Cái gì nên đến thì ắt sẽ đến.
Đêm hôm ấy, khi tên cướp hung hãn gặp phải lúc ban ngày kia dẫn theo một nam nhân gầy gò với đôi mắt sáng trong xuất hiện trong nhà mình thì Thẩm Tử Kỳ đã biết, số mệnh đã được sắp đặt, dù sớm hay muộn cũng không thể chạy thoát.
Sáng sớm, khi Tô Khuynh ra mở cửa thì có một bóng người đứng im bất động thình lình đập vào mắt, thế là giật nảy mình.
Thẩm Tử Kỳ xin lỗi: “Mới sáng sớm đã mạo phạm làm phiền, xin ngài thứ lỗi.”
Thấy rõ người tới là ai thì Tô Khuynh cũng hoàn hồn, bèn xua xua tay: “Không sao.” Ngay sau đó lại hỏi: “Muốn ra ngoài làm chuyện quan trọng sao?”
Dứt lời thì định vào đánh xe ra.
Sáng sớm mùa thu ít mây gió hiu hiu thổi, Thẩm Tử Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt trước giờ luôn phủ một lớp màu buồn tẻ thì nay lại thoáng hiện lên ý cười: “Ta tới là để từ biệt.” Y nói.
Giọng nói khàn khàn bị cuốn theo làn gió lọt vào tai, Tô Khuynh lập tức dừng bước.
Thẩm Tử Kỳ vu.ốt ve bức tranh cuộn tròn trong ngực, rồi sau đó lại đưa qua bằng cả hai tay: “Đây là quà chia tay, hy vọng ngài sẽ không ghét bỏ.”
Tô Khuynh lấy lại bình tĩnh, sau đó đưa hai tay ra nhận: “Cảm ơn.” Nắm chặt cuộn tranh trong tay, Tô Khuynh hít một hơi thật sâu rồi ngẩng lên cười với y: “Nếu cậu không vội thì vào nhà uống một ly trà nóng nhé?”
Sảnh trong cũng không quá lớn, trong nhà khá nhỏ mà cũng hơi tối, cách bố trí vừa chật chội vừa đơn sơ. Đưa mắt nhìn quanh, chỉ có ít ỏi vài đồ gia dụng thô sơ mộc mạc chứ đừng nói đến tính trang nhã. Bên trong một cái sảnh nhỏ giản dị mà tồi tàn như vậy, nhưng kỳ lạ thay lại khiến người ta tìm được sự bình yên và tĩnh nặng của những ngày tháng sinh hoạt.
Giống như chủ của ngôi nhà này vậy. Sạch sẽ, bình dị.
Sống thanh bần vui đời đạo, không tranh không giành với thế gian.
Trà nóng mới pha được đặt trên chiếc bàn tròn nhỏ, hơi nóng bốc lên, hương thơm nức mũi. Tô Khuynh chầm chậm rót trà cho người đối diện: “Kỹ năng bình thường thôi, mong cậu không chê.”
Thẩm Tử Kỳ âm thầm thu hồi tầm mắt.
Trong lúc Tô Khuynh châm trà cho y, vẻ mặt y nghiêm trang, từ từ đưa đôi tay đang nắm thành quyền lên, khép năm ngón tay lại, trịnh trọng gõ ba cái xuống bàn.
Tay rót trà của Tô Khuynh chợt run lên, suýt nữa đã làm trà đổ ra ngoài.
Năm ngón tay gõ bàn, đây chính là lễ của vãn bối với trưởng bối, tương tự với người bề dưới đang quỳ lạy đợi người bề trên nhận lễ. Thẩm Tử Kỳ học thức hơn người, nàng không tin y không hiểu lễ mời trà.
Mà Thẩm Tử Kỳ lại làm như chẳng có gì không ổn, gõ năm ngón tay xuống bàn xong thì cầm lấy chén trà rồi từ từ uống.
Lòng Tô Khuynh hơi hoảng loạn mà đặt ấm trà xuống. Nàng muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong lúc nhất thời, cả hai người đều im lặng, bầu không khí yên tĩnh cứ chầm chậm quẩn quanh bọn họ.
“Thật ra ta vẫn luôn thấy thắc mắc.” Đến khi Thẩm Tử Kỳ đã uống cạn ly trà, lúc này y mới phá vỡ bầu không khí yên ắng đến lạ kỳ: “Không biết vì sao đại sư lại lấy pháp hiệu là Vô Ngã?”
Tô Khuynh đang trầm tư, nghe thấy y hỏi chuyện thì cố kiềm chế các nghi vấn trong lòng, thuận miệng đáp: “Là lấy từ ‘Từng bước vô thường, đều là sầu khổ; Mọi đạo vô ngã, an vui niết bàn’.”
“Mọi đạo vô ngã…” Thẩm Tử Kỳ lẩm nhẩm lại, trên khuôn mặt gầy gò mà tuấn tú như phủ một lớp sương mù khiến người ta không thể nhìn thấu.
“Cũng tốt. Thế đạo vô ngã, vậy là có thể quên hết mọi chuyện trước kia, bắt đầu lại từ đầu.”
Tô Khuynh chưa kịp hiểu ý trong câu này của y thì y đã ngẩng đầu nhìn Tô khuynh, trong đôi mắt màu nâu sâu thẳm kia tựa như mang theo chút mong đợi khó hiểu: “Vậy thì tốt rồi. Người… sau này đại sư hãy cứ sống thật tốt như thế này nhé.”
Tô Khuynh không rõ y đang mong đợi điều gì, dường như Thẩm Tử Kỳ cũng không định giải thích cho nàng hiểu.
Đang định rót thêm trà cho y thì y đã đứng dậy xin cáo từ. Trước khi đi còn dặn dò nàng đôi lời, bảo nàng trong thời gian này đừng nên ra ngoài.
Tô Khuynh mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt những nghi ngờ trong lòng xuống bụng. Nàng khoanh tay đứng trong viện nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của chàng thiếu niên đi xa, nhìn y đắm mình trong ánh nắng vàng óng ả của tiết trời mùa thu, đến tận khi bóng dáng ấy hoàn toàn biến mất.
Thiếu niên này luôn cất giấu rất nhiều điều trong lòng, tuy quật cường bướng bỉnh nhưng lại dễ mềm lòng. Kể từ giờ phút này, có lẽ y sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của nàng.
Tựa như, hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Tô Khuynh về phòng, từ từ mở cuộn tranh kia ra.
Bức tranh vẽ một chàng thiếu niên mặc đồ đen cầm cuốc ở rìa ruộng, nhìn về phía cánh đồng bao la bát ngát đằng xa. Thiếu niên cau chặt mày, giống như gặp phải vấn đề cực kỳ nan giải, khiến như thể ta nghe được tiếng thở dài qua một lớp giấy cuộn.
Khuôn mặt của thiếu niên trong tranh cực kỳ giống nàng, nhưng lại không phải nàng.
—
“Thiếu tướng quân, hiện giờ thần đã tập kết đủ một nghìn thuộc hạ cũ rồi. Hơn một vạn nạn dân bị bắt làm con tin, việc hệ trọng trước mắt là phải chiếm cứ được một vị trí, về căn cứ thì có thể từ từ trù tính …” Nam tử gầy gò kia chính là phụ tá đắc lực lúc trước của Phúc Vương, đang thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch trả thù vĩ đại. Các thủ hạ cũ bên Lương Châu nghe thấy thì khẽ gật gật đầu, thỉnh thoảng cũng có người lén quay sang nhìn cậu thanh niên mảnh khảnh và cô độc kia, trong lòng đều trông mong y có thể dẫn theo bọn họ cùng với đội quân cũ đánh thẳng vào kinh, nghiền lão Hoàng Đế kia tan xương nát thịt để báo thù cho nỗi cừu hận vô tận.
Thẩm Tử Kỳ nghe được không ngờ bọn họ có thể tập kết được hơn một nghìn số quân binh cũ thì chợt kinh hãi, nhưng trên mặt không để lộ điều gì.
Y phải tìm cách ngăn cản bọn họ.
Thẩm Tử Kỳ âm thầm siết chặt nắm đấm. Y không thể trơ mắt nhìn bọn họ tự đi tìm chết, càng không thể để bọn họ làm trái với di nguyện của Thế tử.
Thế tử chưa từng có ý định báo thù mà muốn thế gian này ngày càng tươi đẹp, tứ hải thái bình, quốc thái dân an.
Ngày xưa y không hiểu, không chịu nghe Thế tử dốc lòng khuyên bảo mà cứ nhất quyết làm theo ý mình, trở thành một con ngựa chiến dưới sự chỉ bảo của Phúc Vương.
Cho đến tận ngày hôm ấy, Lương Châu chìm trong biển lửa mù mịt, tiếng người già phụ nữ và trẻ con không ngừng khóc than thì y mới bừng tỉnh ngộ, hiểu được vì sao Thế tử lại hay thở dài rơi lệ.
Người thấy chăng ở thành Lương Châu, xương trắng khắp nơi đâu ai nhặt,
Ma oán quỷ khóc mãi dai dẳng, lẫn trong tiếng mưa rào hiu hắt. (*)
(*) Tác giả mượn bốn câu này trong bài thơ “Bình xa hành” của Đỗ Phủ. Địa danh trong bài thơ gốc là Thanh Hải.
Mọi người trong lều tranh đều đang bí mật ấp ủ mưu đồ bất chính, nếu không phải đắm chìm trong ảo tưởng về ngày báo thù thì lại là mắc kẹt trong quá khứ bi thảm, không hề phát hiện ra một nam tử gầy gò đã lén lút chuồn ra ngoài…
—
Kinh thành.
Trong Tống phủ, lão thái thái vui mừng phấn khởi nói với Tống Nghị về chuyện tháng sau sẽ nghị thân. Nhắc tới lễ vật, lão thái thái càng thêm hồ hởi, thao thao bất tuyệt nào là những món đồ mà bà đã lựa chọn tỉ mỉ, nào là chuẩn bị những bao nhiêu rương lễ vật, lại còn khen cô con gái kia của Vệ gia rất tài giỏi, chuẩn bị nhiều chút cũng đáng, sẵn sàng cho cô ấy phần mặt mũi này, vân vân…
Tống Nghị ngồi ngay ngắn trước bàn kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, ý bảo hắn không có ý kiến gì về chuyện này.
Đúng lúc đó, Phúc Lộc vội vàng chạy vào, gọi một câu: “Đại nhân.”
Tống Nghị liếc qua thấy hắn ta đang nắm chặt ống tay áo, bèn cáo tội với lão thái thái một tiếng, nói là có công vụ cần phải xử lý.
Lão thái thái chỉ trách móc một câu rồi cho phép, ngay sau đó lại kéo lấy Vương bà tử, liên tục dặn dò những điều cần lưu ý trong ngày nghị thân.
Tống Nghị nặng nề bước ra khỏi phòng, Phúc Lộc nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn, khẽ bẩm: “Vân Tước gửi thư ạ.”
Ánh mắt Tống Nghị chợt loé lên, ngay sau đó bước nhanh vào thu phòng: “Đi theo ta.”
Phúc Lộc vội vàng chạy theo.
Trong thư phòng, Phúc Lộc cẩn thận đặt chiếc đèn khắc đầy hoa văn lên bàn sách. Tống Nghị mở thư mật, sau đó giơ lên trước đèn để đọc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lá thư trống. Không lâu sau, một vài dòng chữ bắt đầu xuất hiện trên lá thư rỗng tuếch. Tống Nghị liếc qua từng dòng một, hai mắt trừng lớn.
Nguỵ Kỳ. Con trai út của lão tướng Nguỵ Trung Minh – thuộc hạ cũ Phúc Vương năm đó, Nguỵ Kỳ. Tuổi còn trẻ mà đã có võ nghệ phi phàm, kỹ năng thương pháp càng tài hoa xuất chúng. Bá tánh Lương Châu gọi y là tiểu Triệu Tử Long (*).
(*) Triệu Tử Long: hay còn gọi là Triệu Vân, xuất hiện trong “Tam quốc diễn nghĩa”, được tôn xưng thành võ thần. Đây là nhân vật hư cấu.
Tống Nghị đưa bức thư đến gần ánh nến, nhìn ngọn lửa đỏ rực kia thiêu đốt là thư, vẻ mặt u ám không đoán được cảm xúc. Tổng đốc Giang Lăng dâng một nhược điểm lớn tới vậy đến bên miệng hắn, hắn tội gì mà không điều tra chứ.
Giang Lăng phì nhiêu màu mỡ, dân cư đông đúc. Nếu đã có kẻ không muốn ngồi chung thuyền với hắn, vậy thì vị trí kia cũng nên đổi người rồi.
“Ngươi phái thêm người đến hỗ trợ hắn.” Ngón tay Tống Nghị gõ đều đều trên mặt bàn, trầm giọng nói: “Chuyển lời tới cho hắn, sau khi làm xong chuyện này, bổn quan hứa sẽ giúp hắn được đoàn tụ với huynh đệ của hắn. Với lại bảo đệ đệ của hắn thay hình đổi dạng, ban chức tước.”
Vân Tước là mật thám năm đó hắn cài vào Lương Châu, không ngờ đã nhiều năm trôi qua thì nay mới phát huy được tác dụng.
—
Thẩm Tử Kỳ muốn đưa tất cả mọi người ra khỏi thành Giang Hạ, không bao giờ đặt chân vào Giang Lăng nữa. Bởi vì y không thể để bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nhưng y đã đánh giá thấp mong muốn trả thù của bọn bọ.
Điển Di nhìn trúng thành Giang Hạ, phía Tây giáp với Lương Châu, phía Bắc lại có sông, công thủ toàn diện. Lão muốn dẫn người trà trộn vào trong thành, xông vào giết hết quan phủ và đám quan viên để chiếm thành Giang Hạ. Nhân lúc quan phủ Giang Lăng chưa kịp tới ứng cứu thì nhanh chóng hành động, bắt các nạn dân làm con tin để bao vây toàn bộ Giang Lăng. Tuy chưa đủ sức chống lại triều đình nhưng cũng phải tranh thủ cấu xé chút lợi ích.
Thẩm Tử Kỳ nghe xong thì cảm thấy cứ như đang nghe kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao vậy. Y nhìn Điển Di với ánh mắt phức tạp. Người này đã từng là mưu sĩ số một được Phúc Vương cực kỳ tín nhiệm, danh xưng này chỉ còn là quá khứ. Hiện giờ Điển Dị bị hận thù che mờ hai mắt, trở thành một kẻ điên mất đi toàn bộ lý trí.
Cả cha mẹ và vợ con của Điển Di đều đã bỏ mạng trong cuộc chiến loạn kia.
Vẻ mặt Thẩm Tử Kỳ kiên định. Y không thể cho phép Điển Di dẫn theo quân đội cũ của Lương Châu tự đi nộp mạng được.
Đêm đến, khi Thẩm Tử Kỳ xuống núi thì một lúc sau Điển Di vội vàng dẫn một đám người đuổi theo, thấy Thẩm Tử Kỳ định lén lút rời đi thì tức muốn hộc máu.
“Thiếu tướng quân muốn đi đâu vậy? Định làm kẻ hèn nhát bỏ trốn trước trận chiến sao!”
Đối với lời chỉ trích nghiêm khắc của Điển Di, Thẩm Tử Kỳ mặt không đổi sắc, chỉ nhìn đám quân binh cũ của Lương Châu vây quanh mình, nói: “Trợ tá Điền, ông dám phái người theo dõi ta? Các ngươi muốn làm gì đây? Nếu ta cứ khăng khăng muốn rời đi thì chẳng lẽ các ngươi sẽ coi ta thành kẻ địch sao?”
Đúng là Thẩm Tử Kỳ định rời đi. Theo y thấy, có lẽ Điển Di không có năng lực để khiến quân đội cũ của Lương Châu liều mạng được ăn cả ngã về không cùng mình. Cuối cùng nhờ y xuất hiện, trở thành cơ hội cho Điển Di, thế nên quân đội cũ của Lương Châu mới có dũng khí mạo hiểm thử một lần.
Nếu y đã không thể thuyết phục được Điển Di thì lại càng không thể thuyết phục được quân binh cũ Lương Châu sùng bái đội quân Nguỵ gia một cách mù quáng, vậy thì cứ tạm thời rời đi. Y tin rằng sẽ có nhiều người đầu óc tỉnh táo có thể bình tĩnh hơn, sau đó tự khắc sẽ dừng những hành động đi tìm chết này lại.
Nhưng không ngờ Điển Di lại đề phòng hắn, phái người theo dõi nhất cử nhất động của y. Y chỉ vừa mới xuống núi, thế mà đã kịp thúc ngựa đuổi theo.
“Thiếu tướng quân, mời ngài quay về!” Bóng tối bao phủ lên khuôn mặt gầy gò của Điển Di, trông vừa dữ tợn, u ám lại cương quyết.
Thẩm Tử Kỳ cũng nổi giận: “Nếu ta đã muốn rời đi thì đừng kẻ nào mơ tưởng sẽ cản được ta!” Vung cây gậy dài trong tay lên, hét lớn: “Tránh ra!”