Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 13

Có chiến hữu, Ôn Nhung nhất thời hăng hái mười phần. Có Đoạn Như Bích kề bên, ngưu quỷ xà thần cũng cút hết sang bên cạnh.

Như Bích cô nương nghiễm nhiên thành quân sư quạt mo của Ôn Nhung, không ngừng bày mưu tính kế cho cô, nghe một bữa bằng mười năm đọc sách, Ôn Nhung được lợi ích không nhỏ.

Mấu chốt tác chiến có một đoạn, Ôn Nhung trầm ngâm nói: “Sao trước kia tôi không nhìn ra bà lại có tư tưởng như vậy nhỉ?”

Đoạn Như Bích ghé miệng uống cà phê, khoe khoang phong tình tặng cho cô một viên khinh bỉ: “Đó là bởi vì năng lực lĩnh ngộ của bà trước kia quá thấp.”

Ôn Nhung tự động dựng tường lửa, che chắn những lời này.

“Nhung Nhung,” Đoạn Như Bích suy nghĩ xong, nhìn khuôn mặt thờ ơ không chút để ý của Tiểu Nhung Nhi, trong lòng không đành, nhưng vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói trúng tim đen, “Phó Tô với Tiểu Tuyết thế nào?”

Đoạn Như Bích cùng Ôn Nhung mặc dù là mặc yếm mà lớn lên cùng nhau, khi còn bé hai người giống như bánh mật vậy, tình cảm tốt đến mức cạy cũng cạy không ra, người không biết còn cho rằng hai người là chị em ruột. Tiểu Ôn Nhung lúc 12 tuổi có mối tình đầu, u mê coi trọng tiểu ca ca cạnh nhà. Khi đó đúng là ngây thơ trong sáng, chỉ làm một cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn, chỉ chút kẹo đường ngọt ngào từ từ nổi lên trong đáy lòng cũng có thể vui vẻ rất lâu. Tiểu Như Bích vẫn luôn cơ trí thành thục hơn so với Tiểu Ôn Nhung hai phần, cô nhìn thấy thứ tình cảm này chỉ là một hạt mầm mãi mãi không nở thành hoa, chỉ có điều mỗi ngày nhìn dáng vẻ trông mong của Tiểu Ôn Nhung, không đành lòng hắt một chậu nước lạnh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc Tiểu Ôn Nhung mười lăm tuổi, Tiểu Ôn Tuyết mười ba tuổi, lần này đổi lại thành mối tình đầu của Ôn Tuyết, không chút do dự, nhãn lực thật tốt nhìn trúng ngay báu vật trong lòng cô chị.

Nhà họ Ôn có con gái trưởng thành, lực sát thương của Tiểu Ôn Tuyết từ mẫu giáo bắt đầu càng ngày càng tăng, khi cô ta 15 tuổi, nghiễm nhiên đã là một cô thiểu nữ yêu kiều duyên dáng xinh đẹp, nhìn quanh còn thẹn thùng, mặt mày ngây ngô, môi hồng răng trắng. Bộ dáng của Tiểu Ôn Nhung khi 17 tuổi nhìn một cách đơn thuần cũng không khó coi, nhưng mà cùng với cô em gái ruột so với nhau thì kém hơn không chỉ một chút.

Lúc đó công tử nhà họ Phó dáng vẻ đã không khác bây giờ là mấy, gương mặt thanh tú tuấn lãng, nhưng cá tính trầm mặc lầm lì đã hoàn toàn định hình. Chỉ có hai chị em nhà họ Ôn cùng với Như Bích cô nương dám lúc thắng lúc bại, lúc bại lúc thắng đấu tranh anh dũng xung quanh anh ta, Như Bích cô nương là vì hộ giá, hộ tống cho Tiểu Ôn Nhung, còn Tiểu Ôn Nhung cùng Tiểu Ôn Tuyết là vì có cùng một trái tim giống nhau.

Suy nghĩ của Như Bích cô nương thông tuệ hơn so với Ôn Nhung, lý trí hơn so với Ôn Tuyết, nhưng thế nào cũng không nhìn ra được tâm tư của Phó Tô. Người này che dấu tâm tư của mình quá tốt, đối xử với con gái đều bình đẳng, không nói nhiều hơn một câu với Ôn Nhung, mà cũng không cười nhiều hơn với Ôn Tuyết một cái. Cho đến một ngày, Ôn Nhung vì thi tốt nghiệp trung học thức đêm đọc sách khiến bản thân mệt mỏi nằm sấp xuống, phát sốt ba ngày liền, ở trên giường nằm chừng một tuần, khi cô đang từ trong giấc ngủ mê man tỉnh lại, Phó Tô đang ngồi bên giường nhìn cô, sắc mặt vẫn trầm lạnh trước sau như một, Tiểu Ôn Nhung ngủ đến hồ đồ đương nhiên không nhìn thấy sự lo âu nơi đáy mắt anh.

Cô sốt đến lơ mơ cả đầu, trong lúc nhất thời không biết tại sao Phó Tô đã là sinh viên đại học rồi còn xuất hiện trong phòng của mình được.

Phó Tô dĩ nhiên sẽ không nói với cô, nghe tin cô ngã bệnh, đêm hôm đó anh liền mua vé trở về.

Thật ra thì, đêm đó Phó Tô chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Phương pháp học tập của em không đúng, anh tới phụ đạo cho em.”

Như Bích cô nương thấy kỳ quái, chẵng lẽ đây chính là bông hoa kì tích trong truyền thuyết kia? Cái gì mà chân thành kiên định như kiềng ba chân cũng có mấy phần đạo lý?

Như Bích cô nương không kháng cự được trái tim nhiệt huyết sôi trào chạy tới hỏi Phó Tô, có phải anh có ý với Ôn Tiểu Nhung nhà họ Ôn? Mà Phó thiếu gia người ta ngay cả cái trợn mắt cũng chẳng buồn quăng cho cô, im lặng là vàng.

Như Bích cô nương mừng rỡ, im lặng là tốt, im lặng chính là cam chịu.

Như Bích cô nương cũng không dám khinh thường, nhỡ đâu lại xuất hiện cái gì sai sót, Ôn Tiểu Nhung mà không vui chẳng phải sẽ lôi cô ra bầm thây vạn đoạn. Tự ngẫm nghĩ liên tục, Như Bích cô nương tính cứ giữ im lặng, dù sao bọn họ có thời gian chung đụng một tháng, JQ* có thể từ từ bồi dưỡng, tương lai sẽ tươi sáng rộng mở.

*JQ = gian tình

Nào ngờ, một tháng còn chưa khơi nổi JQ, trái lại khiến cho hai người chẳng khác nào kẻ xa lạ.

Sau đó, Ôn Tiểu Tuyết tung hết sức lực nhảy lên vị trí đầu, một bộ vẻ mặt bạn gái của Phó Tô, làm cho Như Bích cô nương nhìn mà ói ra máu, hận không thể tát cho cô ta mấy cái bạt tai. Phó Tô lại trốn vào tháp ngà, không lâu sau, sự hợp tác giữa hai nhà Ôn Phó xuất hiện tranh chấp, tan rã không không vui, nhà họ Phó bực bội chuyển nhà, Phó Tô không còn xuất hiện ở nhà họ Ôn nữa.

Mà nay thoáng cái đã 5 năm trôi qua, Ôn Nhung so với thiếu nữ mùa mưa 17 tuổi kia đã trưởng thành hơn rất nhiều, đóa hoa chưa kịp nở kia cô đã chôn sâu dưới đáy lòng. Nhìn em gái mình cả ngày khoe khoang Phó Tô dài Phó Tô ngắn, cô đại đa số đều mỉm cười một tiếng cho qua, thỉnh thoảng còn có thể phụ họa một câu. Như Bích cô nương có chút nghĩ mãi không thông, thời kỳ ra hoa rõ ràng còn chưa tới mà đã úa tàn, đây là chuyện gì xảy ra, cô sống chết quấn lấy hỏi, Ôn Nhung mới khoát tay, lắc đầu một cái, anh không thích cô, chỉ đơn giản như vậy.

Yêu thầm là một đám mây trôi xinh đẹp, ẩn sau ánh mặt trời, không bao giờ xuất hiện lại nữa.

Như Bích trước khi xuất ngoại thật lo lắng Ôn Nhung sẽ vì yêu thầm không được, bị kích thích khiến cho tâm hồn u ám, dẫn đến vì yêu mà hận, tâm lý vặn vẹo. Không ngờ rằng Ôn Nhung vẫn tiếp tục ăn no ngủ tốt, chạy tốt nhảy tốt, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, trưởng thành như một thanh niên đầy chí tiến thủ. Chỉ có điều từ đó về sau, Đoạn Như Bích không còn nghe thấy Ôn Nhung nói qua coi trọng người nào nữa, so với việc thân thiết với một ai đó, cô sống cuộc sống nhàn tản tự do, một mình hưởng thụ chủ nghĩa độc thân.

Bây giờ, với vấn đề của Đoạn Như Bích Ôn Nhung chỉ trả lời: “Chắc là vẫn tốt thôi.”

“Cậu xác định?”

Ôn Nhung hồi tưởng lại Ôn Tiểu Tuyết trước mặt cô thân thiết gọi Phó Tô là Tô Tô, gật đầu một cái: “Mình chờ uống rượu mừng của bọn họ.”

“….”

Cũng tốt, phải tiễn cái cũ đi, mới có thể nghênh đón cái mới…. Nhưng mà, vì sao cô lại thấy không cam lòng như vậy!

“Bà gọi Phó Tô đi!”

Ôn Nhung cảnh giác nói: “Làm gì?!”

Đoạn Như Bích khí thế hùng hổ: “Chị đây về nước, đương nhiên phải cần người tẩy trần đón gió, để ông ấy chuẩn bị cho chị đây một mâm.”

Ôn Nhung gửi tin nhắn cho Phó Tô, cho rằng phải một lúc lâu anh mới nhắn lại, không ngờ anh nhanh chóng đã trả lời, nói là hẹn ở Đại quan viên.

Đoạn Như Bích quyết đoán xách Ôn Nhung lên, leo lên chiếc xe thể thao khoe khoang tứ phía kia của cô nàng hỏa tốc phóng tới hiện trường, trực tiếp ngồi xuống chỗ đặt trước, lúc Phó Tô đến đã thấy hai người này ngồi ở bên trong tự mình ăn uống, không khỏi sửng sốt.

Như Bích cô nương bất mãn liếc Phó Tô, con ngươi nhấp nháy, đôi mắt nhỏ dính vào trên người Phó Tô giống như không dứt ra được.

Uây, mấy năm không thấy, thiếu gia nhà họ Phó này nhân khuôn cẩu dạng càng ngày càng có khuôn có dạng, cũng khó trách hai chị em nhà họ Ôn khó mà coi trọng được người khác, mấy thứ hàng vớ vẩn kia làm sao có thể so với thứ cực phẩm như vậy được! Nhưng mà, cái mặt than của tên này vẫn trước sau như một đáng đánh đòn.

Như Bích cô nương rất tà khí nói: “Động tác chậm như vậy, mấy năm không gặp là không để em vào mắt nữa hả?”

Phó Tô liếc cô nàng một cái, bỏ áo khoác xuống, tiện tay khoác áo lên ghế dựa: “Công ty có cuộc họp.”

“Rồi rồi, này, ăn đi, cái này, cái này, cái này,” Như Bích cô nương chỉ vào mấy món ăn đắt tiền nhất, “Nhung Nhung nói muốn ăn, chai rượu kia nữa, em mở hai chai.”

Ôn Nhung đang ăn ngon lành, vừa nghe thấy cô nàng gài tang vật giá họa cho mình, đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn chống lại tầm mắt nhìn qua của Phó Tô, trong mắt đen tuyền sâu không thấy đáy, ánh nhìn của đôi mắt này khiến cho người ta có một loại ảo tưởng. Khựng lại một giây, Ôn Nhung lại cúi đầu, dưới chân hung hăng đạp cho Đoạn Như Bích một phát.

Đoạn Như Bích nhăn nhó, gắp một miếng gan lợn thả vào trong bát Ôn Nhung: “Nào, ăn nhiều một chút.”

Ôn Nhung nhìn miếng gan lợn, sắc mặt giống hệt như gan lợn, Đoạn Tiểu Bích đại gian đại ác, cô ghét nhất là ăn gan lợn, còn ném vào trong bát cô, có cần phải nhỏ mọn thế không hả!

“Muốn ăn gì cứ chọn.” Phó Tô thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt trả lời một câu.

“Nhung Nhung, còn muốn ăn cái gì? Tiểu Tô nói tùy bà chọn đấy.”

Ôn Nhung đem gan lợn lựa ra vứt qua một bên: “Bà muốn ăn thì cứ ăn, đừng có lấy tôi ra ngụy trang.”

“y da, cái này thì không đúng, tôi muốn ăn nhưng Tiểu Tô không chịu cho thì làm sao bây giờ, bà muốn ăn thì không thành vấn đề nữa.”

Ôn Nhung nghe thấy trong lời này của cô nàng có chút cổ quái, nhíu nhíu mày: “Bà suy luận cái kiểu gì vậy.”

Đoạn Như Bích cười hì hì nói: “Em nói không sai chứ, Phó thiếu gia?”

Phó Tô nhấp một ngụm trà, rũ mắt xuống, lông mi che khuất chút ánh sáng nơi đáy mắt, không hề lên tiếng.

Ôn Nhung cố gắng đóng vai một kẻ háu ăn, như vào chỗ không người, Phó Tô ngồi đối diện cô, cô ngay cả đầu cũng không dám nhấc bừa, trên bàn cơm chỉ nghe thấy tiếng Đoạn Như Bích bô bô không dứt.

Thấy hai người kia một thì chẳng khác nào đầu gỗ, một thì lại hệt như cái thùng cơm, Đoạn Như Bích trong lòng bốc hỏa, nghĩ bụng hai người dù sao cũng là quen biết từ nhỏ, làm sao còn vô cảm hơn cả như lần đầu gặp mặt, thậm chí còn giống như nam nữ thân thiết oán niệm sống lại vậy.

“Khụ… khụ…,” Không bày ra đòn sát thủ thì không được rồi, Đoạn Như Bích gắp một khúc cá giả vờ giả vịt hỏi Ôn Nhung, “Nhung Nhung, bà với Lâm Tuyển thế nào, nghe nói bà qua nhà anh ta rồi hả?”

Động tác gắp thức ăn của hai bên ngừng lại, Phó Tô nhìn về phía Ôn Nhung, trên mặt không có biểu hiện gì, một lát sau, anh tiếp tục động tác, Ôn Nhung vẫn há miệng, im lặng nhìn Đoạn Như Bích, con nhỏ này hôm nay uống nhầm thuốc sao, đi khắp nơi phá cô.

Đoạn Như Bích dùng khuỷu tay huých cô: “Nói một chút đi, tôi còn chưa nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết kia bao giờ, anh ta trông thế nào?”

Ôn Nhung kinh ngạc một chút, bình tĩnh tiếp tục dùng bữa, hàm hồ nói: “Không biết.”

“Có đẹp trai không?” Đoạn Như Bích dồn ép từng bước, “Có đẹp trai được như Tiểu Phó không?”

Ôn Nhung bất đắc dĩ, lúng túng nói: “Anh ta là ông chú rồi!”

Đoạn Như Bích xem thường, hai con mắt còn lấp lánh như sao: “Ông chú thì sao, ông chú cũng có thể rất quyến rũ, tôi đây cứ thích ông chú đấy.”

“Lâm Tuyển….” Phó Tô vẫn giả bộ đầu gỗ bên kia cuối cùng cũng lên tiếng.

Đoạn Như Bích kích động một trận, ngưng thần nhìn chằm chằm mong đợi câu tiếp theo của anh.

Phó Tô mở mắt, ánh mắt đặt trên khuôn mặt có chút thận trọng của Ôn Nhung, anh nhìn cô một hồi, chớp mắt dừng lại này lại bị anh không dấu vết lướt qua, anh nhìn tấm bình phong phía sau lưng Ôn Nhung, nói: “Anh ta không phải một nhân vật đơn giản, tôi biết Tiêu Tổng của tập đoàn Ngự Phong bị anh ta làm cho nhà tan cửa nát, trước đêm anh ta tự sát, đã quỳ trước cửa nhà Lâm Tuyển cả đêm, nghe nói Lâm Tuyển đang ở trong nhà vui đùa với tình nhân, không hề để ý gì tới anh ta, ngày thứ hai Tiêu Tổng tự sát, hôm tang lễ của anh ta, Lâm Tuyển đã thu mua công ty của anh ta.”

Ôn Nhung nghe xong có hơi sửng sốt, Đoạn Như Bích cũng tặc lưỡi hít hà, cô vội hỏi Ôn Nhung: “Bà biết không?”

“Nghe nói qua, không rõ lắm…” Ôn Nhung cũng phản ứng kịp, “Chuyện này cũng không liên quan đến tôi, tôi đâu có quen với anh ta.”

Phó Tô thưởng thức chén rượu trên tay, tầm mắt từ đôi môi đang nói chuyện của Ôn Nhung chuyên qua vành tai đã đỏ lên của cô, cô chỉ cần uống chút rượu thôi sẽ dễ dàng đỏ mặt, vành tai hồng hồng, dưới làn da mỏng tựa hồ như có thể thấy mạch máu màu xanh, ửng lên sự sáng bóng khả ái, không biết là do tác dụng của rượu hay là do gấp gáp, mặt của cô so với bình thường càng thêm hồng.

Anh cúi đầu, chén rượu chiếu rọi lên nét mặt chẳng hơn gì.

Ôn Nhung đối với người như Lâm Tuyển không có cảm giác chân thực, người khác nói anh ta đáng sợ thế nào ra sao, ngay cả cha cô nhìn thấy Lâm Tuyển cũng sẽ sợ ra một thân mồ hôi lạnh, cũng không biết là có phải do thần kinh cô không đủ nhạy cảm hay không, cô một chút cũng không cảm thấy. Ôn Nhung không nhịn được hồi tưởng lại, thật ra thì dáng dấp của Lâm Tuyển rất nhẹ nhàng quân tử, mặc dù đã 35 tuổi, nhưng anh ta bảo dưỡng rất tốt, có thể nhìn trẻ hơn đến 6, 7 tuổi, cử chỉ đối đãi với người khác của anh ta lại tao nhã lễ độ, nói chuyện mỉm cười vừa đủ, như thế xem ra, khả năng bị lừa gạt bởi vẻ ngoài quá mạnh mẽ, Sói xám đội lốt Cừu vui vẻ thì ra cầm thú như vậy! Cô gọi anh ta là cầm thú thật đúng là không có sai mà.

“Nhung Nhung, tiền đồ đen tối rồi.” Sau khi ăn xong, Như Bích cô nương một câu trọng tâm nói với cô, “Không ngờ lần này bà gặp được mặt hàng khó trị như vậy.”

“…”

“Nói tóm lại, không thể bị túm lại.” Đoạn Như Bích nói xong lại bổ sung, “Nhưng mạng nhỏ là trên hết, đừng có đập đầu mà chết đấy. À…, còn nữa, có chuyện thì nhớ phải tìm Phó Tô giúp một tay, mặc dù mặt than có hơi khó coi một chút, nhưng mà nếu ông ấy biết Lâm Tuyển khó đối phó, nhất định sẽ giúp bà.”

“Đâu có khoa trương như vậy, bà đừng có đoán mò…”

Ôn Nhung còn nói chưa hết lời, đột nhiên bị người ta ác độc xô một cái từ phía sau, cô lảo đảo một cái, ngã về phía trước mấy bước mới đứng vững, vội vàng quay đầu lại nhìn: “Ai vậy!… Tiểu Tuyết?”

Khuôn mặt mỹ nhân của Ôn Tuyết giận đến tím tái, lạnh đến sắp rớt ra, trong mắt là lửa giận ngập trời, bộ dạng như muốn ăn thịt người hủy luôn xương: “Ôn Nhung! Chị có phải không biết xấu hổ không! Câu được Lâm Tuyển rồi, còn chạy tới câu Phó Tô sao?!”
Bình Luận (0)
Comment