Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 93

Khi xe áp giải về đến kinh thành thì đã là tháng Mười cuối thu.

Bá tánh trong kinh cùng ùa ra đường xem. Có người tới hóng chuyện, cũng có người cố ý tới để mắng chửi. Còn có người cực đoan hơn định xông đến gi.ết ch.ết những kẻ bị áp giải cho hả giận, sau khi bị lính canh hai bên ngăn lại thì chỉ có thể oán hận nhìn những kẻ bị giam rồi nhổ nước bọt, không thì căm phẫn nhặt đá sỏi trên đường ném vào trong xe.

“Loạn thần tặc tử!”

“Chết không hết tội!”

“Phanh thây tùng xẻo cũng không đủ!”

Tô Khuynh đầu tóc rối bù ngồi co ro trong góc, cúi đầu nhắm mắt, làm lơ những tiếng chửi rủa hai bên đường.

Cho đến thời điểm này, dù nàng có là thần tiên chuyển thế thì cũng không thể tự cứu lấy mình. Bị gán tội kẻ cầm đầu tạo phản, đừng nói đến trốn thoát, sợ là chết cũng chẳng được tử tế.

Cả đời này của nàng, hoang đường giống như giấc mộng Nam Kha vậy.

Điển Di run rẩy đứng lên, nhe răng trợn mắt nhìn xung quanh rồi gào to: “Đồ ngu! Thằng đần! Các ngươi thì biết cái gì? Phúc Vương mới chính là ý của thiên mệnh! Các ngươi không phân được phải trái, ắt sẽ gặp báo ứng! Báo ứng!”

Điển Di nói nhăng nói cuội chỉ khiến cho bá tánh xung quanh càng ra sức chửi rủa.

Từng hòn đá sỏi to nhỏ điên cuồng bị ném tới, Điển Di bị ném trúng đầu chảy máu nhưng vẫn ngẩng cao đầu cười điên cuồng, cứ như là bị điên vậy.

Tô Khuynh nấp sau lưng Điển Di, vẻ mặt đờ đẫn.

“Dừng lại!”

Đoàn xe vẫn đang vững vàng đi về phía hoàng cung thì Phúc Lộc chợt nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng quát vội vàng, thế là lập tức siết chặt dây cương, đừng xe ngựa ở một đầu phố.

Tống Nghị lật tung rèm kiệu, cúi đầu thò người ra, ngay sau đó ghim chặt mắt vào đám người đằng xa, ánh mắt sắc bén xen lẫn vẻ băn khoăn.

Phúc Lộc vừa nhảy xuống, lơ đãng liếc mắt qua thì lại thấy lúc này Đại nhân đang nghiêm mặt, còn mang theo chút cảm xúc khó mà giải thích được.

Đoàn xe áp giải tù nhân chầm chậm lăn bánh, trên chiếc xe đầu đoàn, Điển Di đang điên điên khùng khùng ngửa mặt lên trời cười đầy ngông cuồng, bá tánh xung quanh cũng liên tục chửi rủa, nhìn qua có vẻ cũng không có gì đặc biệt.

Phía sau Điển Di thấp thoáng lộ ra một bóng người. Nói vậy thì đây chính là người được đám phản tặc ủng hộ, Phúc Thế tử.

Ánh mắt nặng nề của Tống Nghị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc xe đầu đoàn đó.

Phúc Lộc nhìn sắc trời thì sợ sẽ lỡ giờ thượng triều, bèn liếc mắt qua đoàn xe chở tù binh kia một cái, khẽ hỏi: “Đại nhân, có gì không ổn ạ?”

Tống Nghị nhìn thêm một lúc nữa, nhưng rồi lại thu mắt với vẻ không cam tâm.

Chắc là, đã nhìn nhầm rồi.

“Không có gì. Đi thôi.” Buông rèm kiệu xuống, Tống Nghị ngồi lại vào trong kiệu.

Phúc Lộc cũng trở về càng xe, vung dây cương: “Giá!”

Trên triều, có hai ý kiến về việc xử tội phản tặc, hai bên cãi nhau túi bụi.

Phản tặc giết quan cướp thành, là tội đại nghịch bất đạo, phải chu di cửu tộc. Đối với ý kiến này, vốn rất nghiêm khắc nên sẽ không có dị nghị. Thế nhưng không ngờ phe của Hữu tướng lại góp lời rằng nên chừa cho bọn họ một con đường sống.

Nói ra nguyên nhân thì cũng khá gượng ép. Bẩm rằng Thánh Thượng mới đăng cơ ba năm, thật sự không nên hạ đao giết người. Huống hồ nạn dân thiếu hiểu biết, đều do bị quân cũ Lương Châu cưỡng ép nên mới thế, cứ cứ khăng khăng muốn chém giết thì sẽ khiến người trong thiên hạ sợ hãi. Chi bằng lưu đày đến một nơi thật xa để khai khẩn đất hoang, như thế vừa dùng được người lại còn thể hiện được lòng nhân đức của Thánh Thượng.

Phàm là ý kiến của Hữu đảng, Tả đảng tất sẽ phản đối.

Tả đảng lời lẽ hùng hồn, cho rằng nếu không trừng phạt đám phản tặc thật nặng thì sao mà củng cố được triều cương, sao mà răn đe được thiên hạ? Đặc biệt là đám binh cũ Lương Châu kia, phạt càng nặng thì mới khiến bọn chúng không dám nổi lên dị tâm nữa, nhờ đó mới giữ vững được giang sơn Đại Uyên.

Tân Hoàng nghiêng về phía Tả đảng hơn. Nếu không nghiêm trị mà lại tha cho loại loạn thần tặc tử thế này thì quả thật không khôn ngoan. Nhưng y lại càng thấy khó hiểu hơn khi nghe Hữu tướng ra sức thuyết phục y hãy thu phục đội binh cũ của Lương Châu với lý lẽ thống nhất tứ hải, thể hiện khí phách của bậc quân vương.

Dù mọi khi y có thân cận với Hữu tướng mà cho ông ba phần mặt mũi thì lúc này y cũng phải nổi giận.

Đề nghị này quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Chưa kể bị Tân Hoàng suýt bực ra mặt, bị Tả đảng cười nhạo, đến cả Hữu đảng cũng sắp không nghe nổi nữa. Dù có nhìn nhận thế nào thì bọn họ cũng thấy ý kiến đó buồn cười đến cực điểm. Nhưng nếu Hữu tướng đã cố chấp đi theo con đường này, thân là phe cánh của ông nên đương nhiên bọn họ không thể phá đám.

Sau khi tan triều, Tống Nghị phái người đến truyền lời cho Đại Lý Tự khanh Vệ Bình, sai ông ta âm thầm điều tra xem trong đám binh cũ Lương Châu có bằng hữu cũ của Hữu tướng Đại nhân hay không.

Đám phản tặc bị gian trong ngục của Đại Lý Tự, đang chờ xử lý.

Vệ Bình thoáng trầm ngâm, sau đó lập tức cho người đến nhà lao thẩm vấn từng người một. Thật ra dù Tống Đại nhân không dặn dò thì ông ta cũng nhìn ra điểm mấu chốt trong đó. Nguyên nhân chỉ có một, sớm hôm nay quản gia bên phủ Hữu tướng đã cầm theo lệnh bài của Hữu tướng đích thân tới nhà lao Đại Lý Tự, sau đó còn đi qua từng buồng giam, vừa quan sát kỹ vừa băn khoăn, có vẻ như là đang tìm người.

Vệ Bình không biết ông ấy muốn tìm gì, cũng không biết cuối cùng ông ấy có tìm ra không. Bởi vì từ đầu đến cuối nét mặt của quản gia tướng phủ đều rất bình tĩnh, khiến cho người ta không thể đoán được điều gì.

Mấy ngày tiếp theo, trên triều vẫn chưa thống nhất được phương pháp xử trí đội quân cũ Lương Châu. Toàn thể quan viên đều kinh ngạc, vị Hữu tướng kia như bị ma làm vậy, cứ một mực phải bảo vệ cho đội binh cũ Lương Châu, đến cả vây cánh của Hữu tướng cũng nhận ra điều này. Nếu không phải còn niệm chút tình nghĩa, có khi Tân Hoàng đã nổi cơn tam bành trên triều rồi.

Hôm đó sau khi bãi triều, Tống Nghị bị Hữu tướng gọi lại, nói là một mời hắn về phủ mời cơm.

Tống Nghị khẽ vuốt vuốt các khớp ngón tay, sau đó nâng mắt lên rồi mỉm cười đồng ý.

Phủ Hữu tướng cổ kính rộng lớn, sân đình thoáng đãng. Trong phòng bài trí đủ loại đồ cổ thư pháp nhưng lại chẳng có gì mới mẻ cả. Nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra đây đều là đồ cũ.

Sảnh chính của phủ đệ, chiếc bàn bát tiên khổng lồ được bày biện đủ loại rượu quý cùng các món ngon vật lạ. Tống Nghị vừa bước vào trong thì đã bị Hữu tướng dẫn tới vị trí chủ vị, tiếp đãi như khách quý.

Tống Nghị hơi nhướng mày, đôi mắt đen láy loé lên chút thâm ý.

Tự dưng lại ân cần thế này… không phải kẻ gian thì cũng là trộm.

Lần này mở tiệc chiêu đãi, Hữu tướng còn đặc biệt mời mấy người cháu của mình cùng ra tiếp khách. Cùng là võ tướng, đương nhiên cũng có nhiều đề tài nói chuyện. Hai ba ly rượu mạnh đã vào bụng, chỉ một lúc sau bầu không khí cũng dần ấm lên. Mấy người nói nói cười cười, giống như là khúc mắc năm xưa chưa hề tồn tại.

Rượu quá ba tuần cũng là lúc vui vẻ nhất, Hữu tướng lén đưa mắt ra hiệu cho cháu mình. Dĩ nhiên mấy người cháu kia hiểu ý, tất cả đều đồng loạt rời khỏi bữa tiệc.

Tống Nghị đã hơi hơi say, vẫn giữ nguyên bộ dáng cúi đầu từ từ ăn uống, ra vẻ hồn nhiên không biết gì.

Khi cổng của sảnh chính đã đóng chặt, Hữu tướng đột nhiên run rẩy, cúi đầu thi lễ với Tống Nghị.

Tống Nghị kinh ngạc, ngay sau đó đặt chén rượu xuống rồi đứng dậy tránh né, nhíu mày nói: “Vì sao Hữu tướng lại làm vậy? Chẳng lẽ muốn khiến hạ quan phạm tội bất nghĩa sao?”

Hữu tướng xua tay cười khổ: “Ngươi nên nhận phần lễ này. Lão phu ta mặt dày, thật ra là có việc muốn nhờ Chế hiến.”

“Hạ quan có tài đức gì…”

“Tống Đại nhân.” Hữu tướng cắt ngang lời hắn, nói thẳng vào vấn dề chính: “Không cần nói mấy lời râu ria nữa, miễn là ngươi đồng ý.” Nói xong lại đưa tay làm động tác mời, sau lại run rẩy ngồi xuống.

Tống Nghị cũng vén áo bào ngồi lại vào bàn.

Sau một thoáng trầm ngâm, Tống Nghị nghiêm mặt nói: “Nếu là việc buông tha cho đội binh cũ Lương Châu thì e là hạ quan cũng lực bất tòng tâm.”

Hữu tướng lắc đầu: “Đội binh cũ Lương Châu có thế nào thì ta mặc kệ.” Thấy đối phương nhướng mày kinh ngạc, Hữu tướng hạ mắt, nói vào trọng tâm: “Ta chỉ cần người đứng đầu đám phản loạn kia được an toàn.”

Tống Nghị bừng tỉnh. Xem ra không quá khác với dự liệu của hắn, Hữu tướng này muốn mượn rượu mở lời. Chỉ là không biết đó là thân bằng hay bạn cũ của ông ta.

Sau giây lát cân nhắc, Tống Nghị liền thuận miệng đáp: “Là Điển Di kia, hay là Phúc Thế tử?”

“Không phải Điển Di.” Hữu tướng đáp, tiếp theo lại cố ý nhấn giọng: “Cả hai ta đều biết, cô ấy không phải Phúc Thế tử, chỉ là người vô tội vô tình bị bắt cóc vạ lây thôi.”

Tống Nghị còn đang tự rót rượu, nở nụ cười ẩn ý: “Lời này của Đại nhân mang tính chủ quan quá. Tên cầm đầu này có phải bị bắt cóc vạ lây không vẫn chưa nói được đâu. Biết đâu lại là… trao đổi lợi ích thì sao.”

Hữu tướng ngẩng lên nhìn hắn: “Đừng có lá mặt lá trái với lão phu. Tống Chế hiến muốn gì thì cứ nói đi.”

Ngửa cổ uống cạn ly rượu mạnh, sau đó cạch một tiếng. Tống Nghị đặt cái chén không xuống bàn, trầm giọng nói rõ từng câu từng chữ: “Doanh Duệ Kiện Tây Sơn.”

Doanh Duệ Kiện Tây Sơn! Hữu tướng cắn răng. Nếu nhường lại doanh Duệ Kiện này chẳng khác nào chặt mất một cánh tay của ông. Tống Nghị này cũng thật dám nói!

Hữu tướng cúi gằm mặt xuống bàn trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cắn răng đáp: “Được.”

Ánh mắt Tống Nghị loé lên. Hắn thật sự không ngờ Hữu tướng lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy. Hắn thầm nghĩ, hẳn là tên đứng đầu này cực kỳ quan trọng với Hữu tướng.

“Lại Bộ Thượng thư…” Tống Nghị khẽ than: “Vị trí này đã bỏ trống khá lâu rồi.”

Hữu tướng chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa sự cảnh cáo: “Chế hiến vẫn nên biết điểm dừng thì hơn.”

Tống Nghị chỉ cười mà không nói. Hiếm lắm mới có cơ hội uy hiếp Vu tướng, nếu không cắn cho đầy miệng thì chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội trời ban này sao.

Lòng Hữu tướng căm hận, nhưng cũng chỉ đành nhún nhường: “Nếu ngươi đồng ý thì lão phu sẽ cố gắng tạo điều kiện. Còn về việc người của ngươi có bắt được cơ hội này hay không, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh rồi.”

Đây chính là những lời mà Tống Nghị muốn nghe.

Thế là hắn nâng chén rượu về phía Hữu tướng: “Vậy trước tiên hạ quan xin chúc mừng Hữu tướng Đại nhân được như ý nguyện.” Ly đã lên đến môi, hắn lại ngẩng đầu nói: “Đúng rồi Đại nhân, chủ soái dẹp loạn phản tặc được thăng thêm một bậc, chắc là ngài không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Hữu tướng cười trào phúng: “Chẳng phải Tổng đốc Giang Lăng cũng đã bại dưới tay ngươi đó sao? Ngươi đừng lo, người của ta sẽ không ngăn cản chuyện này đâu.”

Tống Nghị cười đáp: “Vậy thì tốt.”

Sau khi tiễn khách, Hữu tướng đứng một mình ngoài cửa phòng, nhìn về phía sân viện phía Tây, cả người nhuốm một màu u ám.

Nếu ngay cả tâm nguyện cuối cùng của con trai ông cũng không thể thực hiện được, vậy dù ông có nắm được binh quyền, là một trong ba trọng thần đắc lực nhất thì làm được gì chứ?

Yên tâm đầu thai đi, tâm nguyện chưa thành của con, cha đã làm xong giúp con rồi.

Buổi thượng triều hôm sau, hai đảng phải Vương Vu vẫn liên tục tranh luận về việc xử trí đội binh cũ Lương Châu. Khi Tân Hoàng đã gần mất hết kiên nhẫn chuẩn bị nổi đoá, lúc này lại có Ngự sử Thượng thư đưa ra biện pháp chấm dứt tranh cãi bằng cách luận theo luật pháp mà xử.

Vua tôi quan lại hay giàu sang nghèo hèn đều phải tuân theo pháp luật, cái này gọi là đại trị. Lấy luật pháp để kết thúc phân tranh, không còn gì phù hợp hơn.

Dĩ nhiên Vu đảng không có ý kiến, Vương đảng thấy vậy thì cũng gật đầu đồng thuận.

Thế là mọi việc đã được định ra, nên xử tội quân đội cũ Lương Châu thế nào, bị luận tội gì thì giao lại cho Đại Lý Tự đứng ra thẩm vấn rồi đưa ra kết luận cuối cùng.

Hữu tướng âm thầm thở phào một hơi.

Trên là Đại Lý Tự khanh, dưới có Thiếu khanh, đều là người dưới trướng của Tống Nghị. Nếu hắn đã chịu giúp đỡ, thì hẳn là sẽ dễ dàng giúp người kia thoát tội.

=====

Bình Luận (0)
Comment