Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 92

Cuộc sống của Tô Khuynh đã bình lặng trở lại.

Mấy ngày nay vì quá nhàn rỗi không biết nên làm gì, do đó nàng đang định ủ chút rượu hoa quế. Nghĩ đến cảnh ngày đông lạnh lẽo được nằm trên chiếc giường đất ấm áp rồi nhấm nháp vài chén rượu, nàng lại bắt đầu nổi hứng. Vì thế nàng bèn ra sau núi hái chút hoa quế, muốn ủ nhiều nhiều chút.

Không đủ bình rượu và vài nguyên liệu, nàng đành phải đánh mấy chuyến xe vào trong thành để mua, sau khi làm hết các công đoạn thì đậy kín rồi chôn xuống đất.

Hôm đó, khi nàng cầm mấy bình rượu rỗng từ ván xe lên rồi quay người lại, đột nhiên phía sau vang lên tiếng động lạ. Nàng chưa kịp quay đầu thì ở cổ chợt cảm thấy lạnh lẽo. Đồng tử Tô Khuynh co rút, theo bản năng nhìn xuống dưới. Có một thanh kiếm đang kề sát vào cổ nàng.

“Đi vào.” Người phía sau uy hiếp, giọng nói già nua, khô khốc mà lạnh lùng.

Tô Khuynh không khỏi liếc mắt lên nhìn quanh bốn phía. Nhưng ngay sau đó chỗ cổ nàng chợt đau đớn, vài giọt máu chảy xuống.

“Nhanh lên! Đừng có giở trò.” Người phía sau có vẻ nôn nóng bất an, lạnh lùng thúc giục.

Tô Khuynh nuốt nước bọt, cũng chỉ có thể giữ chặt trái tim đang đập dồn dập như sấm, ôm chặt bình rượu từ từ đi vào sân.

Người phía sau cũng đi vào theo, tiếp đó gã ta ép nàng đi vào nhà.

Lông tơ cả người Tô Khuynh dựng đứng hết cả lên.

Khi lê bước vào trong nhà, trong đầu nàng điên cuồng suy nghĩ ra cách đối phó.

Kẻ sau lưng là ai?

Trả thù? Khả năng này khá thấp.

Phạm nhân chạy trốn? Thấy hơi tiền liền nổi lòng tham?

Chắc là không phải cướp sắc. Dù sao thân phận hiện tại của nàng cũng là nam nhân.

Sau khi vào nhà, Tô Khuynh còn đang sốt ruột tính toán làm sao để thoát khỏi kẻ xấu này. Nhưng không ngờ rằng vào nhà rồi thì tên kia lại lập tức xoay người nàng lại, đôi mắt đang hằm hằm sát khí nhìn thấy mặt nàng thì trừng lớn, miệng liên tục thở hổn hển, trên khuôn mặt nhăn nheo của lão ta hiện lên vẻ hoài nghi.

Hôm nay lúc ở trong thành, Điển Di còn tưởng mình đã nhầm rồi, nhưng cuối cùng vẫn ôm một tia hy vọng để đi theo. Đến khi thật sự nhìn rõ mặt của người này thì lão lại ngây người như hoá đá.

Khuôn mặt này, phong thái này, rõ ràng chính là Thế tử mà!

Tô Khuynh bỗng thấy lão ta run rẩy kịch liệt, nàng chưa kịp phản ứng lại thì lão đã quỳ phịch xuống trước mặt nàng, lê gối đến rồi ôm lấy chân nàng khóc lớn: “Thế tử ơi…”

Tô Khuynh đứng chôn chân tại chỗ. Nàng không dám chắc rằng liệu có phải mình đã đụng trúng bệnh nhân tâm thần của thời đại này hay không.

Sợ sẽ k.ích th.ích lão nên nàng cũng không dám tuỳ tiện lên tiếng, chỉ có thể liên tục đưa mắt nhìn ra ngoài cổng, mong sẽ có người đi qua phát hiện ra trong nhà của nàng có điều bất thường rồi chạy vào cứu.

Điển Di gào khóc, nhưng phần nhiều là vì buồn chứ không phải vì vui. Lão ta khóc đến xót lòng xót dạ, chỉ ước có thể khóc hết nỗi oán hận của cuộc đời.

Nhưng cuối cùng lão cũng chịu bình tĩnh lại, khóc xong rồi thì cố áp chế những cảm xúc trong lòng. Lão lau hết nước mắt xong thì vội vàng đứng dậy, lập tức muốn kéo Tô Khuynh ra ngoài: “Thế tử gia, nơi này không tiện ở lâu, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi!”

Nghe lão nói muốn đưa nàng đi, Tô Khuynh ngạc nhiên rồi vung mạnh tay. Lần này thật sự đã hất bỏ tay của lão ta, thế là nàng liên tục lùi về sau vài bước.

Tô Khuynh nhìn gã đầy cảnh giác: “E… e là ông nhận nhầm người rồi!”

Điển Di thấy nàng cảnh giác thì vô cùng kinh ngạc, lão ta nôn nóng tiến lên một bước: “Thế tử gia, ngài quên thần rồi sao? Thần là Điển Di đây, ngài nhìn cho kỹ đi, ngài nhìn đi.” Nói rồi lão lại tiến gần hơn nữa, tự chỉ vào mình nói với vẻ sốt ruột.

Tô Khuynh lại lùi về sau mấy bước, lén đưa tay xuống hông nhẹ nhàng rút con dao găm ra nửa tấc, dáng vẻ cảnh giác như đang nhìn một kẻ xa lạ.

Cả người Điển Di chợt cứng đờ.

Bởi vì trước đó thiếu tướng quân ẩn mình ở thành Giang Hạ, cho nên khi bỗng nhìn thấy thiếu niên này trong thành Giang Hạ, lão vô thức nhận định người này là Thế tử gia. Chưa kịp suy nghĩ, mà căn bản là không muốn suy nghĩ rằng, tại sao Thế tử gia ngày xưa đã rút kiếm tự vẫn lại sống ở chỗ này.

Cảm xúc Điển Di lại bắt đầu mất kiểm soát. Lão đột nhiên ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, đôi mắt nham hiểm vô tình liếc nhìn bức tranh trên tường, sau đó đồng tử chợt co rút. Rồi trên mặt lại hiện lên vẻ vui sướng.

“Ngài chính là Thế tử gia!” Lão ta nói như đinh đóng cột.

Tô Khuynh nhận thấy ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm vào bức hoạ treo trên tường, loáng thoáng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, vội vàng giải thích: “Tranh này là người khác tặng ta, người trong bức tranh đó cũng không phải ta.”

Điển Di căn bản là không nghe nàng giải thích. Lão lập tức túm lấy Tô Khuynh, khăng khăng bắt nàng phải đi.

Ngày ấy khi thiếu tướng quân cố chấp rời đi, đám người bọn họ không tài nào ngăn cản được. Cũng như lời của thiếu tướng quân nói, ngài ấy đã muốn đi thì đừng kẻ nào mơ sẽ ngăn cản được.

Suy cho cùng cái danh tiểu Triệu Tử Long không phải chỉ là danh hão.

Thiếu tướng quân vừa rời khỏi, lòng quyết tâm của đội quân cũ Lương Châu bắt đầu lung lay, không ít người dần hoài nghi kế hoạch ở thành Giang Hạ của lão, cảm thấy cục diện vốn rất tốt đẹp sẽ bị thất bại trong gang tấc.

Như thế thì đâu có được. Nếu cứ mãi chần chừ tại đó thì đến bao giờ lão mới báo được đại thù đây?

Bất luận thiếu niên này có phải Thế tử hay không cũng không quan trọng, lão nói phải thì nhất định là phải!

Tô Khuynh vừa rút mạnh kiếm ra chém về phía kẻ lạ mặt. Điển Di lách mình tránh né, sau đó giơ tay đánh một chưởng khiến nàng bất tỉnh.

Cuối tháng Chín năm Hiện Đức thứ ba, những văn kiện khẩn cấp từ Giang Lăng liên tục bay dồn dập tới long án Kim Loan Điện, nội dung văn kiện đề cập đến việc thành Giang Hạ đang có phản loạn.

Sau hai năm thiên tai, các khu vực chịu tổn hại trực tiếp là Lương Châu và Ích Châu đã an ổn trở lại, nhưng địa phương xưa nay phồn hoa đông đúc như thành Giang Hạ lại gặp phải tai hoạ.

Lần này không phải do nạn dân bạo động mà là dư nghiệt của Phúc Vương ngày xưa khơi mào, tập kết dư đảng tấn công thành Giang Hạ trong đêm, cướp lấy cơ quan trọng địa là nha phủ.

Tri phủ thành Giang Hạ yếu thế không thể địch lại, lấy thân tuẫn thành. Mấy quan viên khác đột ngột gặp chuyện thì không kịp chuẩn bị, không trốn được thì chịu chết, còn có người đã trốn thoát nhưng không rõ tung tích.

Cả triều ồ lên.

Không những thế, đám dư nghiệt đó còn dùng danh nghĩa tiêu diệt gian thần, ủng hộ Thế tử dòng chính của Phúc Vương, không chỉ chiếm cứ thành Giang Hạ mà còn bắt hàng vạn nạn dân làm con tin, tự xưng có 5 vạn đại quân, muốn chiếm đóng toàn bộ Giang Lăng!

Thế này rõ ràng là tạo phản!

Tân Hoàng nổi giận, chỉ hận không thể băm vằm bọn dư nghiệt này thành trăm nghìn mảnh.

Lại có Ngự sử khác buộc tội Tổng đốc Giang Lăng không làm tròn trách nhiệm. Dư nghiệt làm phản chiếm cứ thành Giang Lăng mà lại không hề hay biết, đây là tội thứ nhất; không sắp xếp được cho nạn dân khiến bọn họ nổi loạn, đây là tội thứ hai; con trai của Nguỵ gia ở Lương Châu, Nguỵ Kỳ ẩn mình trong Giang Lăng suốt mấy năm nhưng không hề phát hiện, đây là tội thứ ba. Ba tội cùng giáng xuống, Tổng đốc Giang Lăng bị luận tội chịu phạt.

Quân của Nguỵ gia vẫn chưa bị diệt tận gốc!

Cả triều lại ồ lên lần nữa. Ngày xưa có khá nhiều đại tướng đã bại trận dưới tay của lão tặc Nguỵ gia kia, lại có không biết bao nhiêu tướng sĩ tử trận trong tay của thiết kỵ Nguỵ gia.

Chiến trận năm ấy, nếu không phải tám, chín phần mười thì cũng đến quá nửa số các hộ gia đình trong kinh thành treo cờ trắng, đóng quan tài.

Cho nên sau cái năm Phúc Vương bại trận, Tiên Hoàng hạ mệnh lệnh thứ hai đó là vây bắt quân Nguỵ gia, xử tử toàn bộ để xả giận cho dân chúng.

Ai mà lường trước được, đã nhiều năm vậy rồi mà quân Nguỵ gia vẫn có người còn sống sót, lại còn là con trai của Nguỵ tặc kia nữa chứ!?

Tân Hoàng phẫn nộ, lập tức hạ chỉ gọi Tổng đốc Giang Lăng về kinh.

“Tống Chế hiến.” Tân Hoàng nhìn chằm chằm về phía Tống Nghị: “Ngày đó bình định phản loạn ở Lương Châu, không phải ngươi nói đã tận mắt nhìn thấy Phúc Thế tử rút kiếm tự vẫn sao? Hiện giờ thành Giang Hạ lại nhảy ra một Phúc Thế tử, ngươi định giải thích thế nào đây?”

Tống Nghị bước ra khỏi hàng, nói: “Năm xưa khi công phá được thành Lương Châu, không chỉ mình vi thần mà còn có hàng vạn tướng sĩ đều nhìn thấy Phúc Thế tử tự vẫn trên tường thành. Hôm ấy Ngô Đề đốc cũng có mặt, còn đích thân xác nhận danh tính, các tướng sĩ đều có thể đứng ra làm chứng.”

Ngô Việt Sơn giật mình, thầm mắng Tống Nghị kia gian xảo, nhưng cũng chí đành vội vàng bước ra giải thích: “Thánh Thượng, xác chết kia quả đúng là của Phúc Thế tử ạ.”

Tân Hoàng hoà hoãn lại: “Nói vậy thì, đám phản loạn kia tìm một kẻ thay thế sao?”

“Thánh Thượng anh minh.”

Tân Hoàng nhìn về phía các triều thần khác: “Các vị ái khanh có cao kiến gì để chọn ra người dọn dẹp đám phản loạn lần này không?”

Tống Nghị lui về sau một bước, trở về vị trí cũ.

Có quan viên lặng lẽ nhìn về phía Tống Nghị.

Giang Lăng phía Tây giáp Lương Châu, phía đông liền kề Lưỡng Giang, nếu muốn đội quân vừa tinh nhuệ vừa thần tốc, chiến lược tốt nhất là xuất binh từ Lưỡng Giang. Nếu còn chậm trễ, sợ là đám phản tặc tự xưng có 5 vạn đại quân kia sẽ hung hăng càn quét toàn bộ Giang Lăng.

Tống Nghị chỉ cầm thẻ đứng đó, làm như không phát hiện ra ánh mắt lén lút của người khác.

Có đại thần bước ra khỏi hàng bẩm: “Tâu Thánh Thượng, có câu binh quý thần tốc, muộn ắt sinh biến. Thế nên vi thần đề cử Đô chỉ huy sứ Mạc Trình Nham của quân Lục doanh Lưỡng Giang, nhất định có thể một lưới tóm gọn phản tặc.”

Tân Hoàng thoáng khựng lại.

Đô sứ chỉ huy Mạc Trình Nham của quân Lục doanh Lưỡng Giang kia nằm dưới sự chỉ huy trực tiếp của Tống Nghị.

Tân Hoàng không cam tâm. Hiện giờ Tống Nghị ngày càng lớn mạnh, nếu lần này để hắn lập công thì sợ là thế cân bằng trên triều sẽ bị phá vỡ.

Tân Hoàng lại nhìn về phía Hữu tướng đứng đầu đám quan văn: “Vu ái khanh cảm thấy thế nào?”
Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Hữu tướng bước ra khỏi hàng, Tân Hoàng bắt đầu không vui mà trầm giọng gọi: “Vu tướng?”

Hữu tướng chợt hoàn hồn, vội bước ra khỏi hàng: “Thần… cảm thấy để Đô sứ chỉ huy Mạc Trình Nham của quân Lục doanh Lưỡng Giang làm chủ soái là thích hợp nhất.”

Tân Hoàng nhìn chằm chằm Hữu tướng một hồi lâu, sau đó liền ấn định chủ soái dẹp yên phản loạn lần này. Cuối cùng có vẻ tức giận cói câu bãi triều, phất tay áo bỏ đi.

Sau khi tan triều, Tống Nghị thoáng liếc nhìn Hữu tướng một cái, sau đó âm thầm dời tầm mắt.

Hôm nay Hữu tướng Đại nhân, có vẻ không tập trung.

Mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, tin chiến thắng từ Giang Lăng truyền vào trong cung. Đám tự xưng có 5 vạn đại quân kia đã bị một lưới tóm gọn, tên phản tặc cầm đầu vị bắt sống, vài ngày nữa sẽ áp giải về kinh.

Tô Khuynh cổ đội gông chân đeo xích, bị nhốt trong xe giam áp giải về kinh. Nàng đưa mắt nhìn quanh, hầu hết đám người bị tóm cùng đều giống như nàng thì chỉ đành thở dài một hơi.

Cái đám khốn nạn này. Khi biết được nghiệp lớn của bọn họ thì nàng đã đoán được sẽ có ngày hôm nay.

Điển Di cùng xe với nàng như phát điên vừa cười vừa khóc liên tục mắng chửi. Tô Khuynh trừng mắt liếc xéo lão ta một cái, sau đó nhắm mắt lại.

Tin chiến thắng truyền vào trong kinh, cả triều đình đều ca tụng công đức. Bá tánh kinh thành càng thêm vui sướng ngày đêm đốt pháo ăn mừng như đang ăn Tết.

Tống Nghị nhạy bén phát hiện, suốt mấy ngày nay, Hữu tướng ngày càng lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment