Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 95

Lương Giản Văn kinh hoảng phát hiện, Tống Đại nhân đang đặt tay lên mặt tù nhân, bắt đầu mất kiểm soát mà siết chặt lại. Cử chỉ hành động dường như niềm say mê ngắn ngủi đã bị kìm nén trong nhiều năm, vừa nhẹ nhõm, sung sướng nhưng cũng đầy hung tợn.

Lương Giản Văn dám chắc, nếu không phải bây giờ trên cổ phạm nhân kia đang đeo gông gỗ thì e là bàn tay này sẽ túm lấy cổ, sau đó siết chặt rồi bẻ gãy một cách tàn nhẫn.

Cuối cùng Tống Nghị cũng buông lỏng, lòng bàn tay lại nấn ná trên làn da lành lạnh kia thêm một lát, sau đó buộc bản thân phải rời khỏi xúc cảm mát lạnh đó, rụt tay trở về.

Tống Nghị nhanh chóng liếc nhìn Tô Khuynh từ trên xuống dưới. Mắt hắn dán chặt vào chiếc gông gỗ nặng nề và xích sắt ở tay chân trong giây lát, sau đó liếc qua tên cai ngục, trầm giọng hỏi: “Nàng ấy phạm phải tội gì? Các ngươi đang áp giải nàng ấy đi đâu?”

Tên cai ngục lờ mờ nhận ra sự không hài lòng của Đại nhân, lập tức hốt hoảng đáp: “Bẩm Đại nhân, đây chính là Phúc Thế tử, chúng tiểu nhân đang áp giải người này đến chỗ hội thẩm ạ.”

Tựa như không đoán được sẽ là đáp án này, Tống Nghị lập tức cứng người. Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Tô Khuynh, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng với vẻ khó tin: “Phúc Thế tử?” Hắn nhấn giọng, trán nổi đầy gân xanh.

Hơi thở nóng hổi mà nặng nề phả từng đợt vào mặt, Tô Khuynh thấy hơi khó chịu, chỉ đành quay mặt đi, né tránh khuôn mặt áp sát của hắn.

Ngực Tống Nghị phập phồng kịch liệt. Lại đứng thẳng người, Tống Nghị miễn cưỡng bình tĩnh lại. Liếc mắt nhìn đám cai ngục đứng một bên, hắn sầm mặt phất tay đuổi bọn họ rời đi.

Đám cai ngục như được ân xá, hành lễ xong thì vội vàng đi vào sảnh chính.

Cho đến khi đám người kia đã khuất sau lối rẽ, Tống Nghị mới thu hồi tầm mắt.

Lương Giản Văn ngập ngừng: “Đại nhân, chúng ta có…” Đến sảnh sau nữa không?

“Vào sảnh chính.” Tống Nghị trầm giọng nói, không để lộ cảm xúc: “Nghe xét xử.”

Lúc này buổi hội thẩm đang lâm vào cục diện bế tắc.

Mấy tên thủ lĩnh của đám phản tặc vừa bị thẩm vấn đều rất ngang bướng, tuy đã cùng đường bí lối nhưng vẫn không sợ chết. Từ khi vào sảnh chính thì lập tức chửi ầm lên, không những không hợp tác để thẩm tra mà còn buông lời nhục mạ nguyền rủa đương kim Thánh Thượng. Thậm chí còn có kẻ lấy cái chết để thể hiện tham vọng của mình, đâm đầu vào cái trụ trong sảnh chết tươi.

Tả tướng nhìn về phía người đối diện, đôi mắt tinh tường không giấu nổi vẻ sung sướng khi kẻ khác gặp hoạ. Lão già họ Vu này còn vọng tưởng xin tha chết cho đám phản tặc, lão muốn chống mắt lên nhìn xem cuối cùng ông ta sẽ như thế nào.

Vẻ mặt của ba vị quan viên phụ trách hội thẩm đều không được tốt lắm.

Đại Lý Tự khanh nói: “Hay là, thẩm vấn tên đầu sỏ luôn đi. Hai vị Đại nhân thấy sao?”

Hình Bộ Thượng thư: “Điển Di kia…”

Ngự sử Đô Sát Viện: “Điển Di kia điên điên khùng khùng, thẩm vấn cũng vô dụng.”

Cứ như thế, ba vị quan viên phụ trách tra án đều nhất trí thẩm vấn tên đầu sỏ.

Đại Lý Tự khanh gõ kinh đường mộc (*) xuống bàn: “Giải Tự Tấn vào!”

(*) Kinh đường mộc: là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm, các vị quan thường dùng khi thẩm tra án.

Cùng với tiếng trượng phạt gõ xuống đất, Tô Khuynh bị đẩy vào sảnh chính, sau đó quỳ gối xuống trước mặt ba lão quan viên thẩm tra.

Lúc Tô Khuynh bước vào trong sảnh, không khí bên trong cực kỳ trang nghiêm. Bất kể là quan thẩm vấn hay là những người ngồi nghe kia bên đều mở to hai mắt, không dời mắt nhìn thẳng vào vị Phúc Thế tử trong truyền thuyết.

Tù nhân lê bước vào với chiếc cổ đeo gông, bước đi khó khăn, duy chỉ có tấm lưng kia vẫn luôn thẳng tắp. Điều hiếm thấy nhất chính là cái phong thái đoan trang trấn tĩnh kia. Mặc dù đang là tù nhân nhưng nét mặt lại không lộ ra vẻ hoảng loạn sợ sệt, trái lại còn ung dung bình thản, rất có khí chất của một vị ẩn sĩ chốn Thái Sơn.

Hữu tướng rũ mắt nhìn người quỳ dưới sảnh, tâm tình vui buồn lẫn lộn. Nữ tử này thật sự rất xứng với con trai của Vu gia ông.

Toàn bộ quan viên trong sảnh đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Khuynh, không một ai phát hiện ra những tiếng xôn xao ngoài cửa. Lối vào sảnh chính vốn đang chật ních bỗng nhường ra một lối đi.

Đám quan viên bên ngoài sảnh chính kính cẩn đứng dạt sang hai bên, chờ cho vị quan mặc triều phục Nhất phẩm có bố tử thêu hạc tiên đi qua thì mới trở về với tình trạng đứng chen chúc ban đầu.

Lúc Tống Nghị đi vào trong, thoáng liếc qua thấy ánh mắt buồn vui lẫn lộn của Hữu tướng. Hắn gần như ngay lập tức nghĩ đến chuyện Hữu tướng dốc hết sức để bảo vệ nàng, còn nguyện ý từ bỏ một cánh tay đắc lực để quyết tâm cứu nàng cho bằng được. Trong đầu Tống Nghị chợt nảy ra vài suy đoán không mấy tốt đẹp, lòng cũng lạnh xuống vài phần.

Hạ mắt xuống che giấu cảm xúc, Tống Nghị vững vàng bước đến chỗ dự thính. Lúc đi qua người đang quỳ dưới đất thì hắn đã thoáng khựng lại, sau đó quay vào bàn vén áo bào ngồi xuống.

Hữu tướng liếc qua nhìn hắn một cái. Tống Nghị khẽ chắp tay thi lễ, Hữu tướng gật đầu. Ngay sau đó hai người lại chuyển tầm mắt về phía người đang quỳ ở dưới.

Đại Lý Tự khanh: “Kẻ đang quỳ kia chính là Tự Tấn, dư nghiệt của tặc tử sao?”

Tô Khuynh quỳ rạp xuống đất, dập đầu: “Đại nhân, thảo dân bị oan.”

Giọng nói đã không còn rõ ràng và trong trẻo như trong trí nhớ, khơi khàn khàn còn lẫn chút vẻ mệt mỏi. Nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản, không cao ngạo cũng chẳng siểm nịnh. Tống Nghị nhìn góc nghiêng của nàng, ánh mắt càng thêm thâm sâu.

Đại Lý Tự khanh nói: “Oan uổng cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải là Tự Tấn, đích tử của Phúc Vương sao?”

“Đại nhân minh giám, thảo dân không phải là Tự Tấn.” Dứt lời liền lấy bức thư máu kia ra rồi dâng lên: “Thảo dân vốn là họ Tô, là bá tánh vô tội bị bọn phản tặc bắt làm con tin, vô tình bị nhầm thành kẻ đầu xỏ mà vào đây, quả là oan uổng. Thảo dân xin viết huyết thư để minh oan cho mình, mong Đại nhân minh xét.”

Có vài nha dịch bước tới nhận bức thư máu kia rồi trình lên mấy vị quan ngồi trên.

Mở thư máu ra, tấm lụa trắng dài nửa mét chi chít vết máu, từng chữ đỏ đậm, từng câu oán thán, mong được khoan dung độ lượng.

Đại Lý Tự khanh nói: “Kẻ dưới kia, ngươi nói ngươi không phải Tự Tấn, mà là một bá tánh bình thường sống dưới chân núi của thư viện Nam Lộc trong thành Giang Hạ tên Tô Khuynh. Thế có nhân chứng không?”

Giây lát sau Tô Khuynh mới đáp: “Dạ có. Phu tử và học sinh của thư viện Nam Lộc đều có thể đứng ra làm chứng.”

Vừa dứt lời, Tô Khuynh cảm nhận rõ một ánh mắt sắc bén ghim chặt lấy người mình, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Tống Nghị cúi xuống nhéo nhéo giữa mày để che đi sự tàn bạo nơi đáy mắt. Hắn đột nhiên nhớ tới tin mật mà hắn đã nhận được trước đó. Trong ba năm qua, nam nhân tên Thẩm Tử Kỳ kia, cực kỳ thân thiết với nàng. Không, là Nguỵ Kỳ.

Sau đó Đại Lý Tự lại hỏi thêm mấy vấn đề, Tô Khuynh đều trả lời theo những gì mà tên cai ngục đã dặn dò trước đó.

Các quan viên lại nhận lấy vật chứng được trình lên, đều là những thứ chứng minh thân phận của Tô Khuynh như hộ tịch và vài thứ khác. Hỏi qua trình lại theo đúng kịch bản, cuối cùng danh tính bá tánh vô tội bị nhầm lẫn thành phản loạn càng thêm rõ ràng, chỉ còn phần nhân chứng nữa thôi.

Đại Lý Tự khanh khẽ thở phào một hơi. Quy trình trong phiên thẩm vấn hôm nay cũng coi như là không có sơ hở gì, chỉ cần đợi đưa nhân chứng từ Giang Hạ đến đây thì hẳn là người này có thể thoát tội. Như thế, ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà Tống Đại nhân giao phó.

Ba viên quan phụ trách xử án bắt đầu thảo luận, định sẽ tạm giam người đang quỳ dưới kia vào nhà lao Đại Lý Tự, đợi mấy hôm nữa nhân chứng bên thư viện Nam Lộc đến thì sẽ thẩm vấn lần thứ hai, sau đó đưa ra quyết định cuối cùng.

Đại Lý Tự khanh gõ kim đường mộc: “Bãi đường.”

Đến khi chúng quan viên đã giải tán, Hữu tướng nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Tống Nghị. Thấy Tống Nghị cười gật đầu đồng ý, đương nhiên Hữu tướng biết rằng tất cả đều thoả đáng, thế là yên tâm xoay người rời đi.

Khi không còn quan viên nào ở lại, ý cười trên mặt Tống Nghị lập tức tan biến, vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.

“Vệ Tự khanh!”

Đại Lý Tự khanh vội vàng tiến tới: “Đại nhân có gì dặn dò ạ?”

“Người tên Tô Khuynh kia đâu rồi?”

“Bị tạm giam trong nhà lao Đại Lý Tự ạ.”

Sau khi trả lời theo bản năng, Vệ Bình lại chợt thấy kinh ngạc. Có lẽ bản án của Tô Khuynh kia sắp kết thúc rồi, có chuyện gì xảy ra khiến Tống Đại nhân phải hỏi rõ như vậy?

Ông ta chưa kịp hiểu ra thì đối phương đã trầm giọng ra lệnh: “Dẫn người đến phòng dùng hình. Bổn quan, muốn đích thân thẩm vấn.”

Vệ Bình trợn mắt há hốc mồm.

Tô Khuynh vừa mới được về buồng giam dưới địa lao, nàng chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì hàng rào sắt bên ngoài vừa được khoá lại đã lần lượt bị mở ra. Ngay sau đó có hai tên cai ngục mặt mày dữ tợn xông vào, không nói không rằng túm tay nàng lôi ra ngoài.

Tô Khuynh sửng sốt, chưa kịp mở miệng hỏi thì hai tên cai ngục đã tháo gông gỗ trên cổ nàng xuống, tiếp đó lại lấy chìa khoá tháo bỏ xiềng xích trên tay và chân nàng.

Không còn gông xích trên người, nàng thấy mình bỗng nhẹ bẫng.

Nhưng không đợi nàng thở phào nhẹ nhõm, không biết một tên cai ngục lấy miếng vải đen từ đâu ra, ngay sau đó dùng miếng vải đó bịt kín đôi mắt đang tràn đầy kinh hãi của nàng, thắt nút buộc chặt lại sau đầu.

“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”

Hai tên cai ngục ghìm vai nàng, đẩy về phía trước, quát mắng: “Bớt nói nhảm. Đi!”

Tô Khuynh cố đè nén cơn hoảng loạn, buộc bản thân phải bình tĩnh lại rồi đi về phía hai tên cai ngục đằng sau đẩy đến.

Tấm vải đen trước mắt che khuất toàn bộ ánh sáng. Xuyên qua mảnh vải đen đó, nàng cố lắm mới có thể nhìn thấy tia sáng mờ mờ, cùng lắm chỉ nhìn thấy ánh đèn treo trên tường của nhà lao, ngọn nến đang nhảy múa như ma trơi.

Sau một đoạn đường dài là đến lối ngoặt. Khi đến một nơi giống bên phòng tối kia, Tô Khuynh nhận thấy hai tên cai ngục phía sau đã dừng bước, miệng đang định nói gì đó rồi lại nhanh chóng ngậm chặt. Giống như, bị ai đó ngăn lại.

Ngay sau đó Tô Khuynh bị đẩy một cái, nàng bèn nhấc chân bước vào một nơi giống như phòng tối. Đi đến một chỗ cao hơn chút, trước mặt là một thứ gì đó giống như giá gỗ chữ thập.

Gần đúng như dự đoán của Tô Khuynh.

Ngay sau đó, hai tay nàng lần lượt bị trói lên cọc gỗ.

“Các ngươi là ai? Trói ta vào đây là gì?”

Không một ai trả lời.

Một lát sau, trói nàng lên cột gỗ xong thì hai tên cai ngục liền lui ra ngoài. Căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ.

Trong khoảng tối tăm mù mịt, xuyên qua tấm vải đen trước mắt, Tô Khuynh mơ hồ nhìn thấy phía trước có những ánh lửa mờ ảo. Hơn nữa nàng dám chắc đó không phải ảo giác, bởi vì nàng nghe thấy tiếng ngọn lửa lách tách như đang đốt cháy thứ gì đó.

Từ phía sau ngọn lửa lờ mờ, hình như có một người, không nhìn được cụ thể, chỉ loáng thoáng nhìn thấy dáng người cao lớn của hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Khuynh chợt nảy ra một cái tên. Sắc mặt nàng lập tức tái mét.

Tống Nghị liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, lòng khẽ cười lạnh. Hắn tiện tay cầm bát múc chút nước bên cạnh rồi đổ lên đống lửa trên lò than. Chỉ nghe tiếng củi lửa sùi sùi, hơi nước bốc thẳng lên. Cách một lớp vải đen, Tô Khuynh vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của làn hơi nước kia.

“Tống… Đại nhân, ngài muốn làm gì?”

Câu hỏi cất lên, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy hắn đáp lời. Nhưng tiếng nước gặp lửa kia vẫn liên tục vang lên bên tai. Trong bóng đêm tĩnh lặng này, âm thanh đó vang lên rất rõ ràng, nghe cực kỳ khó chịu.

Một lúc lâu sau, một giọng nói quen thuộc từ từ cất lên: “Phòng dùng hình này có 29 loại hình cụ. Ngươi đoán thử xem, ngươi có thể chịu được mấy loại.”

Giọng điệu trầm thấp lạnh lùng, không thể đoán được cảm xúc trong đó.

Bình Luận (0)
Comment