Bảo Châu hơi kinh ngạc liếc nhìn qua Đại ca, rồi hào hứng hỏi lão thái thái: “Là thiên kim nhà nào vậy ạ?”
Lão thái thái vui vẻ đáp: “Là con gái dòng chính thứ hai của đại phòng nhà họ Vệ giữ chức Đại Lý Tự khanh (*). Vừa mới cập kê, dung nhan như họa, xinh đẹp đoan trang. Đổi thiếp canh cả rồi, tháng sau sẽ bắt đầu nghị thân.”
(*) Đại Lý Tự khanh: chức quan đứng đầu trong Đại Lý Tự.
Bảo Châu lại thoáng thất thần. Bởi vừa nghe lão thái thái nhắc đến ba chữ Đại Lý Tự, trong đầu nàng ta chợt hiện lên một người khác, hiện đang là Tự thiếu khanh (*) của Đại Lý Tự, Lương Giản Văn.
(*) Tự thiếu khanh: chức quan đứng thứ hai trong Đại Lý Tự.
Ba năm qua, Lương Giản Văn từ một chức quan nhỏ trở thành Tự thiếu khanh Đại Lý Tự. Tuy nhờ Đại ca của nàng ta nâng đỡ phần nào, song cũng không thể phủ nhận năng lực vượt trội của hắn ta. Mới ngần ấy tuổi mà hắn ta đã leo lên được chức vị này, trông cả triều dã thì người có thể làm được điều này chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bảo Châu đang bồi hồi nhớ lại thiếu niên mặc y phục màu xanh cầm quạt năm đó thì chợt đụng phải ánh mắt đầy cảnh cáo của Đại ca, nàng ta giật nảy mình. Kìm nén trái tim hãy còn đập loạn, Bảo Châu nở một nụ cười: “Đại ca thật có phúc. Chờ có cơ hội con nhất định phải nhìn thật kỹ xem người kia có xinh đẹp như lời lão thái thái nói hay không.”
“Chắc chắn rồi.” Lão thái thái cười to: “Kể ra Vệ gia cũng có mối liên hệ khá sâu với nhà ta đấy. Lão thái gia nhà họ từng là học trò tâm đắc nhất của tổ phụ con. Năm đó tổ phụ con rất tự hào về ông ấy, thường đưa ông ấy đi theo để dạy dỗ, đến cả con trai ruột cũng không sánh bằng đâu.”
Bảo Châu gật đầu, nhớ đến một nhân vật tầm cỡ như tổ phụ, người được ông ấy coi trọng thì cũng không phải kẻ tầm thường. Cô nương xuất thân từ gia đình như vậy chắc là cũng chẳng phải người yếu kém.
Bảo Châu liền tươi cười nhìn về phía Tống Nghị: “Vậy tiểu muội xin chúc mừng Đại ca ở đây trước.”
Tống Nghị hờ hững gật đầu, trên mặt cũng không để lộ quá nhiều vui mừng.
Bảo Châu làm như vô tình mà nói: “Tháng sau là sinh thần của Thánh Thượng, nghe nói Thiền Vu Chất Chi sẽ dẫn theo Yên Thị đến chúc mừng.”
Tống Nghị hãy còn rũ mắt uống trà, tựa như không nghe thấy.
Lão thái thái nghe thế thì nhíu mày, theo bản năng liếc qua trưởng tử, sau lại nhìn Bảo Châu rồi lắc đầu, ý bảo nàng ta đừng nói nữa.
Bảo Châu cũng không nhắc đến nữa, chỉ xoay mặt qua hướng cửa điện, khẽ mắng: “Trầm Hương, ngươi mù rồi à, còn không mau dâng thêm trà lên đây.”
Ngoài điện vang lên một giọng nói êm tai đáp lời.
Ngay sau đó là tiếng bước chân khe khẽ, không lâu sau, một cung nữ mặc cung trang màu hồng cổ đứng đi qua bình phong xuất hiện trước mặt mọi người, tay bưng ấm cụp mi rũ mắt châm trà.
“Đại ca.” Bảo Châu nói đùa: “Thấy mấy năm nay bên cạnh Đại ca không có lấy một hạ nhân nào hầu hạ cho ra hồn, ngày nào tiểu muội cũng ăn không ngon ngủ không yên. Trước giờ nha đầu Trầm Hương này làm việc cẩn thận thỏa đáng, nếu Đại ca không chê cứ nhận lấy làm người hầu đi, để nàng ta rót nước pha trà cũng được.”
Vừa dứt lời, không khí trong điện đột nhiên yên ắng lại.
Tống Nghị giương mắt liếc qua đại cung nữ ngượng ngùng e thẹn bên cạnh. Vốn chỉ tuỳ tiện nhìn thử, nhưng khi thấy mặt mũi của cung nữ này giống người nọ ba phần thì tối sầm mặt.
“Nương nương có lòng.” Giọng điệu Tống Nghị hờ hững. Đặt chén trà xuống, hắn phất tay áo đứng dậy, không thèm liếc nhìn Bảo Châu lấy một cái: “Có điều, bên cạnh vi thần không thiếu hạ nhân bưng trà rót nước. Lão thái thái, không còn sớm nữa, chúng ta nên rời cung rồi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Hương lập tức trắng bệch.
Bảo Châu cũng lúng túng xấu hổ, không biết nên làm sao cho phải.
Lão thái thái muốn nói lại thôi, song vừa thấy khuôn mặt lạnh tanh không chút nhân nhượng của trưởng tử, cuối cùng cũng không nói ra mấy lời hoà giải mà chỉ thở dài.
—
Cách ngoại ô thành Giang Hạ ba dặm, Tô Khuynh siết chặt dao găm bên hông, nhìn đám cướp đứng vây xung quanh đang chĩa đao kiếm gậy gộc vào mình, trong lòng ớn lạnh.
Hai năm nay Ích Châu và Lương Châu ở phía Tây Bắc bị hạn hán nghiêm trọng, rất nhiều nạn dân đã thi nhau tràn vào địa phận Giang Lăng. Mà một thành trấn hưng thịnh như Giang Hạ tất nhiên cũng thu hút không ít nạn dân lặn lội đến tận đây. Nhưng vì để giữ an toàn, quan phủ không cho bọn họ vào thành mà chỉ mở các điểm phát cháo miễn phí bên ngoài để cứu tế nạn dân của hai vùng.
Lần này nàng ra ngoài là vì trong thành có một hộ gia đình tốt bụng muốn quyên góp chút đồ, khổ nỗi không đủ xe ngựa, đúng lúc thấy nàng đánh xe bò xuống thành nên ngỏ ý muốn thuê nàng một chuyến.
Vốn là Tô Khuynh không định ra khỏi thành, nhưng đối phương lại nhét thêm tận hai lượng vào tay, thế nên nàng đành phải đổi ý.
Suy cho cùng do mấy năm sống an nhàn ở thành Giang Hạ đã khiến nàng mất đi sự cảnh giác, cũng gần như quên mất thế gian này hiểm ác ra sao. Mới ra khỏi thành nàng đã bị bọn cướp theo dõi, giờ mới mắc kẹt lại chỗ này.
Tô Khuynh lén lui ra sau vài bước, cảnh giác nhìn bọn cướp trước mặt: “Xe và thức ăn đều để lại cho các ngươi, thả ta đi được không?”
Tên cầm đầu vạm vỡ dùng mũi đao chọc thủng một chiếc túi trên ván xe, vài hạt gạo trắng tràn ra thì gật đầu với vẻ khá hài lòng.
Rồi gã nhìn sang chỗ Tô Khuynh, tay nắm chặt chuôi đao, trong mắt lóe lên sự hung tàn.
“Nơi này cách cổng thành không xa.” Tô Khuynh vội nói: “Không chừng lát nữa sẽ có linh tuần tra đi ngang qua đây. Nếu ta là các ngươi thì sẽ mau chóng lái xe rời đi, như vậy mới tránh được rắc rối.”
Tên cầm đầu thoáng chốc do dự.
Ánh mắt Tô Khuynh kiên định, tiếp tục nói: “Trị an ở thành Giang Hạ cực kỳ nghiêm ngặt, ta là tăng nhân, nếu xảy ra án mạng thì chắc chắn quan phủ sẽ điều tra kỹ càng. Dù sao thì lương thực đã vào tay các ngươi rồi, nếu còn lấy mạng ta nữa thì chỉ tổ rước thêm phiền phức thôi.”
Tên cầm đầu dần thả lỏng chuôi dao, hiển nhiên là đã bị thuyết phục.
Tô Khuynh đang định dốc sức khuyên thêm thì ngay lúc này, một giọng nói ngập ngừng từ xa truyền tới: ” Đại sư Vô Ngã?”
Tô Khuynh giật thót, theo bản năng quay đầu lại nhìn. Thiếu niên gầy gò đang đứng ở đầu phố kia không phải Thẩm Tử Kỳ thì là ai?
Đi đi! Tô Khuynh cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho y.
Sau khi Thẩm Tử Kỳ chắc chắn đó là nàng, rồi âm thầm đánh giá bảy tám kẻ vạm vỡ xung quanh, mặt lập tức biến sắc. Y chợt chộp lấy cái túi sau lưng ném mạnh vào tên cầm đầu đang đứng trước mặt Tô Khuynh, tiếp đó là nhảy vụt ra, lao nhanh tới chỗ nàng như một cơn gió.
Cái túi kia đập trúng mặt tên cầm đầu. Gã ta kêu to, lảo đảo lùi ra sau mấy bước.
Tô Khuynh không có thời gian để ngạc nhiên về cú ném vừa mạnh vừa chuẩn xác kia của Thẩm Tử Kỳ, chỉ vội vàng nhìn tên cầm đầu, thấy ánh mắt gã lại loé lên vẻ dữ tợn thì thầm nói không ổn. Tô Khuynh lập tức xoay người, không thèm nhìn lại mà chạy vụt về phía khu rừng phía sau.
Gã gào lên, siết chặt chuôi dao định nhào tới chém Tô Khuynh. Mà lúc này Thẩm Tử Kỳ lại nhanh hơn một bước, túm lấy Tô Khuynh kéo ra sau lưng mình.
“Đừng chạy lung tung!” Thẩm Tử Kỳ cao giọng: “Bám sát theo ta!”
Đang nói thì gã to con kia đã vung đao tới, không khí quanh người Thẩm Tử Kỳ đột trầm xuống, lập tức giơ chân đạp mạnh vào ngực gã đàn ông kia.
Gã ta lên: “Lên! Giết sạch chúng nó!”
Đối mặt với bảy tám tên côn đồ vạm vỡ, Thẩm Tử Kỳ lại không hề sợ hãi. Dù trong tay không có vũ khí nhưng lại có thể ứng chiến vô cùng thành thạo, tung ra từng đòn đấm đá rất chuẩn, nhìn qua cũng đoán được là người biết võ.
Lúc một tên cầm gậy dài xông tới, Thẩm Tử Kỳ nghiêng người tránh né, nhanh nhạy tóm lấy tay gã ta gập mạnh về phía trước. Sau một tiếng kêu la đầy đau đớn, nhoáng một cái cây gậy dài nửa mét đã nằm gọn trong tay y.
Có thanh gậy trong tay thì Thẩm Tử Kỳ càng như cá gặp nước.
Bổ, chọc, đâm, quật, đập, vụt,… Rõ ràng là một thiếu niên gầy gò mảnh khảnh trông có vẻ yếu đuổi, ấy thế mà lại có gân cốt vô cùng chắc khoẻ. Thanh gậy kia trong tay khiến y như biến thành một binh sĩ cầm cây thương xông pha chiến trường, làm người ta không thể xem thường.
Tên cầm đầu thấy cách ra chiêu của hắn thì vô cùng kinh ngạc: “Thương pháp Nguỵ gia! Ngươi là…”
Thẩm Tử Kỳ biến sắc, lập tức giơ gậy lên dồn lực đánh thật mạnh vào sau cổ tên cầm đầu.
Gã ta ôm gáy liên tục lui ra sau mấy bước, thấy đồng bọn vẫn vung dao lao về phía y thì vội vàng gầm lên: “Tất cả dừng tay!”
Mấy tên côn đồ khác lập tức thu tay.
Tên cầm đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Tử Kỳ một lúc, sau đó vung tay lên hô: “Đi!”
Đám cướp đưa mắt nhìn nhau, kìm nén sự khó hiểu, vội vàng kéo hai ba tên đồng bọn đang nằm dưới đất rên rỉ, rồi nhanh chóng lui vào khu rừng phía sau cùng tên cầm đầu.
Trên đường về lại thành, hai người đều không nói chuyện. Cho đến khi tới gần hẻm phố, Thẩm Tử Kỳ mới phá vỡ sự im lặng: “Gần đây trong thành ngoài thành đang rất hỗn loạn, nếu không có việc quan trọng thì đừng đánh xe ra ngoài.” Giọng thiếu niên khàn khàn nhưng ngữ điệu vẫn đều đều như trước: “Nhất là ngoài thành, đừng ra đó nữa.”
Tô Khuynh nhịn không được thoáng liếc Thẩm Tử Kỳ. Lúc này y đã trở về dáng vẻ của một thư sinh yếu ớt, không còn thấy khí thế sắc bén khi nghênh chiến ở ngoài thành nữa, cứ như là hai người khác nhau vậy.
Thật ra Tô Khuynh có rất nhiều nghi vấn, nhưng y đã không chủ động nói, nàng cũng sẽ không chủ động nhắc đến.
Lúc chia tay, Tô Khuynh chân thành nói cảm ơn y.
Thẩm Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt hình như ẩn chưa tâm sự cùng chút cảm xúc gì đó mà Tô Khuynh không nhìn ra.
Tô Khuynh chưa kịp nhìn rõ, y đã xoay người rời đi. Ánh chiều tà hắt lên tấm lưng gầy gò của y, cái bóng mỏng manh ngả dài trên mặt đất, trông rất yếu đuối, nhỏ bé lại cô độc…
Sau ngày ấy, rất lâu sau Tô Khuynh vẫn không gặp lại Thẩm Tử Kỳ.
Cho đến tận ngày được nghỉ, lúc chở các học sinh vào thành thì nàng mới nghe bạn học của y nói Thẩm Tử Kỳ đã nghỉ học, từ bỏ kỳ thi mùa xuân năm sau để vào trong thành dạy học cho một trường tư thục.
Tô Khuynh thật sự không dám tin.
Thẩm Tử Kỳ là học sinh xuất sắc trong thư viện, có thể chắc suất trúng khoa cử. Ở cái thời đại mà trừ đọc sách thì tất cả đều là hạ đẳng này, với người có xuất thân bần hàn như y, khoa khảo là con đường duy nhất để tiến về phía trước. Y dốc sức học tập nhiều năm như vậy, chuẩn bị được hái quả ngọt sau khi hiện thực hoá khát vọng của cuộc đời, thế mà sắp với tay đến thì lại bỏ dở, quả là khiến người ta tiếc hùi hụi.
“Cậu ấy… lo lắng về chi phí sao?”
Nghe Tô Khuynh hỏi, Minh Vũ nhún vai: “Trước giờ tính tình của Thẩm Tử Kỳ rất quái đản. Ngài cho rằng nhà cậu ta rất nghèo đúng không? Nhìn thì thấy vậy thôi chứ không hẳn đâu. Nếu thật sự nghèo khổ thì sao cậu ta lại có tiền để thường xuyên đi giúp đỡ nạn dân chứ? Nếu nói nhà cậu ta giàu…” Minh Vũ chép miệng: “Từ lúc nhập học đến giờ, ta chưa bao giờ thấy cậu ta đặt mua đồng phục mới, cũng chẳng thấy cậu ta ăn một bữa cơm thịt. Bộ đồ kia thì mỏng dính như giấy Tuyên Thành vậy, dù có cho đám ăn xin trong thành thì người ta cũng chẳng thèm lấy đâu.”
Chuyện Thẩm Tử Kỳ cứu giúp lưu dân thì nàng biết. Sở dĩ hôm ấy y ra khỏi thành là để mua nửa túi lương thực rồi mang ra ngoài thành nấu cháo.
Thật ra trong suốt ba năm qua, nàng thấy y làm rất nhiều việc thiện. Có đôi lúc nàng nghĩ rằng, Thẩm Tử Kỳ còn giống một vị hoà thượng từ bi hơn cả nàng.