Thời gian trôi qua nhanh chóng, kỳ nghỉ đã kết thúc.
Vào năm học cuối cùng tại Tam Viện, Quý Tiêu đã nộp đơn xin tạm nghỉ học, Ngu Dật Hàm cũng quay lại Nhất Viện.
.
Hai chuyện này nhanh chóng được lan truyền rộng rãi trong diễn đàn của Tam Viện.
[Trời ạ, hot boy trường lại là người từ Nhất Viện chuyển đến á! Nghe nói Nhất Viện có suất tuyển thẳng vào trường Quân đội Đệ nhất, sao hot boy trường không đi nhỉ? Có phải vì học bạ của cậu ấy vẫn còn ở Tam Viện không? Thật đáng tiếc!]
[Tiếc gì đâu? Hot boy trường vào trường Quân đội Đệ nhất mà còn cần tuyển thẳng nữa sao?]
[Trước đây tôi đã cảm thấy khí chất hot boy trường hơn hẳn các Alpha khác, hóa ra gia đình cậu ấy mạnh thế! Chính trị gia ba đời, nhà giàu ba đời thật tuyệt.]
[Bạn bên trên đủ rồi, Ngu Dật Hàm chẳng qua chỉ sinh ra ở gia đình tốt hơn chúng ta một chút, chẳng có gì đáng xem thường cả.]
[Đúng vậy, suốt ngày mặt lạnh chỉ biết học, cũng chỉ có mấy Omega mới thích, nếu nói về khí chất thì Quý Tiêu mới là người có khí chất, vừa ngầu lại rất gần gũi, mới là Alpha thực sự!]
[Đúng vậy đấy, vị chua lè của Alpha bên trên bay ra ngoài màn hình rồi đấy, cả anh Ngu và anh Quý đều tốt mà! Thật đáng tiếc, anh Quý kì này còn xin nghỉ học nữa, sức hút của họ là động lực học của tôi đó! Bây giờ tôi cũng lười đi học luôn rồi.]
[A a a a a a, tôi nghi ngờ có gì mờ ám ở đây! Các cậu còn bất ngờ gì mà tôi không biết à?!]
[...Tôi chịu thua rồi! Dù họ đã tan cuộc rồi mà vẫn còn fan CP xuất hiện. Lại là người lần trước à?]
.
Quý Tiêu nhắm vào mục tiêu cuối cùng, bóp cò, sau đó tháo kính VR ra. Trên màn hình hiển thị rằng hắn đã duy trì điểm bắn ổn định trên 9.0.
Loya giơ ngón cái lên với hắn. “Giỏi lắm, mới bao lâu mà đã đạt được trình độ có thể tham gia bài thi sơ bộ rồi đấy.”
Quý Tiêu đặt tay cầm xuống, mỉm cười đáp: “Là do hai người dạy tốt.”
“Cậu quá khiêm tốn rồi, nếu tôi chỉ cần kéo một người đến mà có thể dạy tốt thế này thì giám đốc bệnh viện của tôi sẽ kéo tôi đi mổ não mất.” Loya tiến lại gần, đưa cho Quý Tiêu một chiếc khăn.
Quý Tiêu lau mồ hôi trên mặt, hơi thở không còn đều như bình thường.
Cơ thể hắn bây giờ không còn khỏe như trước nữa.
Loya thấy vậy, nói: “Cậu nghỉ một chút đi, bây giờ cơ thể cậu cần điều chỉnh cường độ huấn luyện.”
Quý Tiêu đáp một tiếng, lấy khăn lau cổ rồi ngồi xuống một bên, mở nắp chai nước và uống một ngụm, trong lòng vẫn cảm thấy bất an về việc Ngu Dật Hàm tham gia bài thi tuyển sinh vòng hai.
Loya giữ một khoảng cách, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Quý Tiêu rồi an ủi: “Dật Hàm chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì với bài thi tuyển sinh đâu, cậu không cần phải lo lắng cho cậu ấy.”
Quý Tiêu “Ừm” một tiếng.
"Cậu có luyện đấu không?" Loya chuyển hướng chú ý của hắn, hỏi: "Tôi nghe Dật Hàm nói cậu đánh nhau rất giỏi, lần đó ở bữa tiệc trên du thuyền, một mình cậu có thể thoát khỏi bao nhiêu bảo vệ chuyên nghiệp đang vây quanh."
Quý Tiêu cười gượng, nói: "Tôi không có luyện chuyên nghiệp, toàn là trước đây đánh nhau với mấy tên du côn, xã hội đen linh tinh, mới học được chút ít. Lần đó có thể thoát cũng nhờ chút mánh khóe thôi."
Loya nói: "Dù có dùng mánh khóe gì đi nữa cũng phải có chút bản lĩnh chứ, mà phản xạ nhanh nhạy cũng là một tiêu chí cần có khi vào trường Quân sự Đệ nhất. Cậu thật sự rất có tài, may mà Dật Hàm kéo cậu ra, nếu không một mầm tài năng như thế này đã bị lãng phí rồi."
Cô nhớ lại quá khứ của Quý Tiêu, không khỏi xót xa, vỗ nhẹ lên vai hắn: "Cố lên. Cố gắng để sau này, sẽ ít người phải chịu những hoàn cảnh giống như cậu."
Quý Tiêu nghe những lời này của Loya, nghĩ đến những nỗi niềm sâu kín trong lòng, tay nắm chặt chai nước, đôi mắt màu nâu vàng khẽ co lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Tôi sẽ làm được."
Hắn thực sự là một người may mắn, bởi vì vào lúc khó khăn nhất, hắn đã gặp được Ngu Dật Hàm, để có được sự cứu rỗi nhẹ nhàng và đẹp đẽ như trong một câu chuyện cổ tích. Nhưng còn bao nhiêu người khác vẫn bị đẩy sâu vào tầng đáy của xã hội, vật lộn trong hiện thực tàn khốc, không bao giờ có thể mong đợi một phép màu.
Hắn hy vọng một ngày nào đó, mình cũng có thể giúp đỡ ngày càng nhiều người, giúp họ thoát khỏi vũng bùn tội ác và đau khổ, vươn lên phía trên.
Đó là quyền lợi mà mỗi con người, mỗi công dân trong mảnh đất này đáng được hưởng.
.
Kỳ thi vòng hai vào trường Quân sự đệ nhất khó hơn rất nhiều so với kỳ thi đầu, vì liên quan đến kỹ năng thể chất, tiêu tốn rất nhiều sức lực, cần phải cho thí sinh chút thời gian hồi phục. Kỳ thi được kéo dài suốt ba ngày, và trong ba ngày đó, Ngu Dật Hàm không quay lại.
Trong thời gian Ngu Dật Hàm thi lại, Chuột lo Quý Tiêu sẽ căng thẳng, nên đã gọi điện cho hắn để trò chuyện.
.
"Anh Quý, đừng lo lắng, anh Ngu chắc chắn không sao đâu!"
"Tao biết, tao không sao." Quý Tiêu ngả người vào ghế ở phòng làm việc, xoay cây bút trong tay.
Thật ra, không thể nói là không lo lắng.
Mặc dù hắn biết Ngu Dật Hàm rất xuất sắc, nhưng kỳ thi vào trường Quân sự Đệ nhất không giống các trường khác, chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu có sai sót gì, Ngu Dật Hàm có thể sẽ mất cơ hội này.
Chuột lại nói: "Cha dượng của tao lại vào tù rồi."
"Cái gì?" Quý Tiêu dừng xoay bút, lúc này sự chú ý mới chuyển hướng.
Hắn không biết phải vui hay buồn.
Cha dượng của Chuột quả thực là một kẻ đáng ghê tởm, nhưng dù sao có hắn bảo vệ, tên đó cũng không dám làm gì Chuột nữa. Hắn vẫn hy vọng Chuột có thể có một gia đình hoàn chỉnh.
Chuột đáp lại: "Ông ta vào siêu thị ăn trộm đồ, người trong siêu thị báo cảnh sát và bắt ông ta."
"Ông ta trộm gì?" Quý Tiêu nhíu mày.
Ở ngõ Ô Nê, những thứ cao cấp hơn một chút đều phải đi xe buýt ra ngoài mới có thể mua được, đồ trong siêu thị nói chung không có gì đắt đỏ.
"Ông ta tranh thủ lúc mọi người không để ý, lấy mấy thứ linh tinh như móc khóa, bật lửa và dao nhỏ."
Quý Tiêu ngừng lại, hơi ngạc nhiên: "Ngõ Ô nê mà giờ cũng có người quản lý chuyện ăn trộm này à?"
"Tao cũng thắc mắc, gần đây hình như trên cấp trên đang kiểm soát, không khí trong ngõ Ô Nê đã cải thiện rõ rệt. Mà này, anh Quý, mày có biết không? Nghe nói khu phát triển dọc biên giới chúng ta đã xây thêm mấy nhà máy mới, sau này nhiều người ở đây sẽ có việc làm, tao cũng định qua đó xem thử. Hé hé, biết đâu lại tìm được cô gái xinh xắn làm bạn gái..."
.
Khi Ngu Dật Hàm trở về sau kỳ thi, người anh hơi rám nắng một chút, Quý Tiêu hỏi: "Cảm giác thế nào? Mệt không?"
Ngu Dật Hàm trả lời: "Không sao, khá tốt."
Quý Tiêu tự giác ngồi xuống bên cạnh anh, xoa bóp vai cho anh một chút.
Ngu Dật Hàm ngạc nhiên nhìn Quý Tiêu, trước đây luôn là anh giúp Quý Tiêu xoa bóp, sao hôm nay lại đổi lại vậy?
"Không cần đâu, anh thật sự không mệt." Hắn nói.
"Để em xoa bóp cho anh." Quý Tiêu vẫn kiên quyết.
Kỹ năng xoa bóp của Quý Tiêu không xuất sắc lắm, nhưng đối với Ngu Dật Hàm, cảm giác vui vẻ về mặt tâm lý lại là điều vô cùng tuyệt vời, cảnh tượng ấy cũng rất dễ chịu.
Thấy Quý Tiêu giờ cũng không mệt lắm, Ngu Dật Hàm không từ chối nữa, nhìn Quý Tiêu, hơi tận hưởng chút dịch vụ hiếm có này.
Quý Tiêu hỏi: "Vụ ở ngõ Ô Nê... là anh làm sao?"
Bất giờ Ngu Dật Hàm mới hiểu vì sao Quý Tiêu lại đột nhiên muốn xoa bóp cho mình, anh trả lời: "Một phần là anh làm, một phần là tôi nhờ ba anh giúp."
Quý Tiêu nghĩ đến việc Ngu Dật Hàm vì mình mà đi nhờ Ngu Thịnh, trong lòng ấm áp, hỏi: "Là khi nào vậy?"
"Đêm anh đã nghe nói về những chuyện trước đây của em từ Lỗ Tam."
Quý Tiêu không ngờ rằng Ngu Dật Hàm đã âm thầm làm nhiều như vậy từ rất lâu trước đó.
Hắn nhìn Ngu Dật Hàm, ánh mắt hơi dao động, không nhịn được lại nói: "Ngu Dật Hàm, cảm ơn."
Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, giơ tay nắm lấy tay hắn, ngón tay thon dài và đẹp của Quý Tiêu đang đeo chiếc nhẫn cưới đồng bộ với anh.
"Sao lại nói cảm ơn nữa? Quý Tiêu, quan hệ giữa em và anh, đã không cần phải nói cảm ơn từ lâu rồi."
.
Mỗi ngày bên Ngu Dật Hàm, Quý Tiêu thường xuyên nhớ lại những lần trước đây hai người đối đầu không đội trời chung, đôi khi còn cảm thấy như mơ. Đến ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, hắn mới cảm nhận được sự thật rằng mọi thứ đã hoàn toàn ổn định.
Vui mừng là thế, nhưng Quý Tiêu lại chăm chú nhìn tấm ảnh trong giấy chứng nhận.
Trên nền đỏ thẫm, hai chàng trai mặc áo sơ mi trắng sát cạnh nhau, nụ cười của Alpha ở bên cạnh nhẹ nhàng, Omega cười lộ cả chiếc răng nanh.
Quý Tiêu lẩm bẩm: "Chúng ta quả thật là... có chút ngây ngô trong ảnh chứng nhận này."
Ngu Dật Hàm hỏi: "Sao vậy?"
"Nhìn cười quá ngớ ngẩn, đặc biệt là em."
Ngu Dật Hàm nhìn nụ cười của Quý Tiêu, nhớ lại bức ảnh cũ mà anh đã thấy ở nhà Quý Tiêu trước kia, khi hắn còn mặc đồng phục học sinh, cười tươi hồn nhiên không hiểu sự khắc nghiệt của cuộc đời, anh nói: "Em cười rất đẹp."
"Đẹp chỗ nào? Cười lộ cả răng mà chẳng thấy mắt đâu cả." Quý Tiêu không biết nên nhìn đâu, hắn nhìn về phía Ngu Dật Hàm. “Anh lúc đó nói gì mà lại khiến em cười thành thế này thế?"
"Nhiếp ảnh gia thấy em hơi căng thẳng, bảo anh kể chút chuyện vui để em thoải mái. Anh nghĩ một lúc, chỉ nói một câu: 'Hôm nay thời tiết ngoài trời thật đẹp.'"
"Chỉ có vậy mà khiến em cười ngốc nghếch như này á?" Quý Tiêu có chút bất ngờ.
Nghĩ một lát, hắn lại không nhịn được cười. “Ha! Lúc đó em chỉ muốn nói, anh nói cái gì vậy? Thật không hổ là người ta gọi anh là ‘nam thần núi băng’, chẳng có tí tế bào hài hước nào cả."
Ngu Dật Hàm nói: "Chúng ta còn phải chụp ảnh cưới, anh sẽ tìm vài câu chuyện vui để luyện tập, sau đó kể cho em nghe."
"Thôi đi, em sợ lại cười ngớ ngẩn như vậy lắm. Chúng ta chụp ảnh phải ngầu một chút!" Quý Tiêu càu nhàu.
Ngu Dật Hàm nhìn hắn, ánh mắt đầy yêu chiều, khẽ cười: "Được rồi, chúng ta có thể chụp nhiều kiểu, em muốn thế nào thì thế đó."
...
.
Vào ngày cưới của Quý Tiêu, hắn hiếm hoi phối hợp với thợ trang điểm để làm tóc.
Tóc được cắt tỉa gọn gàng, thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng. Để tránh Quý Tiêu cảm thấy khó chịu, thợ trang điểm chỉ dùng lớp trang điểm nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, nhưng khiến các đường nét trên khuôn mặt vốn đã rất tinh xảo của Quý Tiêu trở nên hoàn hảo đến mức không thể chê.
Ngu Dật Hàm ngẩn người một lúc khi nhìn thấy Quý Tiêu trong bộ vest cưới trắng, đã chỉnh tề xuất hiện. Anh phải đợi một chút nữa, khi những người xung quanh thúc giục, mới bước tới chào đón Quý Tiêu.
.
Nhà họ Ngu vốn không thích sự náo nhiệt. Những bữa tiệc sinh nhật của Ngu Dật Hàm trước đây chỉ tổ chức qua loa. Nhưng đám cưới của Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu lại được tổ chức vô cùng hoành tráng, địa điểm rộng lớn đến mức không thể nhìn thấy hết, khách mời đông đảo, trên không trung còn có drone bảo vệ và quay trực tiếp.
Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu mặc bộ lễ phục mới của chú rể, tay nắm chặt tay, bước trên thảm đỏ, hướng về phía người chủ hôn dưới sự chứng kiến của mọi người.
Chuột, Tiểu Phong và bà ngoại cùng với gia đình Ngu Dật Hàm chứng kiến lễ cưới của đôi chồng chồng mới.
.
Buổi tối, khi các khách mời dần rời đi, Ngu Dật Hàm ôm Quý Tiêu vào phòng tân hôn.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng gỡ miếng dán trắng trên cổ Quý Tiêu, nơi có hình xăm cánh đã được Quý Tiêu xóa đi từ trước đám cưới. Tuyến thể của Omega rõ ràng lộ ra, hơi phồng lên vì động tình, khiến da thịt đỏ ửng đầy mời gọi.
Ngu Dật Hàm nói: "Thì ra, tuyến thể của em đẹp như vậy sao?"
Quý Tiêu nhìn anh, mặt đỏ bừng.
Hai người nhìn nhau thật sâu, Ngu Dật Hàm cúi người hôn hắn, trong đêm tân hôn này, đánh dấu vĩnh viễn, để Quý Tiêu là của anh mãi mãi.
.
Đám cưới của Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu ngay trong đêm đã leo lên hot search, gây xôn xao cả nước.
Các phương tiện truyền thông không ngừng khai thác mọi chi tiết về cách hai người đến với nhau, không ít người ngưỡng mộ câu chuyện tình yêu huyền thoại của họ.
Mạng Tam Viện yên tĩnh vốn đã cũ kỹ nay lại sập mấy ngày vì lượng truy cập quá lớn.
[Đệt! Tôi phát điên rồi, tôi nổ tung tại chỗ rồi bay lên trời rồi! Đại ca trường là Omega, hot boy trường và đại ca trường kết hôn rồi!!! Đại ca trường còn có thể đang mang thai nữa!!!]
[Hai người này rốt cuộc là khi nào? Vậy dấu răng trên người hot boy trường thật sự là do đại ca trường để lại sao?!]
[Nam thần của tôi lại là Omega! Hóa ra tôi luôn là cong! 555 tôi không quan tâm, dù có cong đi nữa, anh Quý vẫn mãi là nam thần của tôi!]
[Tôi là một Alpha, suốt thời gian qua đã xem anh Quý như là thần tượng, tại sao một Omega như anh Quý lại có thể treo đám Alpha trong trường học lên đánh vậy chứ?!]
[Đừng nói nữa, giờ cậu ấy không còn là thần tượng mà là O trong mộng của tôi rồi! Giờ mới nhận ra cậu ấy không chỉ có thể ngầu mà còn có thể… Trong đám cưới, trông cậu ấy thật tuyệt vời, tôi cuối cùng cũng hiểu thế nào là mỹ nhan thịnh thế!]
[Người trên, tỉnh lại đi, đừng quên rằng cậu ấy đã có chồng rồi, chồng của cậu ấy còn có thể kiểm tra địa chỉ IP đấy.]
[Tôi mê quá mê! Hai người họ sao lại yêu nhau đến vậy? Một người luôn quan tâm, bảo vệ người kia, một người nguyện hạ thấp tự tôn, từ Alpha mạnh mẽ trở thành người vợ Omega! Trước đây tôi còn mắng những fan cp là bị mù, giờ mới phát hiện ra tôi mới là người mù!]
...
[Tôi là người đã comment ở lầu một lần trước, kiên quyết làm fan cp đến giờ! Cuối cùng tôi cũng có thể đăng bức ảnh quý giá này!]
Một bức ảnh mờ ảo dưới giàn hoa tử đằng, Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm trao nhau một nụ hôn ngọt ngào và kín đáo, lập tức được đăng tải và khiến diễn đàn nổ tung.
Bức ảnh này nhanh chóng được các phương tiện truyền thông lấy đi, lên hot search, và tràn ngập các nền tảng mạng xã hội.
.
Vương Khuê khi thấy bức ảnh trên hot search lập tức gửi tin nhắn cho Quý Tiêu để giải thích.
Học bổng là của tui: [Anh Quý, tấm ảnh đó tôi thật sự không cố tình chụp đâu, chỉ là tay tôi bị trượt! Cái đó là phóng to từ một tấm ảnh có độ phân giải kém, tuyệt đối không phải tôi cố tình chụp lén. Tôi định xóa đi, nhưng bạn gái tôi lại bắt tôi lưu lại. Cầu xin ngài tha cho tôi!]
X: [Chụp khá đẹp, tôi đã lưu lại.]
X: [Tiền lì xì]
Học bổng là của tui: [???]
X: [Tôi là Ngu Dật Hàm, em ấy đang ở bên cạnh, đang ngủ.]
Học bổng là của tui: [...]
Học bổng là của tui: [Xin lỗi lớp trưởng, ngày mai tôi sẽ đặc biệt đến xin lỗi anh Quý.]
X: [Không cần đâu, tôi sẽ giải thích với em ấy. Dạo này tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với em ấy, thời gian khá gấp, cậu đừng tìm em ấy nữa.]
Vương Khuê mới nhớ ra rằng Ngu Dật Hàm sắp tham gia huấn luyện đặc biệt, mà một Alpha như mình thực sự không thích hợp tìm một Omega đã có chồng.
Nhớ lại chuyện đại ca trường Quý Tiêu là Omega, lại đã kết hôn rồi, cậu ta vẫn cảm thấy như trong mơ.
Học bổng là của tui: [Được rồi được rồi! Cảm ơn lớp trưởng!]
"Học bổng là của tui" đã nhận tiền lì xì.
Học bổng là của tui: [Chúc tuần trăng mật vui vẻ, trăm năm hạnh phúc!]
.
Trong suốt thời gian Ngu Dật Hàm và Quý Tiêu hưởng tuần trăng mật, hai người chìm đắm trong thế giới riêng, gần như không liên lạc với ai khác.
Quý Tiêu thỉnh thoảng liên lạc với Chuột để hỏi thăm tình hình gia đình, lúc nào cũng nghe được những tin tức tốt.
Ví dụ như trợ cấp cho bà ngoại đã được xử lý tốt, con đường nhỏ mà Quý Tiểu Phong đi học đã được sửa lại, cha dượng của Chuột đã ra tù, thay đổi rất nhiều, Chuột có một công việc khá ổn, lần đầu tiên có một cô gái Beta đồng ý hẹn hò với cậu ta...
Ngay cả mấy con mèo hoang quen thuộc trong ngõ cũng được người ta bắt đi triệt sản, tất cả đều không còn "trứng". Con mèo đực lớn, Mềm Mềm, con mèo hoa hung dữ đã gào thét thảm thiết suốt nhiều đêm, nhưng những con mèo này đều mập lên rất nhiều, có lẽ có người tốt bụng chăm sóc chúng...
Quý Tiêu rõ ràng cảm nhận được rằng mọi thứ đang dần tốt lên.
.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ trăng mật, Ngu Dật Hàm dẫn Quý Tiêu đến chiếc du thuyền nơi hai người lần đầu tiên gặp nhau.
Cả hai đứng trên boong tàu, nhìn ra ngoài.
Đang là ban ngày, ánh nắng chiếu lên mặt biển, làm nó lấp lánh ánh vàng.
Quý Tiêu nhìn vào bóng hình của hai người đang dao động trên mặt biển, những kỷ niệm trước kia dường như vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.
Chỉ trong nháy mắt, hắn và Ngu Dật Hàm đã ở bên nhau rồi.
.
"Ngu Dật Hàm, bây giờ em vẫn không hiểu lắm, anh là một học sinh ba tốt, công tử nhà giàu, sao lại để ý đến em? Anh nói xem, em chỉ là một tên du côn, vậy em có điểm gì tốt chứ?" Quý Tiêu cười nhạo hỏi anh.
Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, nói: "Quý Tiêu, em có nhớ lần anh từng nói em giống một loại hoa gọi là sao hoa không?"
"Sao hoa trông có vẻ nhỏ bé, nhưng lại sinh trưởng mạnh mẽ và dũng cảm, dù trên mảnh đất cằn cỗi bị ô nhiễm, nó vẫn nở ra những đóa hoa trắng tinh khiết và thơm ngát." Ngu Dật Hàm nhẹ nhàng cúi đầu, nghiêm túc nói với hắn.
Quý Tiêu và Ngu Dật Hàm nhìn nhau, ánh mắt của Quý Tiêu hơi động.
"Vậy em thích anh ở điểm nào?" Ngu Dật Hàm lại hỏi.
Quý Tiêu mỉm cười bí ẩn. “Không nói cho anh biết."
.
Ngu Dật Hàm không nhận được câu trả lời, không nhịn được vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Quý Tiêu đột nhiên nói: "Ngu Dật Hàm."
"Ừ?" Ngu Dật Hàm tỉnh táo lại, nhìn Quý Tiêu.
"Em đã nghĩ xong rồi, sau khi con của chúng ta chào đời, lấy biệt danh là là Tiểu Tinh Tinh nhé."
"Được." Ngu Dật Hàm nhẹ nhàng đáp, hỏi lại: "Sao đột nhiên em lại nghĩ đến cái tên này?"
Quý Tiêu nghiêng đầu, khuôn mặt lộ vẻ tinh nghịch, cười xấu xa nói: "Con trai là Tiểu Tinh Tinh, còn cha thì là..."
Ngu Dật Hàm ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra, ôm chặt Quý Tiêu vào lòng, nhướng mày. “Ai là đại tinh tinh (đười ươi) hả, hử?"
Quý Tiêu cười lớn tiếng.
.
Quý Tiêu nhìn Ngu Dật Hàm, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng của đêm đó.
Hắn vì giữ lấy chút thiện lương trong lòng mà bị những người quyền quý quần là áo lượt tàn nhẫn trả thù như giẫm đạp lên một con kiến hôi, trong lúc tuyệt vọng vật lộn với sóng đen tăm tối, Ngu Dật Hàm từ nơi có ánh sáng nhảy xuống, ôm lấy hắn.
Giống như một ngôi sao từ bầu trời xa xôi không thể với tới, bỗng nhiên xuất hiện trong đêm tối lạnh lẽo, ánh sáng dịu dàng của ngôi sao bao trùm lấy hắn.
.
Lúc này, trên đầu họ, ánh mặt trời nhô lên cao đã rực rỡ chiếu sáng.
_________HOÀN CHÍNH VĂN___________