Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 14

Như Bích cô nương kinh ngạc, mấy năm không gặp mà công lực nổi điên tùy thời tùy chỗ của Ôn Tiểu Tuyết này càng mạnh lên trông thấy, không chỉ có như thế, trí thông minh của con bé này đi ngược lại trạng thái tăng trưởng, càng ngày càng có triệu chứng của bệnh não tàn.

Sau này lúc Đoạn Như Bích nói ý tưởng này với Ôn Nhung, Ôn Nhung cho cô một ngón tay cái: “Sâu sắc!”

Trước mắt, Ôn Tuyết giống như bà chúa tuyết vọt tới trước mặt Ôn Nhung, chỉ vào mũi chị cả nhà mình mắng to: “Tôi đã bảo chị làm sao có thể tốt bụng như vậy đồng ý thay tôi đi xem mắt, thì ra là coi trọng người ta có tiền có thế, tướng mạo lại không tồi. Ôn Nhung, chị làm sao có lắm thứ tâm tư quỷ quái như vậy, đùa bỡn giở trò lừa gạt tôi, nhưng chị không nhìn xem bộ dạng mình như thế nào còn muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Chị dụ dỗ một ông chú thì thôi, chị đừng có mà ăn trong bát còn ngó trong nồi!”

Ôn Tuyết giống như động kinh đứng ở giữa lối đi mắng Ôn Nhung xối xả, giọng của cô ta không nhỏ, người đi qua đi lại bên cạnh đều ghé mắt nhìn, cảnh tượng này giống hệt như hiện trường mấy vụ vợ cả ngược tiểu tam phấn khích, làm cho người xem không ngừng tưởng tượng.

Hai người Ôn Nhung cùng Đoạn Như Bích, một người hai tay cắm trong túi quần, vẻ mặt mờ mịt, một người hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt mất kiên nhẫn. Chờ Ôn Tuyết lên cơn thần kinh phát tiết xong, Đoạn Như Bích bước lên trước một bước, cô cao hơn so với Ôn Tuyết một chút, ghé mắt nhìn cô ta, khóe mắt quang minh chính đại kia bắn ra những tia miệt thị: “Cô động kinh hả, đứng giữa lối đi la hét cái gì, cô không sợ mất thể diện, chị đây ngại, có tin tôi tố cáo cô tội phỉ báng hay không!”

Ôn Tuyết vừa nhìn thấy Đoạn Như Bích, khí thế bị đè ép xuống một chút, cô ta biết rõ người này khó chơi hơn chị cô ta nhiều, nhưng cô ta vẫn hùng hổ nói: “Mất thể diện, còn muốn tố cáo tôi? Có mất mặt bằng chị ta sao, sớm Tần chiều Sở, sớm ba chiều bốn!”

Đoạn Như Bích chẳng âm chẳng dương quái gở nói: “Uây, thành ngữ dùng kiểu này, không hổ là sinh viên xuất sắc, nói thêm hai cái thành ngữ có chữ sớm ở đầu nữa nghe coi!”

Ôn Tuyết sửng sốt, sắc mặt lại khó coi thêm mấy phần, một gương mặt xinh đẹp lại bị chính cô ta vặn vẹo đến lung tung, cố đạt lấy mục tiêu: “Ôn Nhung, tôi cảnh cáo chị, đừng đi tìm Phó Tô nữa!”

Ôn Nhung chẳng có biểu cảm gì, cô đứng đó chờ cho Ôn Tuyết mắng đủ, vỗ vỗ bả vai Đoạn Như Bích, giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, nói: “Đi, đi uống cà phê đi.”

Chiêu không thèm đếm xỉa này của cô trong nháy mắt giết chết Ôn Tuyết.

Ôn Tuyết lập tức bùng nổ: “Chị đứng lại đó cho tôi.”

Cô ta kéo lấy cánh tay Ôn Nhung không buông, Ôn Nhung liếc mắt qua miễn cưỡng nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ, Ôn Tuyết giống như đứa trẻ nhỏ được cô cưng chiều, một chút cô cũng không để vào trong mắt.

Ôn Nhung thở dài: “Tiểu Tuyết, mời đối với Phó Tô có chút lòng tin, cũng đối với bản thân em có chút lòng tin, đừng có nghĩ ngợi lung tung. Chị không có ý gì với Phó Tô cả, OK?”

“Chị bảo đảm?” Ôn Tuyết nheo mắt lại, sắc bén nói.

Cô em gái này rốt cuộc là lên cơn điên gì vậy, Ôn Nhung không thể làm gì hơn là nói lại một lần: “Chị đảm bảo, chị đối với Phó Tô không hề có suy nghĩ bất chính.”

Ôn Tuyết chợt cười cười, bộ dáng như trút được gánh nặng, ánh mắt đảo qua phía sau Ôn Nhung, Ôn Nhung không hiểu tại sao trong lòng chợt lộp bộp một cái, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn thấy Phó Tô đã tính tiền xong không biết đã đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào.

Ôn Nhung ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời ngốc tại chỗ.

Phó Tô cầm chìa khóa xe trong tay, sắc mặt có chút đáng sợ, ánh mắt nhìn Ôn Nhung xuống đến điểm đóng băng, chẳng đợi ai mở miệng, anh đã lên xe, Ôn Tuyết vội vội vàng vàng đi theo anh lên xe.

“Nhung Nhung? Không sao chứ.” Đoạn Như Bích kéo cánh tay Ôn Nhung qua.

Ôn Nhung quay đầu lại, cười có chút miễn cưỡng: “Không sao, đi, uống cà phê đi.”

Đôi môi Đoạn Như Bích giật giật, vẫn đem lời định nói nuốt xuống, gật đầu một cái, hào phóng đáp lại: “Đi, tôi mời.”

Tối hôm đó Ôn Nhung kéo tâm trạng nặng nề đến nhà Lâm Tuyển, Lâm cầm thú không có ở nhà, Lâm Tử Hào mở cửa, vẫn là khuôn mặt chán ghét kia, tức giận nói: “Ba em nói để cô ăn cơm trước.”

“Không cần.”

Lâm Tử Hào khinh bỉ nói: “Ba em nói cô là đồ háu ăn, có thể ăn, những món này đều đặc biệt chuẩn bị cho cô.”

Ôn Nhung bước tới phòng ăn thấy một bàn thức ăn liền im lặng, Lâm Tử Hào nhìn cô một cái, nói: “Yên tâm, những thứ này không tính trong tiền lương.”

Ôn Nhung hít một hơi, nhóc con này có thể đừng có mở miệng nói chuyện được không!

Đã tới thì tới luôn, có thức ăn không nên lãng phí, Thượng Đế sẽ trách tội cô. Ôn Nhung cầm bát lên ăn không chút khách khí, sau đó đột nhiên phát hiện đầy bàn toàn là đại quân màu đỏ, món cay Tứ Xuyên, món Hồ Nam, không cay không vui!

Đây chính là trả thù trắng trợn đi, đúng không, đúng không! Hôm đó đúng là cô có quá đáng một chút xíu, nhưng mà anh ta độc ác quá đi… Song cảm giác bụng đói kêu vang thật chẳng tốt chút nào, Ôn Nhung gặp một miếng ớt đỏ lè lên, nuốt một ngụm nước bọt, rót cho mình một cốc nước lớn, vùi đầu bắt đầu chiến đấu.

Lâm Tử Hào ngồi ở phía đối diện với cô, cầm quyển sách trịnh trọng xem.

Sau một bát cơm, Lâm Tử Hào thoáng ngước mắt lên.

Sau hai bát cơm, Lâm Tử Hào nghiêm nghị nhìn về phía Ôn Nhung.

Sau ba bát cơm, Lâm Tử Hào đã bỏ sách xuống.

Trong lúc Ôn Nhung đang tính toán xới bát thứ tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hào biến ngây ngốc, không xác định nói: “Cô vẫn muốn ăn?”

Ôn Nhung cay đến rát cả miệng, đỏ lên một tầng dầu ớt, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cô lạnh nhạt nhún nhún vai: “Ba em nói bảo đảm ăn sẽ no, mà bát nhà em nhỏ quá, tôi còn chưa có no.”

Lâm Tử Hào trợn mắt há mồm: “Cô là heo sao?”

Ôn Nhung không so đo với trẻ con, lời của con nít không thèm chấp.

Thật ra thì bình thường cô ăn nhiều lắm cũng chỉ ba bát, nhưng đây là dưới điều kiện cô đang bình thường, nếu dưới tình huống không bình thường, ví dụ như tức giận, thương tâm, vui vẻ, dạ dày cô sẽ tự động phình lên, giống như là cái động không đáy, nhất định phải không ngừng tống thức ăn vào mới thỏa mãn được.

Kỳ thực, lúc ăn đến bát thứ ba cô cũng đã no rồi, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt trầm lạnh của Phó Tô, cái bát đã được đặt xuống lại bưng lên, cứ thế lặp đi lặp lại, cho đến khi Ôn Nhung ăn xong bát thứ tư, bây giờ đã no căng đến mức không còn chỗ chứa nổi một hạt cơm nữa rồi, nhưng sự khác thường trong lòng cô, vẫn chưa có cảm giác dễ chịu hơn chút nào.

Ánh mắt của Phó Tô giống như cây gai đâm vào trong lòng cô.

Lâm Tử Hào trở lại trong phòng luyện đàn, thì ra cậu nhóc còn có thể kéo violon, Ôn Nhung tựa vào trên ghế sa lon vô cùng buồn chán. Nói cái gì mà “Giáo dục giao tiếp hòa đồng”, với tình trạng của bọn họ như hiện này, khóa học này có kéo dài tới lúc Lâm Tử Hào hai mươi tuổi cũng vẫn công cốc. Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, Lâm Tử Hào nếu không thích cô làm gì còn phải miễn cưỡng bản thân ở một mình với cô, chẳng lẽ là do Lâm Tuyển áp bức? Có thể, đứa nhỏ này ba ba nói gì thì nghe đấy, quả nhiên, đại cầm thú áp chế tiểu ác ma, mắt xích quan hệ sinh vật giữ vững sự thăng bằng của hệ thống sinh thái.

Ôn Nhung hôm nay có chút buồn bực không vui, em gái cô ầm ĩ một trận như vậy khiến cô đau cả đầu, còn có khuôn mặt lạnh không giải thích được của Phó Tô khiến cho cô càng không dễ chịu. Đa sầu đa cảm không thích hợp với cô, cho nên càng ngày càng cảm thấy khó chịu, khó chịu khó chịu, bụng cũng ầm ĩ theo, giống như là có cối xay thịt đang ở bên trong dời sông lấp biển vậy.

Ôn Nhung đột nhiên bật dậy từ trên ghế sa lon, Lâm Tử Hào sợ hết hồn, trợn to hai mắt nhìn cô: “Cô làm gì vậy?”

Ôn Nhung mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt mũi vặn vẹo, uốn người ôm bụng, cũng hít một hơi lạnh: “Nhà WC ở đâu?”

Lâm Tử Hào bị cô gào lên giật mình tại chỗ, Ôn Nhung mắt cũng trợn trắng, thằng nhóc này bình thường nhanh nhạy vậy, làm sao đúng lúc này lại ngu ngốc,

Cô giống như con nhặng mất đầu chạy tán loạn trong phòng, thế mà lại không tìm thấy! Ôn Nhung quyết định chạy thật nhanh ra bên ngoài, chẳng thèm nhìn đường khó chịu xông lên phía trước, hung hăng đụng vào một người, lực bắn ngược đẩy cô đặt mông ngã ngồi xuống sàn nhà, phần xương cụt đau nhói lập tức liên lạc với một bộ phận bí ẩn, Ôn Nhung kẹp chặt bắp đùi, đau đến chết đi sống lại, sắp cầm giữ không được.

Lâm Tuyển mới từ bên ngoài về, một tay cầm áo khoác ngoài, một tay muốn vươn ra kéo Ôn Nhung, đáng tiếc chậm một bước, Ôn Nhung ngã oạch xuống đất, sau đó…. lăn lộn…

May mà đầu óc linh động nhạy bén của Lâm cầm thú cũng không nhìn thấu Ôn Nhung sao lại phóng khoáng như vậy: “Cô giáo Ôn, cô đang làm cái gì vậy?” Giống như con thỏ con trắng đang làm nũng vậy.

Ôn Nhung run run rẩy rẩy đứng lên, đỡ tường, căm tức nhìn, chịu đựng nỗi đau đớn so với dì cả mẹ đến còn kinh khủng hơn, nếu không phải cô muốn nếu gương tốt, không thể làm những chuyện đồi phong bại tục, cô thật sự muốn giải quyết ngay tại chỗ để xả hết mối hận trong lòng.

“WC….” Ôn Nhung đã mất đi năng lực nói ra một câu đầy đủ.

Cũng may là Lâm cầm thú mạnh mẽ hơn con trai anh ta: “Đi phía trước rẽ trái cửa đầu tiên.”

Lúc Ôn Nhung đi qua Lâm Tuyển đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta, khuôn mặt trắng bệch nhìn có chút kinh khủng, cô giơ một ngón tay chỉ vào mũi Lâm Tuyển, vặn vẹo nói: “Anh…”

Chữ “Anh” vừa mới thốt ra, sắc mặt Ôn Nhung đột nhiên biến đổi, một đường chạy như điên xông lên rẽ trái hướng về phía cánh cửa đầu tiên.

Lâm Tử Hào từ trong phòng chui ra: “Ba ba.”

Lâm Tuyển mỉm cười nhìn bóng lưng điên cuồng của Ôn Nhung, quay đầu lại hỏi: “Ừ, cô giáo Ôn thế nào?”

Lâm Tử Hào vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu: “Có lẽ là trúng tà.”

Lâm Tuyển tự mình suy nghĩ, bước tới phòng ăn, không khỏi sửng sốt: “Cô ấy ăn hết sạch đồ ăn rồi?”

Lâm Tử Hào rất già đời thở dài một tiếng: “Ba, ba nói đúng, cô ấy đúng là heo đầu thai, còn ăn năm bát cơm!”

Lúc này, Ôn Nhung trải qua một phen đại chiến, suy yếu vịn lan can từ trên lầu đi xuống, còn chưa đi đến một nửa, một tay liền ôm chặt bụng lại lăn một vòng chạy về nhà WC.

Lâm Tuyển nhìn cái bàn đã được ăn một cách sạch sẽ, sờ sờ cằm, đương nhiên hắn sẽ không có bất kỳ cảm giác tội ác nào, chẳng qua là hắn hơi cảm khái, cô nương này thật đúng là thật thà.

Lần thứ ba Ôn Nhung bước ra khỏi nhà WC hai chân đã nhũn ra, mắt nổ đom đóm, dứt khoát ngồi bệt xuống cửa cầu thang chờ đợi trận choáng váng này trôi qua.

Lâm Tuyển bước tới trước mặt cô, cười đến ấm lòng ấm dạ: “Cô giáo Ôn, có cần đi bác sĩ không?”

Đầu sỏ mà còn nói ra mấy lời như vậy nghe mới không có hảo tâm làm sao, không phải là Ôn Nhung lòng tiểu nhân, có ai mà không biết ưu điểm lớn nhất của Ôn Tiểu Nhung chính là rộng lượng, từ lời phê của giáo viên tiểu học cho đến giáo viên trung học khi tốt nghiệp, hai chữ này đều là từ mấu chốt, cứ nhìn cô dung túng cho cô em não tàn của mình thế nào thì biết. Nhưng hôm nay cô đang phát bực còn chưa có nguôi, khó tránh khỏi nội tâm u ám, thêm vừa rồi lại mới nghe mấy sự tích về Lâm cầm thú, không thể không có đề phòng.

Ôn Nhung lành lạnh mở mắt, đã vô lực mà biểu đạt sự hoán giận trong lòng đối với nụ cười kia của Lâm cầm thú.

“Anh cho tôi ăn cái gì…” Cho dù đã ra cái dạng này, cũng muốn biết mình chết thế nào.

“Cô giáo Ôn, có một từ gọi là có chừng có mực, còn có câu ăn no dửng mỡ, dĩ nhiên ở đây chúng ta chỉ nhìn ý tứ bên ngoài. Cho nên, “ Lâm Tuyển rất hảo tâm đưa lên một cái khăn lông, “Cô giáo Ôn, nhớ đừng có ăn uống quá độ, còn có, ít ăn ớt đi một chút.”

Anh ta đang cười, nhất định đang cười, đang cười nhạo!

“Là anh chuẩn bị đồ ăn cho tôi.”

Đây là tai nạn lao động!

“Nhưng mà tôi đâu có bảo cô ăn hết tất cả.”

Ôn Nhung ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười rất chi là vô tội của Lâm Tuyển, trong dạ dày một cơn buồn nôn ập tới, đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại, trên mặt Lâm Tuyển vẫn mang theo nụ cười, chẳng qua là có chút đông cứng. Cô cúi đầu, hiểu ra —— một bãi nôn hồng hồng xanh xanh đang phủ lên đôi giày trắng tinh của Lâm Tuyển, chẳng biết tại sao Ôn Nhung nhất thời thấy thần thanh khí sảng, bóng ma mà Phó Tô tạo ra cho cô cũng nháy mắt mờ đi không ít.

Tiểu ác ma há hốc miệng, kinh ngạc nhìn cô, lại lập tức sợ hãi nhìn về phía cha mình.

Ôn Nhung chống tường đứng lên, yếu ớt nói: “Chú à, ngại quá, không kiềm lại được.”

Anh ta là thế hệ cha chú không đến nỗi so đo với người trẻ tuổi non dạ như cô chứ.

Lâm Tuyển cúi đầu nhìn bãi nôn tản ra… hừ, vị cay, khuôn mặt siêu trắng dường như càng trắng thêm mấy phần, nhưng trình độ của hắn không ai bằng, nội lực thâm trầm như biển, vậy nên, hắn trấn định cởi giày ra, lại cười cười nhìn Ôn Nhung, cười đến là dịu dàng: “Không sao. Cô giáo Ôn, ăn rồi nôn rồi, tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”

Ôn Nhung sửng sốt, anh ta làm sao biết tâm trạng cô không tốt?

Lâm Tuyển không đợi cô đặt câu hỏi, chân trần bước vào phòng tắm: “Vậy đi, chỗ tôi cần dọn dẹp một chút, cô có thể về được rồi.”

Trên đường trở về bình thường không có gì khác lạ, Ôn Nhung suy nghĩ mãi mà không ra đáp án, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, không phải anh ta âm thầm theo dõi cô đấy chứ? Nhưng rất nhanh cô phủi bay ý nghĩ này, cô tuyệt đối là lại tự mình đa tình rồi.

Ôn Nhung nhìn đèn đường không ngừng chạy ngược lại, đột nhiên nhớ tới mỹ nữ lần trước tình cờ gặp được, từ sau lần đó, cô cũng không thấy cô ta lui tới nhà họ Lâm nữa, chẳng lẽ thật sự là đối tượng tình một đêm?

Ngẫm lại cái mặt ra vẻ đạo mạo kia của Lâm Tuyển, còn có trang phục lôi cuốn lộ ra vẻ cấm dục kia, bên ngoài càng trắng bên trong càng đen. Ôn Nhung nhíu mày lại, hiện thực luôn luôn rất tàn khốc.
Bình Luận (0)
Comment