Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 94

Có lẽ do nàng là kẻ đầu sỏ, sau khi bị áp giải vào Đại Lý Tự thì Tô Khuynh bị giam vào một buồng riêng phía trong, còn những kẻ khác vẫn bị giam chung ở nhà lao ngoài.

Tường ngục cao tám trượng (~27m), canh giác nghiêm ngặt.

Buồng giam vừa nhỏ hẹp lại chật chội, âm u ẩm ướt, xung quanh không có cửa sổ, ngột ngạt thiếu khí.

Chắc cũng do nàng phạm phải tội ác tày trời, riêng buồng giam của nàng được gia cố thêm một hàng rào sắt, ít nhất cũng có khoảng năm ổ khoá to đùng đã khoá chặt, lại còn chèn thêm một tảng đá lớn. Thế này thì đánh giá nàng cao quá rồi.

Hôm đó, khi cánh cửa nhà lao được khắc hình quái thú từ từ mở ra, ánh mặt trời chói loá từ bên ngoài lọt vào trong. Tô Khuynh theo bản năng híp mắt lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng mạnh đột nhiên chiếu tới.

Sau khi nghe một tràng tiếng bước chân rầm rập, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi chiếc gông trên cổ. Khi nhìn thấy từ chỗ ánh sáng chói mắt kia có cai ngục bước vào, thì trong đầu nàng đã hiện lên một suy nghĩ.

Có lẽ ngày chết của nàng đã tới rồi.

Bố cục trong Đại Lý Tự rất chặt chẽ, không khí luôn nhuốm một màu uy nghiêm trang trọng. Trên sảnh lớn đặt một chiếc bàn xử án, hai bên là hai biểu tượng ‘yên lặng’ , ‘tránh né’ và vài biểu tượng khác. Dưới tấm biển treo cao in bốn chữ mạ vàng có treo chiếc gương sáng. Người của Hình Bộ và Đô sát viện ngồi song song hai bên, Đại Lý Tự ngồi ở chính giữa.

Thánh chỉ lệnh cho ba bộ tư pháp cùng giải quyết, do đó phải có sự góp mặt của Hình Bộ, Đô Sát Viện và Đại Lý Tự, không thể thiếu bên nào. Vụ án này rất được triều đình quan tâm, thế nên có vài trọng thần còn đặc biệt đến để dự thính, ngay cả hai vị Tả Hữu tướng cũng có mặt.

Người đầu tiên bị thẩm vấn chính là tên đầu sỏ của đám phản loạn.

Trước cửa Đại Lý Tự uy nghiêm và trang trọng, một chiếc xe ngựa chầm chậm dừng lại.

Tấm rèm che màu xanh đen bị vén lên, tiếp đó một người mặc bộ quan bào Nhất phẩm màu đỏ tía có bố tử thêu hạc tiên khom lưng bước ra, bước xuống xe ngựa.

Thiếu khanh Đại Lý Tự Lương Giản Văn nghe báo tin thì vội vàng chạy ra đón, nhìn thấy người thì vội vàng thi lễ: “Đại nhân.”

Tống Nghị gật đầu, hơi chỉnh lại quan phục xong, hắn lập tức sải bước vào sảnh chính.

Lương Giản Văn vội vàng chạy theo, khi đuổi kịp thì đứng cách sau nửa bước, vừa đi vừa bẩm báo tình hình bên trong.

Tống Nghị nghe xong thì gật đầu.

Lương Giản Văn thận trọng chu toàn, làm việc lại thoả đáng, đúng là nhân tài hiếm có. Quả không uổng công hắn dụng tâm bồi dưỡng.

Vòng qua lối rẽ, đang sải bước trên hành lang dẫn đến sảnh chính, Tống Nghị giương mắt nhìn về phía trước. Lúc này thấy trong sảnh chính có mặt rất nhiều trọng thần thì không khỏi nhíu mày.

Lương Giản Văn thấy vậy thì vội vàng giải thích: “Hôm nay có rất nhiều quan viên trong triều đến dự thính, chỗ bàn nghe xử án đã chật kín người, những người đến sau chỉ có thể đứng ở sảnh ngoài xem.” Nói đến đây thì vội bổ sung thêm: “Đương nhiên, đã giữ lại một chỗ cho Đại nhân, là hàng bên sườn cùng với Hữu tướng Đại nhân.”

Tống Nghị nhìn những người đeo gông mặc đồ phạm nhân, hỏi Lương Giản Văn: “Hội thẩm bắt đầu được bao lâu rồi?”

Lương Giản Văn đáp: “Chắc khoảng hơn ba mươi phút rồi ạ.”

Tống Nghị thoáng cân nhắc rồi gật đầu: “Thôi, hai bên đều có lính canh, bổn quan không vào đó cũng được. Khi nào xét án xong thì bảo Vệ Bình đến gặp ta.” Dứt lời liền xoay người đi vào sảnh sau.

Tô Khuynh bị một tên cai ngục áp giải vào sảnh chính.

Cổ đeo gông chân bị xích làm nàng phải khó khăn lê từng bước một. Không những bị cái gông đè nặng mà mấy ngày qua do hoàn cảnh trong ngục tra tấn nên sức khoẻ của nàng nhanh chóng suy yếu, mới lê có vài bước thôi mà nàng đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt.

“Ta đang nói với ngươi đó, đã nghe rõ chưa?”

Giọng nói khe khẽ của tên cai ngục truyền đến tai Tô Khuynh. Nàng rũ mắt, đang cố gắng hết sức để phân biệt xem kế hoạch mà người cai ngục nói để cứu nàng là thật hay giả.

Ngay từ lúc bước ra khỏi địa lao, tên cai ngục bên cạnh bắt đầu nói chuyện với nàng về buổi hội thẩm. Bảo nàng trả lời khẩu cung theo những gì hắn ta đã dặn, cuối cùng còn nhét một mảnh vải trắng có chữ máu vào tay nàng.

Mắt thấy đã đến sảnh trong, đi thêm chút nữa là đến sảnh chính, cai ngục kia dần sốt ruột, bèn cao giọng hơi chút: “Ngươi còn muốn sống nữa không hả? Nếu muốn sống thì làm theo lời ta nói đi!”

Tô Khuynh thoáng trầm mặc chốc lát, sau đó liền cất giọng khàn khàn đáp: “Biết rồi.”

Ngẫm lại hoài nghi hồi nãy của bản thân, Tô Khuynh bỗng thấy hơi buồn cười. Hiện giờ nàng đã bị vây hãm trong ngục để chờ ngày chết, nếu muốn hại nàng thì cứ khoanh tay đứng nhìn là được, vẽ vời lắm chuyện làm gì? Chắc là có người thật sự muốn cứu nàng rồi. Nhưng sẽ là ai đây?

Đám cai ngục đang áp giải tù nhân vào phía sảnh chính, đúng lúc này lại thấy phía xa xa có hai người bước tới. Người bên phải đi sau nửa bước mặc bộ triều phục Tứ phẩm có bố tử thêu uyên ương, đang cúi đầu nói gì đó. Người bên trái khoanh tay mà sải bước, là một quan viên mặc bộ triều phục Nhất phẩm màu đỏ tía có bố tử thêu hạc tiên. Chỉ thấy hắn hiên ngang mạnh mẽ, bước đi đầy vững vàng lẫm liệt, cả người toát ra phong thái trấn định uy nghiêm, không biết là vị trọng thần Nhất phẩm nào trong triều.

Cả đám cuống cuồng đứng lại, vội vàng nghiêng người nhường đường.

Hai vị quan viên đồng thời đi lướt qua bọn họ.

Nhóm cai ngục thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục áp giải phạm nhân đi vào sảnh chính.

“Đứng lại!” Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng quát lớn.

Đám cai ngục hoảng hốt, quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Chỉ thấy vị mặc triều phục Nhất phẩm màu đỏ tía có bố tử thêu hạc tiên vừa mới đi qua đang nghiêng người nhìn chằm chằm bọn họ, cằm bạnh ra, ánh mắt liên tục loé lên sự lạnh lẽo.

Đám cai ngục đứng đó tim đập thình thịch. Không biết có phải ảo giác hay không mà bọn họ cứ cảm thấy vẻ mặt của vị Đại nhân này cực kỳ u ám, khiến người ta sợ phát khiếp.

Lương Giản Văn còn đang nhỏ giọng bẩm báo tình hình của buổi hội thẩm trong sảnh chính thì người bên cạnh đột nhiên quát to, hắn ta cũng bị doạ cho giật nảy mình. Đến khi hắn ta đã phục hồi tinh thần rồi lại hốt hoảng nhìn lên, cảm thấy bên cạnh có một ngọn gió thổi lướt qua. Vì thế khi hắn ta đã ngẩng đầu lên thì chỉ kịp nhìn thấy một góc áo màu đỏ tía lướt vụt qua.

Tên cai ngục dẫn đầu nhìn thấy vị quan đang nghiêm mặt hằm hằm bước tới thì kinh hãi, trên mặt không giấu nổi vẻ lo sợ mà tiến lên một bước: “Vị Đại nhân này…”

“Cút.”

Sau một tiếng thét lớn, tên cai ngục bị đẩy sang một bên.

Tầm mắt Tô Khuynh xuất hiện một đôi giày đế đen có hoa văn sẫm màu.

“Ngẩng đầu lên.” Giọng nói vẫn luôn uy nghiêm trầm thấp, sự ngang ngược và cường thế không hề bị mất đi, thậm chí còn xen lẫn chút vẻ cưỡng ép. Chất giọng cũng y như người nói vậy.

Tô Khuynh hơi hoảng hốt. Sau nhiều năm trôi qua, nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình gặp lại kẻ này, càng không ngờ rằng lại trong tình cảnh như bây giờ.

Thấy người trước mặt vẫn còn lề mề, Tống Nghị mất kiên nhẫn lập tức vươn tay nắm cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên.

Ánh sáng vàng choé phát ra từ phía cửa. Ánh sáng quá mạnh khiến nàng thấy khó chịu, bèn híp híp mắt.

Hàng lông mi tinh tế hơi run rẩy rồi hạ xuống, tạo thành một cái bóng mờ nhạt dưới bọng mắt. Ngẩng mặt lên, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, mà cũng đáng thương.

Tống Nghị nhìn chằm chằm vào gương mặt này.

Ánh mắt đầy vẻ hung ác dữ tợn, nhìn kỹ từng li từng tí từ trán xuống lông mày, tiếp đó lướt xuống chiếc mũi nhỏ nhắn, cánh môi khép hờ, không hề bỏ sót một chỗ nào… Thật sự là, không có chỗ nào hắn không quen thuộc. Quen thuộc đến mức khiến hắn giận sôi máu.

Tay Tống Nghị hơi run run. Hắn cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, cơn thịnh nộ ngập trời nơi đáy mắt không ngừng cuộn trào.

Nàng, vẫn còn sống.

Thế mà cái đồ hỗn xược này vẫn dám sống sót để đứng trước mặt hắn!!

Nếu hắn chịu ra tay giúp đỡ, thì hẳn là sẽ giúp người kia thoát tội một cách dễ dàng.

Bình Luận (0)
Comment