“Vụ án đã đưa lên Hình bộ rồi, tội đã định, còn có thể làm sao đây?” Như
Nguyệt chau mày, lo âu nói, “Quan lớn vẫn không chịu gặp chúng ta, nhưng trước hết vẫn phải nghĩ sau này làm sao có thể sống yên ổn trong phủ
đây.” Như Nguyệt nói ra chuyện mà nàng lo lắng ở trong lòng nhất.
“Đại phu nhân sẽ không đến nỗi không thèm quan tâm chúng ta nữa, chúng ta dầu gì cũng là con gái của cha mà.”
“Hừ! Nhị phòng chính là ví dụ tốt nhất, xảy ra sự việc như thế này ở trước
mắt, muội vẫn còn có tư tưởng ngây thơ như vậy!” Như Nguyệt tức giận
nói.
“Tỷ tỷ, sau này chúng ta phải làm thế nào đây?” Như Sương không ngừng lo
sợ, “Đại phu nhân sẽ không gả chúng ta cho người khác làm tiểu thiếp đấy chứ?”
“Muội còn nghĩ cái gì! Đi, cùng tỷ đi đến Trục Nguyệt Hiên.”
“Đi tới đó làm gì? Tỷ tỷ muốn tìm Gia Cát Linh Ẩn tính sổ ư?”
“Chỉ cần đi với tỷ là được!”
Nhờ vào ánh sáng của nến, Gia Cát Linh Ẩn đang lật xem một quyển sách, Mộc
Tê tiến đến bẩm báo: “Tiểu thư, Tứ thiểu thư và Ngũ tiểu thư tới.”
“Để các muội ấy vào đi.” Gia Cát Linh Ẩn để sách xuống, đi ra ngoài.
Nguyệt Lan mời Như Nguyệt và Như Sương ngồi, dâng trà rồi cùng Mộc Tê lui sang một bên.
“Tứ muội, Ngũ muội, các muội đến tìm ta có việc gì không?
“Tam tỷ, muội cũng không vòng vo nữa, muội sẽ nói thẳng.” Như Nguyệt uống
một ngụm trà, “Bây giờ cũng không còn nhị phòng, mẹ muội lại gây ra án
mạng, chỉ còn đại phòng. Tam tỷ chắc sẽ không quên trước đây đại phòng
đối xử với chúng ta như thế nào?”
“Tứ muội là muốn liên minh với ta?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn ra tâm tư của Như
Nguyệt, “Tứ muội cũng nên biết, đại phòng đối với ta cũng không có uy
hiếp gì, vì sao phải liên minh cùng với các muội? Các muội có thể mang
đến cho ta cái gì? Vì sao lúc này Tứ muội và Ngũ muội không quan tâm
chuyện làm sao để cứu Tứ di nương ra mà lại muốn tìm đồng minh?”
“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi không cần phải làm bộ làm tịch!” Như Sương tức giận
nói, “Nếu không phải vì ngươi, mẹ ta cũng sẽ không mang trên lưng cái
tội danh giết người!”
“Lời nói của Ngũ muội, ta nghe thật không hiểu.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng
nói: “Người đích thị là do Tứ di nương giết, tại sao lại là vì ta nên bà mới mang trên lưng cái tội danh đó?”
“Hừ! Nếu như không phải vì ngươi bỏ gói thuốc độc đó vào người ta, mẹ làm sao có thể…”
“Ngũ muội chẳng lẽ muội đã quên người khởi xưởng ra chuyện này là ai sao?”
“Đừng nói nữa.” Như Nguyệt kéo Như Sương, trên mặt nặn ra vẻ tươi cười, “Tam
tỷ, Như Nguyệt tự biết mình không có bản lĩnh gì, không lọt được vào mắt của tỷ, nhưng sau này Như Nguyệt và Như Sương sẽ sẵn sàng làm mọi việc
Tam tỷ chỉ bảo, những việc lặt vặt Tam tỷ sai bảo, bọn muội sẽ dốc sức
làm theo. Chỉ mong Tam tỷ có thể che chở chu toàn cho bọn muội.”
“Tứ muội quả là đã đánh giá ta quá cao rồi. Bản thân ta đây còn khó bảo
toàn, làm sao có thể che chở cho các muội chu toàn được? Ta có thể đảm
bảo là, chỉ cần Tứ muội và Ngũ muội không đối đầu với ta, ta vĩnh viễn
cũng sẽ không đối địch với các muội.”
“Tam tỷ thật sự là thấy chết mà không cứu sao?” Trong ánh mắt của Như Nguyệt lộ ra một tia tức giận.
“Tứ tiểu thư, người hãy suy nghĩ thật kỹ lời của Tam tiểu thư nói đi.” Mộc Tê nhịn không được nói ra.
Lời của Gia Cát Linh Ẩn nói, sẽ để cho tỷ muội Như Nguyệt một đường sống,
nếu các nàng sống an phận, tất nhiên sẽ không có ai làm khó dễ các nàng, còn nếu không biết điều thì đó chính là tự làm tự chịu.
“Như Nguyệt đã hiểu.” Như Nguyệt dừng một chút, “Tam tỷ nói như vậy, Như
Nguyệt cũng an lòng, không làm phiền Tam tỷ nữa. Như Sương, đi thôi.”
“Tứ muội, Ngũ muội đi thong thả.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu.
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư sẽ thực sự sống an phận ư?” Nguyệt Lan lo âu hỏi.
“Có mới lạ đấy.” Mộc Tê tức giận nói: “Loại người như thế để ở bên cạnh là
nguy hiểm nhất, không biết lúc nào lại gây chuyện xấu gì. Phải cách xa
ra mới có thể yên tâm một chút.”
Ngày thứ hai, trong phủ Thừa Tướng của Gia Cát Chiêm, có một vị khách không
mời mà đến, Lưu quản gia đang chuẩn bị xuất môn, lại nhìn thấy một cây
quải trượng của một vị lão phu nhân từ trong kiệu bước ra. Hắn nhanh
chóng tiến lên hỏi: “Lão phu nhân, phu nhân muốn tìm ai sao ạ?”
Lão phu nhân liếc mắt khinh miệt nhìn Lưu quản gia, đầu ngưỡng thật cao,
không khách khí nói: “Bản Thái quân muốn tìm ai còn phải thông báo với
ngươi sao? Tránh ra!” Nói xong, lão phu nhân bước đi thong thả, đi đến
phòng của Đại phu nhân.
Lưu quản gia nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của lão phu nhân, phần lớn khách
của phủ Thừa Tướng đều là thân phận tôn quý, hắn cảm thấy mình hỏi thăm
trước cũng không có chỗ nào không ổn, tại sao lại khiến lão phu nhân bất mãn.
“Lưu quản gia, lão phu nhân vừa nãy là mẹ của đại phu nhân, Tiêu lão thái
quân của Tiêu gia.” Một gia nô đã làm vài chục năm ở phủ Thừa Tướng nói.
“Ta biết rồi.”
Gia Cát Chiêm đã hủy bỏ mọi lệnh cấm đối với Gia Cát Hồng Nhan, lúc này Gia Cát Hồng Nhan đang ở trong phòng của Đại phu nhân, nói chuyện của Tứ di nương. Đại phu nhân vẫn chưa thể cử động, chỉ có thể suốt ngày nắm lỳ ở trên giường.
“Không ngờ Lâm Tuyết lại gây ra một chuyện động trời như vậy, tam phòng, tứ
phòng cũng không còn nữa, như vậy thì gia sản của phủ Thừa Tướng đều là
của con và Như Phong rồi.”
“Như Nguyệt và Như Sương thì không có gì đáng ngại, hai người đó thành sự
thì ít mà bại sự lại có thừa.” Nghĩ đến Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Hồng
Nhan không khỏi nhíu mày, “Tam phòng…”
Đại phu nhân cười cười xem thường: “Mặc dù hiện tại Gia Cát Linh Ẩn đang
gặp thuận lợi, nhưng một cây thì chẳng thể chống vững được. Bây giờ nó
đang huênh hoang, chưa phải lúc, con đừung hành động bừa bãi, phải đợi
thời cơ chín muồi.”
“Nữ nhi biết rồi ạ.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Trước kia là do con đã quá khinh địch, không suy nghĩ chu toàn, nên mới để cho nó thừa cơ được.”
Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của lão phu nhân: “Mẫn nhi, Mẫn nhi có đó không?” Lão phu nhân vừa gọi vừa tiến vào.
“Là ngoại tổ mẫu!” Thấy Tiêu lão thái quân, Gia Cát Hồng Nhan vui mừng
nghênh đón, ôm lấy cánh tay của Tiêu lão thái quân lắc lắc, “Ngoại tổ
mẫu sao lại tới đây vậy ạ?”
“Ghé thăm mẹ con và con một chút.” Tiêu lão thái quân cưng chiều vỗ vỗ lên
mặt của Gia Cát Hồng Nhan, sau đó mới nhìn đến Đại phu nhân đang nằm úp
sấp ở trên giường, vội vàng hỏi: “Mẫn nhi, con bị sao vậy?”
Đại phu nhân thở dài, không trả lời.
“Là bị Hoàng Hậu nương nương phạt trượng ạ.” Gia Cát Hồng Nhan thay Đại phu nhân trả lời.
“Nhưng tại sao?” Sắc mặt của Tiêu lão thái quân nhất thời có điểm khó nhìn, “Đánh con cũng không nghĩ đến mặt mũi của Tiêu gia?”
“Tất cả cũng tại tam phòng là con nha đầu thối kia.” Đại phu nhân thở dài trút ấm ức ra.
“Thật không thể tưởng tượng nổi mà!” Lão Thái quân tức giận nện quải trượng
xuống đất, “Con cũng là vì thể diện của hoàng tộc, mới đem chuyện này đi nói với hoàng hậu, thế mà hoàng hậu lại không biết suy xét, lại đánh
con thành ra thế này, bản Thái quân phải đi tìm người nói chuyện.” Tiêu
lão thái quân ỷ mình đức cao vọng trọng, Tiêu gia là gia tộc mãnh tướng, có công với nước, nay lại thấy Hoàng Hậu đánh Đại phu nhân thành ra thế này, trong lòng không khỏi tức giận.
“Mẹ, xin mẹ bớt giận.” Đại phu nhân khuyên lơn, “Cũng không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa là ổn rồi ạ. Hoàng Hậu nương nương là người đứng đầu hậu
cung, làm sao có thể tìm người đòi lại lý lẽ được.”
“Hừ! Vậy cũng không thể bị đánh bất công như vậy được.” Tiêu lão thái quân
vẫn còn tức giận, “Tam phòng, nha đầu kia không phải đã đưa đến miếu rồi sao? Tại sao lại trở về?”
“Ầy!” Đại phu nhân thở dài, đem Gia Cát Linh Ẩn trở về, đó là chuyện bà hối
hận nhất, mỗi khi nhớ tới bà lại hối hận không thôi, “Vốn là muốn đem nó về để thay Hồng Nhan đến Thiên Thai Tự cầu phúc cho Thái hậu, không ngờ Thái hậu lại hoăng thệ…”
“Con đúng là quá hồ đồ!” Tiêu lão thái quân nhịn không được nói.
“Mẹ, hôm nay mẹ tới có chuyện gì không?”
“Xem trí nhớ của mẹ này, lại quên mất chuyện chính sự.” Tiêu lão thái quân
vỗ đầu một cái, “Doanh nhi có tới đây tìm con không? Mấy ngày trước nó
bị cha và đại ca con đuổi đi, mẹ không an tâm, cho người đi tìm nhưng
cũng không tìm được. Ngày hôm qua có một tên ăn mày tìm tới phủ, mẹ vừa
nhìn thì sao có thể gọi là ăn mày được chứ, đó là Khoa nhi mà! Mẹ hỏi mẹ nó ở đâu, nó cũng nói không rõ! Hôm nay mới tới đây, muốn hỏi thăm một
chút.”
“Không thấy Tứ muội?” Ngực Đại phu nhân chùn xuống, mấy ngày nay bà đã quên
mất chuyện của Tiêu Doanh, lúc này lại nghe Tiêu lão thái quân nhắc tới, thoáng có một dự cảm không lành, “Muội ấy đúng là có tới đây, con còn
để phòng thu chi cho nó một ngàn lượng bạc, sau đó thì không nghe thấy
tin tức gì nữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Sao lại thế chứ!” Quải trượng của Tiêu lão thái quân không ngừng nện xuống
đất, vành mắt lại có chút đỏ lên, “Con cũng sai người của phủ Thừa Tướng ra ngoài tìm xem, nhất định phải tìm ra được Doanh nhi.”
“Mẹ, mẹ không nên gấp gáp, tứ muội là người hiền lành. Hồng Nhan, con mau đi bảo Lưu quản gia cho người ra ngoài tìm xem.”
“Dạ, con đi ngay đây.”
Gia Cát Hồng Nhan đi rổi, Đại phu nhân lại tiếp tục an ủi lão thái quân.
Nhìn bộ dạng này của Đại phu nhân lại nghĩ đến nữ nhi đang mất tích của
mình, Tiêu lão thái quân đau lòng, nước mắt chảy xuống.
Chạng vạng tối, gia nô đi tìm người của phủ Thừa Tướng đều lần lượt trở về,
Lưu quản gia đi đến, đứng trước cửa bẩm báo: “Phu nhân, lão phu nhân, đã tìm nhiều lần khắp cả thành mà vẫn không thấy tung tích của Lý phu
nhân. Nhưng lại phát hiện ra một thi thể đã thối rửa ở bờ sông, nhìn qua thì đó là thi thể của một nữ nhân, một huynh đệ đã xé một mảnh vải từ
trên thi thể đó ra, Đại phu nhân, lão phu nhân, hai người nhìn thử xem.”
Gia Cát Hồng Nhan tiến lên nhận lấy, đưa tới trước mặt Đại phu nhân và lão phu nhân.
“Đây là… Doanh nhi!” Thấy vật trong tay Gia Cát Hồng Nhan, Tiêu lão thái
quân run rẩy lấy tay sờ sờ, kêu lên một tiếng Doanh nhi rồi nhất thời
ngất đi.
Mảnh vải này chính là cống phẩm thượng hạng của Giang Nam, là của hoàng đế
ban cho Tiêu gia, Tiêu lão thái quân cảm thương Tiêu Doanh mất chồng,
nên ban lại cho Tiêu Doanh.
“Lẽ nào Tứ muội đã?” Sắc mặt của Đại phu nhân trở nên trắng bệch, không dám nói tiếp, lập tức ra lệnh cho Gia Cát Hồng Nhan, “Còn không mau tới xem ngoại tổ mẫu của con!” Đại phu nhân nghĩ muốn đứng lên không ngờ lại
chạm phải vết thương, không khỏi kêu lên một tiếng.
Gia Cát Hồng Nhan thì càng không ngừng vỗ ngực của Tiêu lão thái quân, lại
xoa bóp khắp người bà, một lúc sau lão thái quân mới từ từ tỉnh lại, kêu lên một tiếng Doanh nhi rồi lại khóc rống lên.
“Ngoại tổ mẫu, xin hãy nén bi thương.”
Tiêu lão thái quân lau nước mắt, nước mũi, trong mắt lộ ra một tia hung ác,
“Nếu để cho ta tra ra được là ai đã hại Doanh nhi, bản thái quân nhất
định sẽ phanh thây xẻo thịt nó!”
“Mẹ, mẹ phải chú ý sức khỏe!” Đại phu nhân nặng nề thở phì phò, “Hồng Nhan, con mau đưa ngoại tổ mẫu trở về.”
Gia Cát Hồng Nhan đỡ Tiêu lão thái quân dậy, trước khi ra khỏi phủ Thừa
Tướng, Lưu quản gia đột nhiên nói: “Lão phu nhân, nô tài có nhớ tới ngày mà Tứ tiểu thư tới phủ Thừa Tướng đã xảy ra một việc.”
“Việc gì?” Tiêu lão thái quân hỏi.
“Khi đó có một nữ nhân ôm một đứa trẻ…” Lưu quản gia liền đem chuyện ngày
hôm đó của Tam Nương tới phủ gây chuyện, sau đó lại nói ra chuyện nghe
nói có một quả phụ bị bắt đi diễu phố bị làm nhục giữa đường kể ra cho
Tiêu lão thái quân biết.
“Ừ!” Tiêu lão thái quân gật đầu, “Ta sẽ tra rõ chuyện này.”