Gặp Phải Nam Sơn - Khanh Ẩn

Chương 96

Trong bóng tối, giác quan của Tô Khuynh càng thêm mẫn cảm.

Cùng với giọng nói lạnh lùng của đối phương, tiếng than lửa đốt cháy càng thêm rõ ràng, kèm theo đó là hơi nóng phả vào da thịt.

Trong đầu Tô Khuynh bắt đầu mất khống chế mà tưởng tượng ra đủ loại khổ hình tàn độc.

Như thể muốn khắc hoạ rõ những tưởng tượng của nàng hơn, không để sự im lặng lan rộng trong căn phòng tối tăm quá lâu, giọng nói trầm trầm của Tống Nghị lại lần nữa vang lên: “Để ta giới thiệu cho ngươi vài loại nhé.” Hắn liền cầm cái kẹp gắp than lên, đôi mắt sâu không thấy đáy ánh lên ngọn lửa hừng hực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của người đối diện: “Có kẹp tay này, kẹp than này, roi da này, ghế đinh ghế nhọn này,… còn có cả hoa sen sắt (*) nữa.”

(*) Hoa sen sắt: còn được gọi là dụng cụ tra tấn ngựa gỗ, trên lưng ngựa giấu miếng sắt hình hoa sen, những người phụ nữ không tuân phủ đạo đức sẽ bị bắt ngồi lên đó và phải chịu sự tra tân bên phần thân dưới.

Trong tiếng củi lửa cháy lách tách xen lẫn tiếng thở dồn dập.

Tống Nghị nhìn nàng chằm chằm: “Đối với những tù nhân ngoan ngoãn phối hợp, mấy hình cụ kia là đủ rồi. Nhưng luôn có vài kẻ ngang bướng cứng đầu, vậy thì đành phải dùng thêm chút thủ đoạn khác. Tỷ như ném vào nước sôi, chặt đầu, xẻo thịt, lột da, róc xương, ngũ mã phanh thây.”

Làm như không nhận ra người đối diện đã mặt cắt không còn giọt máu, Tống Nghị tiếp tục nói: “Cửa lớn phòng dùng hình chỉ có người sống ra vào. Nếu phạm nhân chết đói chết rét trong ngục, thi thể sẽ được kéo đến hố xác ở phía Đông nhà giam. Ngươi nói cho bổn quan nghe, muốn được ra khỏi cửa lớn, hay được kéo ra hố xác.”

Tô Khuynh siết chặt tay, buộc bản thân phải lên tiếng: “Không biết Đại nhân… muốn ta phối hợp với ngài thế nào?”

Tiếng kẹp than lập tức ngừng lại.

Tống Nghị cười khẩy nhìn về phía nàng: “Bổn quan còn tưởng ngươi sẽ ngoan cố tới cùng chứ.”

Khuôn mặt tái nhợt của Tô Khuynh thấp thoáng dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng.

“Mong Đại nhân hiểu cho. Ta cũng chỉ là người trần mắt thịt, không phải nghĩa sĩ không sợ chết. Nếu đã có cơ hội sống thì cần gì phải tìm chết chứ.”

“Như thế, rất tốt.” Ánh mắt sắc bén của Tống Nghị lưu luyến trên khuôn mặt nàng một hồi lâu. Ngay sau đó, giọng điệu đột nhiên lạnh xuống: “Vậy bổn quan hỏi ngươi thêm một câu, ngươi phải trả lời đúng sự thật. Nếu dám giấu giếm nửa lời… thì hôm nay ngươi cứ đợi được kéo ra khỏi đây đi.”

Tô Khuynh mím môi, cam chịu gật đầu.

Tống Nghị lập tức ném cái kẹp than xuống. Hắn đứng dậy, chậm rãi rảo bước đến trước mặt Tô Khuynh, che khuất toàn bộ ánh lửa lờ mờ phía sau.

Trước mắt Tô Khuynh là một mảnh đen đặc.

Tống Nghị hơi híp mắt, nhìn nàng từ trên cao.

“Ngươi có muốn bắt đầu bằng việc thú nhận thân phận thực sự của mình không? Nói cho bổn quan, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tô Khuynh nghe hắn lạnh giọng hỏi chuyện thì hơi bối rối. Ngay sau đó lại nghĩ đến nguyên nhân bị cuốn vào sự việc lần này, chợt hiểu ra rồi mở miệng giải thích: “Ta thật sự không liên quan đến việc đám binh cũ Lương Châu tạo phản. Theo lời bọn họ, có lẽ do trông ta khá giống Phúc Thế tử…”

“Ai hỏi ngươi chuyện này.” Tống Nghị lạnh giọng: “Tên họ ngươi là gì, quê ở đâu, trong nhà có những ai?”

Lời vừa dứt, Tô Khuynh liền cứng người.

Đôi mắt tinh tường của Tống Nghị đã bắt được vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút ngập ngừng thoáng qua trên khuôn mặt nàng.

“Tô Khuynh. ” Nàng mấp máy môi: “Chỉ nhớ mỗi tên, những cái khác… thì không biết.”

Ánh mắt Tống Nghị chuyển từ người nàng sang đống hình cụ, giọng điệu đều đều: “Thật không?”

“Thật.”

Đường gân trên cổ Tống Nghị nổi lên. Hắn cố kiềm chế, miễn cưỡng ép sự hung ác trong lòng xuống, khiến giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: “Ngươi có quan hệ gì với Vu tướng?”

Tô Khuynh thật sự kinh ngạc: “Vu tướng là ai?”

Trong bóng đêm, Tống Nghị nhếch khoé môi, thầm cười lạnh. Nếu giữa bọn họ chẳng có quan hệ gì, vậy tại sao Vu tướng kia lại nỡ tự cắt bỏ một cánh tay để cứu nàng cho bằng được chứ? Chẳng lẽ Vu tướng kia là Bồ Tát từ bi cứu khổ cứu nạn sao?

Mấy lời nói nhảm của nàng chỉ có ma mới tin thôi. Nhìn dáng vẻ bối rối ngu ngơ kia đi, diễn cũng giỏi quá nhỉ. Giống như lúc nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, đồng ý sẽ ngoan ngoãn ở yên chờ hắn trở về.

Nếu không phải đã bị nàng chơi một vố, bị nàng lừa gạt thì hắn cũng thật sự tin rằng nàng ngây thơ vô tội chẳng biết chút gì cả. Nhớ lại quá khứ, lòng Tống Nghị lại bắt đầu dâng lên nỗi tức giận và chút bốc đồng, nóng lòng muốn biến những lời de doạ mà hắn từng thề trước đó thành sự thật. Hắn ước gì có thể lập tức sử dụng thủ đoạn để bắt nàng nói ra sự thật.

Tống Nghị nhìn chằm chằm vào chiếc roi và cái kẹp gần đó. Nhưng lát sau, hai chân hắn như bị đóng đinh chặt, cứ đứng im tại chỗ. Nhận ra chuyện này, nét mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.

Tô Khuynh cũng không rõ mình có nói sai cái gì hay không, chỉ lờ mờ nhận ra sau khi trả lời xong thì không khí bắt đầu trở nên quái dị.

“Vu tướng mà Tống Đại nhân nhắc tới, ta thật sự không hề quen biết.”Tô Khuynh thẳng thắn lặp lại lần nữa.

Tống Nghị đột nhiên quay sang nhìn nàng, ánh mắt vừa hung hăng vừa đáng sợ. Không chịu nói phải không? Hắn sẽ có biện pháp để biết tường tận.

“Câu hỏi tiếp theo.” Tống Nghị chậm rãi nói: “Ngươi có quan hệ gì với Nguỵ Kỳ?”

Mắt thấy khuôn mặt nàng lại hiện lên vẻ mờ mịt, Tống Nghị đột nhiên nghiêm giọng: “Đừng nói với ta là ngươi cũng không biết Nguỵ Kỳ. Chính là Thẩm Tử Kỳ kia!”

Tô Khuynh nghe vậy thì lập tức sửng sốt, vô thức hơi hé miệng. Không thể phủ nhận, câu hỏi đột ngột này của hắn khiến nàng thật sự rất bất ngờ.

“Cậu ấy… chỉ là một thư sinh thôi.” Lấy lại tinh thần, Tô Khuynh nhanh chóng trả lời. Tuy không biết làm sao mà hắn lại biết Thẩm Tử Kỳ, nhưng khi vừa hỏi câu này ra thì nàng lại có linh cảm giọng điệu của hắn không được tốt lắm. Sợ sẽ liên luỵ người vô tội, nàng bèn cẩn thận chọn lọc từ ngữ: “Mọi ngày ta thường hay giao tiếp với những học sinh của thư viện Nam Lộc, dần dà cũng thân quen với bọn họ hơn.”

Tống Nghị cười: “Thế à? Thân quen đến mức giúp ngươi chăn bò, cắt cỏ, chặt củi và những công việc nhà khác nữa sao? Thậm chí còn thân thiết đến mức… nghênh ngang vào trong nhà?”

Tô Khuynh ngây người.

Tống Nghị cảm thấy ngọn lửa u ám trong lòng đang rực cháy, thiêu đốt từng chút từng chút lý trí của hắn, không thể kìm nén được nữa mà tiến thêm một bước: “Thế ngươi… có trao thân cho hắn không? Nói thật cho ta!”

Hơi thở nặng nề của hắn phả vào mặt Tô Khuynh. Tống Nghị nghiến răng nghiến lợi mà nói, khi đến chữ ‘hắn’ kia thì giọng điệu càng thêm hung tợn tàn nhẫn nhưng lại ẩn chút vẻ ghen ghét khó nhận ra. Thật sự là hận không thể tàn độc nhai nát, cuối cùng súc thêm miếng trà lạnh rồi nhổ bỏ thì mới có thể giải toả cơn phẫn hận trong lòng.

Tô Khuynh lập tức lạnh mặt, bắt đầu nổi giận. Lời này của hắn, đúng là hạ lưu vô sỉ đến cùng cực.

“Tống Đại nhân, xin hãy tự trọng.”

Tự trọng. Tống Nghị nghiến răng nghiến lợi nghiền ngẫm hai chữ này. Đương nhiên sau đó hắn đã hiểu ra, đây là muốn vạch rõ giới hạn với hắn sao.

Tô Khuynh cảm thấy cổ tay mình được nơi lỏng, ngay khi đang thở phào nhẹ nhõm vì cho rằng cuối cùng Tống Nghị cũng thẩm vấn xong rồi, đã chịu thả nàng về buồng giam. Nàng liền giơ tay muốn tháo miếng vải đen trên mắt, nhưng không ngờ vừa mới cử động thì tay nàng đã bị siết chặt. Nàng chưa kịp định thần lại, đôi tay đã bị bắt chéo ra sau lưng, lần nữa bị dây thừng trói chặt.

Tô Khuynh trợn trừng mắt, nổi giận mà giãy dụa: “Đại nhân muốn làm gì?”

Tống Nghị ôm chầm lấy cơ thể đang liên tục vùng vẫy của nàng, sau đó mạnh mẽ cúi người, bế ngang nàng lên: “Nếu ngươi đã không chịu nói, vậy bổn quan sẽ đích thân kiểm nghiệm.” Dứt lời, Tống Nghị bế người đi hai ba bước lên trên chỗ vạc nước nóng, không nói thêm lời nào mà ném thẳng nàng vào trong.

Tô Khuynh bỗng nhiên bị ném xuống thì bị sặc mấy ngụm nước ấm.

Thì ra trên này toàn là nước, lúc này đã bị củi lửa ở dưới làm cho ấm lên.

Tô Khuynh nhận ra mình đang ở trong cái gì thì lập tức tựa vào thành vạc để đứng dậy, vừa ho lụ khụ vừa giải thích: “Không! Ta không có gì với cậu ta cả!”

Tô Khuynh cực kỳ hối hận! Trước nay Tống Nghị đều rất vô sỉ, nàng hối hận vì đã lên tiếng cãi lại hắn, cho hắn có cơ hội giở thói ác độc.

Nghe thấy tiếng đạp nước ào ào bên tai, Tô Khuynh liền vô thức rụt về sau tránh né. Đến khi sau lưng đã chạm phải vách tường cứng ngắc thì nàng đã nhận ra, mình không còn đường lui nữa.

“Ta nói! Ta nói! Trước giờ ta và Thẩm Tử Kỳ chỉ qua lại với nhau như hai quân tử. Hai người bọn ta vẫn luôn cẩn thận thủ lễ của quân tử, từ đầu tới cuối đều trong sạch, chưa từng vượt quá giới hạn!”

Hai người. Bọn ta.

Ánh lửa bập bùng trên tường nhà lao chiếu thẳng vào mặt Tống Nghị, mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ. Giờ phút này, ánh mắt hắn càng thêm dữ tợn, trong đầu dâng lên ý niệm muốn băm vằm Thẩm Tử Kỳ kia ra thành trăm nghìn mảnh.

Có lẽ nàng không nhận ra, khi vừa thốt ra ba chữ Thẩm Tử Kỳ thì ngữ điệu của nàng càng thêm sốt ruột.

“Muộn rồi.” Tống Nghị trầm giọng, vừa nói vừa cởi bộ triều phục mà bước tới gần, cho đến khi dồn nàng co rúm lại trong một góc vạc không còn đường lui.

Cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng như thiêu đốt đang dí sát trước mặt, Tô khuynh run rẩy, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để giải thích: “Ta với Thẩm Tử Kỳ kia thật sự…”

Cuối cùng Tống Nghị cũng không nghe nổi ba chữ kia nữa. Sau khi ném triều phục ra ngoài thì lập tức giơ tay xé rách bộ đồ phạm nhân ướp nhẹp của nàng.

Tô Khuynh hoảng sợ, đôi mắt ẩn sau miếng vải đen lập tức trừng lớn: “Tống Nghị ngươi làm cái gì đó!”

Cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng đã bắt đầu mò xuống dưới, Tô Khuynh chợt rùng mình, sau đó đôi chân ngập dưới nước liên tục đá lung tung loạn xạ về phía hắn, đồng thời giận dữ mắng: “Thân là trọng thần trong triều, Tống Đại nhân, đạo đức phẩm hạnh mọi ngày của ngươi đâu cả rồi! Dù ta có là tù nhân thì sẽ tự có luật pháp quốc gia kết án. Ngươi có quyền gì mà ở dùng tư hình, tuỳ ý làm bậy với ta! Ngươi… ngươi tránh ra!”

Lời chỉ trích còn chưa dứt, giọng nói của nàng đã bắt đầu run rẩy.

Tống Nghị tóm lấy đôi chân nhỏ bé đang đang đạp loạn dưới nước kẹp vào eo mình, phớt lờ những lời quát mắng đầy giận dữ của nàng. Cuối cùng hắn nghe theo ý mình mà cúi người xuống đè mạnh nàng lên thành vạc.

Phòng hành hình tối tăm, tiếng nước xao động, tiếng thở d.ốc, tiếng đánh tiếng mắng xen lẫn vào nhau mãi không ngừng.

“Tống Nghị… ngươi đường đường là áo mũ chính tề… Cẩu quan!”

Bộc phát cơn giận khiến nàng bị đáp trả một đòn nặng nề. Tô Khuynh lập tức bị k.ích thí.ch ngả người ra sau, thở hổn hển.

Tống Nghị híp mắt nhìn chằm chằm bóng hình nhỏ bé mảnh khảnh trước mặt, vừa di chuyển vừa dán chặt mắt lên người nàng, còn ẩn chứa chút vẻ si mê.

Rồi hắn chợt nhận ra, dường như hắn chẳng tài nào rời mắt khỏi mỹ nhân trước mặt.

Có lẽ… Tống Nghị hắn đúng là cẩu quan thật rồi.

Tạm ngừng di chuyển, hắn nhíu mày hít một hơi thật sâu, sau đó ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Câu hỏi cuối cùng. Ba năm trước, vì sao ngươi phải trốn khỏi phủ?”

Bình Luận (0)
Comment