đảng phái trung lập không có cảm giác tồn tại trở nên hùng mạnh, đủ thấy rằng bọn họ rất biết cách xây dựng mưu lược. Bên cạnh đó còn có Ngự Sử Đài bảo kê, hiện giờ Tống đảng đã đủ lông đủ cánh, không hề yếu thế trước hai đảng Vương – Vu, đến cả đương kim Thánh Thượng cũng phải kiêng kỵ vài phần.
Tô Khuynh chỉ nghe cho biết thôi, kẻ kia có ra sao cũng không liên quan đến nàng.
Ngày ấy, khi Tô Khuynh đang chăn bò ở sau núi, đúng lúc gặp Thẩm Tử Kỳ rời thư viện xuống núi. Thấy nàng ở đây, y bèn đặt giỏ sách trên lưng sang một bên rồi lấy một cái liềm ra, bắt đầu cúi người cắt cỏ, sau đó lại trải thành từng đống ra phơi khô để dùng cho mùa đông.
Những tia nắng mùa thu chiếu lên gương mặt tuấn tú và dáng người mảnh khảnh của cậu thiếu niên, quanh người hắn như được bao phủ bởi một vầng sáng mờ ảo. Trong buổi chiều đầy nắng và gió nhè nhẹ này, từng đường nét của mùa thu dần được khắc hoạ một cách rõ nét.
Ba năm qua, mỗi khi xuống núi là Thẩm Tử Kỳ đều sẽ nán lại giúp nàng chút việc. Nào là cắt cỏ xanh phơi nắng, dọn sạch đống bẩn thỉu trong chồng bò, hoặc là những việc nặng như đi nhặt củi khô, chẻ củi…
Dĩ nhiên ban đầu Tô Khuynh có từ chối ý tốt của y. Thẩm Tử Kỳ cũng không nói gì, có vẻ như cũng nhận ra nàng không thích giao tiếp với người khác. Tuy nhiên mỗi lần xuống núi sẽ luôn lặng lẽ đặt một bó cỏ khô trước cổng nhà nàng.
Đang không lại được hưởng lợi của người ta, sao Tô Khuynh có thể an tâm được. Thế nên cứ đến ngày nghỉ nàng sẽ đứng chờ y dưới chân núi, nói một câu cảm ơn đầy chân thành, rồi dặn một câu sau này không cần phải làm vậy nữa.
Thẩm Tử Kỳ chưa từng đáp lời, chỉ nhìn nàng một lúc, sau đó cõng sọt im lặng đi xuống núi.
Về sau, cứ cách mấy ngày là lại có một đống cỏ xanh được đặt ngay ngắn trước cổng nhà nàng.
Tô Khuynh nhận ra thiếu niên kia là một tên bướng bỉnh. Thế nên nàng đành thôi không khuyên bảo nữa, nhưng cứ đến ngày nghỉ thì sẽ chở y một đoạn, nhất quyết không lấy tiền.
Thẩm Tử Kỳ lại cứng đầu không chịu. Dường như hai người đã có một sự ăn ý bí ẩn nào đó, y giúp nàng làm chút việc, nàng miễn tiền xe cho y.
Dần dà, hai người đã trở nên thân quen hơn. Tuy khi gặp mặt không liên tục lời qua tiếng lại như những người khác, nhưng dù sao vẫn có thể đối đáp vài câu, có điều cũng không nói được mấy lời.
Tô Khuynh hơi thất thần nhìn thiếu niên đang cúi người cắt cỏ đằng xa. Ba năm cũng đủ biến một cậu thiếu niên bướng bỉnh và trẻ con trở thành một thanh niên mảnh khảnh và tinh tế.
Thẩm Tử Kỳ đứng thẳng dậy, giơ tay lau mồ hôi trên trán, sau đó chợt nghiêng mặt nhìn về phía Tô Khuynh.
Phía xa, vị hoà thượng trẻ tuổi đang đứng ngược gió, vừa trang nghiêm và thanh khiết, sáng ngời như ánh nhật nguyệt chiếu rọi, cũng tựa như cây tùng đơn độc trên mỏm đá. Cái phong thái xa rời nhân thế kia khiến y bất giác nghĩ đến một người khác.
Y lặng lẽ quay mặt đi, lau sạch lưỡi liềm rồi cất vào sọt đựng sách.
Tô Khuynh lại ngây người nhìn y một hồi lâu. Không biết có phải nàng bị ảo giác hay không mà cứ cảm thấy mỗi lần y nhìn nàng, lại tựa như đang tìm kiếm bóng dáng của một người khác vậy.
Thẩm Tử Kỳ cõng sọt tre đi về phía nàng. Tô Khuynh thấy vậy thì hoàn hồn lại, cũng tiến tới gần hơn vài bước.
“Hôm nay không phải ngày nghỉ, cậu có chuyện quan trọng cần phải xuống núi sao?”
Thẩm Tử Kỳ lắc đầu: “Cũng không quan trọng lắm, chỉ là vào thành bán tranh thôi.”
Tô Khuynh hiểu ra.
Thẩm Tử Kỳ vẽ tranh cực kỳ đẹp, dù có vẽ người, phong cảnh hay hoa lá chim muông thì y đều có thể vẽ sống động giống y như thật. Bởi vậy, tranh của y bán rất chạy, tạo được chút danh tiếng trong thành.
Tuy nàng không tìm hiểu kỹ về y, nhưng nhờ nhưng cuộc trò chuyện ngắn ngủi cùng nhau trong suốt mấy năm qua thì nàng cũng biết được phần nào. Y mồ côi từ nhỏ, sống nhờ ở nhà cậu họ. Mấy năm trước người cậu kia cũng chết vì bệnh tật, kể từ đó, sinh kế của cả gia đình đều dồn nặng lên vai y.
Cũng may y có khiếu vẽ tranh. Nhờ vào việc bán tranh, y có thể nuôi già trẻ lớn bé trong nhà, lại còn đủ khả năng để theo đuổi việc học hành trong suốt mấy năm qua.
Gác lại dòng suy nghĩ rối loạn kia, Tô Khuynh bước tới kéo con bò, nói: “Đúng lúc ta cũng đang định vào thành mua chút đồ dùng, để ta chở cậu đi cùng luôn.”
Thẩm Tử Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới dắt bò giúp nàng, tiếp đó lấy xe kéo ra lắp lên người con bò.
Suốt cả đoạn đường vào thành, hai người đều giữ im lặng.
Cho đến tận khi tới chỗ hàng quán ở đầu phố, sau khi Thẩm Tử Kỳ xuống xe thì mới khẽ nói câu cảm ơn.
Tô Khuynh nhìn theo bóng lưng gầy gò của y biến mất trong dòng người tấp nập.
—
Sang tháng Chín, tiết trời cuối thu.
Tử Cấm Thành bầu trời quang đãng, gió thu mát rượi.
Hôm nay đám nô tài trong Di Cảnh Cung bận ngược bận xuôi, thỉnh thoảng lại có người bưng đủ loại mâm đĩa đến sảnh chính. Ngay cả cung nữ đắc lực nhất bên cạnh chủ tử cũng không dám lười biếng một giây phút nào, ai nấy cũng làm hết công suất chỉ huy mọi người bưng thức ăn, thử đồ ăn, bày món, chia thức ăn… sợ sẽ xảy ra sai sót.
Thì ra hôm nay là sinh nhật của Tống Quý phi, Thánh Thượng cố ý khai ân, cho phép người nhà của Tống Quý phi vào cung thăm.
Tiếng cười nói vui vẻ trong sảnh truyền ra tận ngoài điện.
Cung nữ đắc lực bên người Tống Quý phi là Trầm Hương không nhịn được mà cẩn thận lia mắt vào trong sảnh. Một bóng dáng cao lớn và uy nghiêm được in mờ mờ trên tấm bình phong khảm ngọc lưu ly. Tim Trầm Hương chợt đập loạn xạ, hốt hoảng nhìn đi chỗ khác. Nhớ lại lời gửi gắm tha thiết của nương nương với mình lúc trước, hai má nàng ta bỗng dưng đỏ ửng.
Trong sảnh chính của Di Cảnh Cung, một mỹ nhân trong bộ hoa phục lộng lẫy ngồi ở ghế chính, ngồi ở hai bên là lão thái thái với khuôn mặt hiền hoà và vị quan trong bộ triều phục màu tím với bố tử thêu hạc trắng.
Mỹ nhân mặc hoa phục kia không ai khác chính là Tống Quý phi ở Di Cảnh Cung, Tống Bảo Châu.
Trong cung rất cô quạnh, dù nàng ta thân là Quý phi nhưng không phải cứ nói muốn gặp người thân là có thể gặp được. Vào cung đã ba năm, số lần nàng ta gặp được người nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Giờ đây vất vả lắm nàng ta mới có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với mẹ và Đại ca, trong lúc ngẩn ngơ, nàng ta lại cảm thấy như được quay về những ngày tháng vô lo vô nghĩ ở Tô Châu. Trong lòng Bảo Châu vui mừng khôn tả, nhưng rồi lại chợt thấy sầu khổ.
Sau buổi đoàn tụ hôm nay, không biết lần tới sẽ là khi nào đây? Nghĩ vậy, đôi mắt lại không ngăn được dòng lệ.
Tống lão thái thái vừa cười vừa kể lại chuyện ngày bé của Bảo Châu, khi ngẩng đầu lên thấy con gái của mình hai mắt rung rưng thì lời nói lại như bị kẹt trong cổ họng. Bà ta chợt nghĩ đến thời gian vào cung thăm hỏi có hạn, sau bữa cơm cũng là lúc phải chia xa thì lòng lại dâng lên nỗi xót xa.
Tống Nghị hơi liếc qua mấy hạ nhân đang đứng gần đó rồi nhìn sang Bảo Châu: “Nương nương, gần đây Đại Hoàng tử có khỏe không?”
Nghe được hai chữ nương nương, Bảo Châu đột nhiên bừng tỉnh. Ở trong thâm cung nội uyển này, dù có khóc cũng chẳng có lợi ích gì. Thế là nàng ta bèn cố chớp mắt, nuốt dòng lệ vào trong.
Tiếp đó nàng ta quay ra phía cửa, khẽ gọi: “Lý ma ma, mau ôm Đại Hoàng tử lại đây.” Nói rồi lại quay qua chỗ lão thái thái và Tống Nghị: “Mấy hôm nay Dục Nhi quấy lắm, mãi mới chịu ngủ, chắc giờ này cũng sắp tỉnh dậy rồi.”
Lão thái thái lập tức cười tít mắt, liên tục nói ‘Được’.
Trong lúc trò chuyện, Lý ma ma đã ôm Đại Hoàng tử còn ngái ngủ đến. Lão thái thái thấy cháu ngoại thì vui mừng khôn xiết, luống cuống tay chân không biết nên làm gì cho phải.
Bảo Châu đưa mắt ra hiệu cho Lý ma ma, Lý ma ma lập tức cho toàn bộ hạ nhân lui ra ngoài điện chờ, sau đó lại dẫn lão thái thái vào trong phòng sưởi.
Đến khi trong sảnh chỉ còn Bảo Châu và Tống Nghị, Bảo Châu mới cởi bỏ lớp ngụy trang, nước mắt thi nhau rơi lã chã.
“Đại ca… Bảo Châu khổ quá…” Bảo Châu nằm úp xuống bàn khóc hu hu, nhưng tay vẫn phải bịt kín miệng sợ tiếng khóc lọt ra ngoài.
Tống Nghị định vươn tay vỗ về đôi vai run rẩy của nàng ta, nhưng khi vừa giơ lên thì lại khẽ rụt lại rồi siết chặt nắm đấm.
Hắn biết rõ, Bảo Châu chỉ có mỗi cái danh Quý phi chứ chẳng phải là một Quý phi thật sự.
Thánh Thượng, chưa từng đặt chân đến Di Cảnh Cung.
Nếu không phải Bảo Châu có Đại Hoàng tử bên cạnh thì không biết tình cảnh bên cung của nàng ta sẽ trôi dạt đến đâu.
“Bảo Châu.” Cất giấu hết những cảm xúc phức tạp trong mắt, Tống Nghị trầm giọng nói: “Muội còn có Đại Hoàng tử.”
Chỉ một câu đơn giản, Bảo Châu đã nhận ra hàm ý bên trong.
Ngăn lại tiếng nức nở, Bảo Châu hít sâu một hơi, lấy khăn gấm lau mặt rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Nàng ta nhìn Tống Nghị, dù chưa rơi lệ nhưng trên mặt vẫn chưa xoá hết nét bi thương: “Tuy Đại Hoàng tử là trưởng tử, nhưng xưa nay luôn phân đích thứ. Đại ca, huynh cũng biết Trường Nhạc Cung…”
Tống Nghị lập tức nghiêm mặt: “Dừng.”
Bảo Châu sửng sốt.
Tống Nghị dịu giọng: “Không cần lo lắng bên kia, chỉ cần nuôi nấng Đại Hoàng tử thành tài là được.”
Trong mắt Bảo Châu lóe lên chút tức giận, nhưng rất nhanh đã kìm nén lại. Nàng ta kéo lấy ống tay áo của Đại ca, tha thiết nhìn vào khuôn mặt ngày càng uy nghiêm của hắn, nhẹ giọng năn nỉ: “Đại ca, bây giờ huynh quyền cao chức trọng, hay là huynh dâng tấu lên Thánh Thượng, xin Thánh Thượng sớm lập Thái tử được không? Nếu chờ vị ở Trường Nhạc Cung sinh Hoàng tử. vậy thì sẽ không kịp…”
“Nương nương!” Tống Nghị nghiêm giọng, nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt sắc bén: “Vi thần xin được nhấn mạnh lần nữa, Đại Hoàng tử còn nhỏ, nương nương chớ nên nóng vội. Mong nương nương cố gắng dưỡng dục Đại Hoàng tử thành tài, đừng vì chút lợi ích trước mắt mà làm hỏng tương lai của Đại Hoàng tử.”
Nét mặt của đại ca nghiêm khắc và lạnh lùng, dáng vẻ tàn nhẫn không gì tả nổi.
Bảo Châu sững người, ngay cả nàng ta cũng không phát hiện mình đã buông lỏng đôi tay vốn đang níu chặt kia từ khi nào.
Lão thái thái loáng thoáng nghe được tiếng cãi vã ở gian ngoài, thế nên không yên tâm vội chạy ra xem, thấy bầu không khí giữa hai huynh muội hơi lạ thì dần trở nên lo lắng mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Bảo Châu âm thầm rút tay về, giả vờ cười khéo: “Không có gì đâu lão thái thái, con vừa nói đùa với Đại ca mấy câu thôi. Đúng rồi, không phải lão thái thái từng gửi thư báo Đại ca đang kén vợ sao, đã chọn được người phù hợp chưa ạ?”
Nhắc tới chuyện này là hai mắt lão thái thái lại sáng lên, lập tức tươi cười hớn hở nói: “Tất nhiên là rồi! Sau khi xem xét thì Đại ca con cũng đã đồng ý.”
=====
Lời editor: Tống cẩu sắp lấy vợ rồi, chị Tô chính thức happy ending nha. Kết thúc tại đây thôi là được rồi~