Trong ngục, Tứ di nương mặc y phục phạm nhân, ngồi trong nhà lao âm u ẩm ướt, mùi mốc meo truyền đến từ bốn phương tám hướng, chân bà đeo xiềng xích, tóc tai bù xù, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, sớm không còn dáng vẻ
ngày xưa.
“Lâm Tuyết, có người đến thăm!” Một cai ngục mở cửa bên ngoài, hô lớn.
Tứ di nương chậm chạp ngẩng đầu, thầm nghĩ nhất định là Như Nguyệt và Như
Sương, lúc này người đến thăm bà ngoại trừ con gái của bà thì còn có thể là ai?
Nhưng khi nhìn thấy người đến, Tứ di nương không khỏi thất vọng, “Tam tiểu thư, sao lại là ngươi?”
“Ngoại trừ ta, còn ai vào đây nữa?” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười, “Không lẽ Tứ di nương tưởng là Tứ muội hay Ngũ muội sao?”
“Ngươi đến đây làm gì? Đến cười nhạo ta à?” Tứ di nương tức giận nói.
“Cười nhạo sao?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn Tứ di nương từ trên xuống dưới một
lượt, “Tứ di nương, trên người bà còn có chỗ nào có thể khiến người ta
cười nhạo được nữa?”
“Nếu không phải do ngươi, ta cũng không rơi vào hoàn cảnh thế này, ngươi cũng giống hệt mẹ ngươi, quá độc ác!”
“Ta không đồng ý lời này của Tứ di nương.” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn lạnh
hơn, “Mẹ ta chưa từng đối xử độc ác với bà, nhưng trái lại chính bà cùng Tiêu Mẫn đã cấu kết sát hại mẹ ta, còn tạo chứng cứ giả cho nhau, nếu
nói độc ác, Linh nhi làm sao sánh kịp bà!”
“Ngươi nói gì?” Tứ di nương kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Mẹ ngươi bị bệnh
chết, liên quan gì đến ta? Uổng cho ngày nào ta cũng kiên trì nấu thuốc
cho mẹ ngươi khi mẹ ngươi bệnh!”
“Nấu thuốc? Các người sợ đứa con trong bụng mẹ ta sinh ra chứ gì? Bà cùng
Đại phu nhân và Nhị di nương đã bàn bạc với nhau rồi, ba người chia ra
đưa thuốc khác nhau cho mẹ ta, chỉ nhìn một loại đó thì là thuốc bổ,
nhưng ba loại trộn chung chính là độc dược mãn tính! Các người tránh
được tiếng xấu, lại hại chết được mẹ ta. Còn là một xác hai mạng!”
“Ngươi…” Nghe xong lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, Tứ di nương liên tục lui về sau, xiềng xích lay động, liều mạng lắc đầu, hô lớn, “Không có! Không có! Ta không có!” Trong chốc lát lại nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, “Làm sao
ngươi biết được?”
“Khi đó tuổi ta còn nhỏ, tận đáy lòng luôn biết ơn sự quan tâm của các người với mẹ ta. Sau khi mẹ ta qua đời, ta mang thuốc đến hỏi đại phu, tại
sao mẹ ta uống nhiều thuốc như vậy mà vẫn chết, đại phu nói với ta mấy
vị thuốc này khi dùng riêng lẻ thì đều là thuốc tốt, nhưng nếu uống cùng với nhau có thể đẩy người khác vào chỗ chết. Đáng tiếc ta còn nhỏ, thế
đơn lực mỏng, biết rõ các người mưu sát mẹ ta, cũng không dám nói ra.”
“Ha ha!” Tứ di nương đột nhiên cười lạnh, “Đúng là ngươi thông minh hơn mẹ
ngươi, cũng ẩn nhẫn hơn rất nhiều. Ta có phần mưu hại mẹ ngươi, hiện giờ ngươi cũng hãm hại ta, cuối cùng cũng huề nhau!”
“Huề nhau ư?” Gia Cát Linh Ẩn không khỏi cười cười, “Người vốn là do bà
giết, vì giá họa cho ta nên mới bị lộ tẩy, đấy là bà tự làm tự chịu.
Ngẫm lại cũng bi ai dùm bà, ta nghĩ Như Nguyệt và Như Sương chắc cũng
chưa từng đến thăm bà đâu nhỉ, không chỉ không có thời gian đến thăm bà, cái đêm khi bà bị bắt nhốt, hai muội ấy liền đến tìm ta, xin liên minh
với ta, cùng liên minh với người trông có vẻ như hãm hại mẹ mình bị nhốt vào ngục! Có phải buồn cười lắm không?”
Sắc mặt Tứ di nương trở nên xám ngoét, quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Tam tiểu thư, ta van xin ngươi, có chuyện gì ngươi nhắm vào ta là được rồi! Như Nguyệt và Như Sương tâm tư đơn thuần, ta van xin ngươi, Tam
tiểu thư, quan tâm đến chúng nó nhiều hơn, ta ở trên trời có linh
thiêng, nhất định sẽ phù hộ ngươi!”
“Tứ di nương hãy yên tâm, hẳn là bà hiểu rõ tính tình của ta chứ, người
không phạm ta thì ta chẳng phạm người.” Khóe miệng Gia Cát Linh Ẩn ẩn
hiện nụ cười, “Tứ di nương cũng có nói Tứ muội và Ngũ muội tâm tư đơn
thuần, ta tin tưởng hai muội ấy nhất định sẽ không đến tìm ta gây phiền
phức gì đâu.”
Cơ thể Tứ di nương run lên, bà còn không hiểu tính của Như Nguyệt và Như
Sương sao, môi bà không ngừng run rẩy, “Tam tiểu thư nhất định phải đuổi cùng giết tận thế sao?”
“Chuyện này hoàn toàn do hai muội ấy quyết định.” Gia Cát Linh Ẩn đặt thức ăn
mang đến xuống, “Tứ di nương mau ăn bữa cơm ngon đi, đã quyết định là
sau lập thu rồi.”
Thân thể Tứ di nương run lên, Hình bộ đã phán quyết, giết người thì đền mạng, sau lập thu xử trảm.
Gia Cát Linh Ẩn đang muốn đi, bỗng nhiên nhìn thoáng qua một nữ nhân trong
nhà lao bên cạnh, thấy gương mặt kia, cặp mắt nàng không khỏi sáng lên,
lập tức sai người truyền quản ngục vào.
“Ai tìm bản quan vậy?” Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ, “Tiểu mỹ nhân, tìm ta có chuyện gì? Có phải có người thân bị nhốt ở đây muốn đến thăm
không? Chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp, bản quan sẽ đáp ứng yêu cầu của
ngươi.”
Gia Cát Linh Ẩn ung dung lấy lệnh bài ra, giơ lên trước mắt quản ngục.
Sắc mặt quản ngục biến đổi, quỳ mọt xuống, liên tục dập đầu: “Tiểu nhân có
mắt như mù, không biết cô nương là người nào trong cung?”
“Chuyện không cần biết thì đừng nên hỏi.” Gia Cát Linh Ẩn thấp giọng nói.
“Không biết cô nương có gì căn dặn? Tiểu nhân nhất định làm theo.” Viên quản ngục nơm nớp lo sợ nói.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn vào nữ nhân trong lao, hỏi: “Người đó phạm tội gì?”
“Lừa bán trẻ nhỏ. Đã bị phán đi đày ở biên cương.” Viên quản ngục đứng lên, bẩm báo chi tiết.
Gia Cát Linh Ẩn móc ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay quản ngục, “Ta muốn dẫn nữ nhân này đi.”
“Cô nương…” Viên quản ngục tham lam vuốt ve thỏi bạc trong tay, vẻ mặt có chút khó xử, “Tiểu nhân…”
“Không cần lo lắng, ngươi cứ báo cáo là chết bất đắc kỳ tử, chẳng ai hỏi nữa đâu.”
“Vậy sẽ làm theo lời cô nương nói.”
Viên cai ngục sau người mở cửa nhà lao, dẫn nữ nhân kia ra, “Cô nương, người ở đây, cô dẫn đi đi.”
“Ừ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Chuẩn bị một bộ y phục thường dân cho người này.”
Tứ di nương ghé vào cửa nhà lao, trơ mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn cứ thế mà
dẫn nữ nhân kia đi, thời khắc này bà mới thật sự cảm thấy tuyệt vọng,
Gia Cát Chiêm hay Gia Cát Linh Ẩn chỉ cần sẵn lòng, cũng có thể dễ dàng
nghĩ cách cứu bà ra ngoài, nhưng bà biết chuyện này không có khả năng,
cửa sống ở ngay trước mặt, bà lại mở không ra.
Nữ nhân kia sợ sệt đi theo sau Gia Cát Linh Ẩn, không biết Gia Cát Linh Ẩn muốn dẫn mình đi đâu.
“Ngươi tên là gì? Quê quán ở đâu? Trong nhà còn những ai? Năm nay bao nhiêu
tuổi? Mau thành thật nói ra.” Trên xe ngựa, Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng
hỏi.
Gia Cát Linh Ẩn tuy còn nhỏ tuổi, ánh mắt lại thâm sâu khó lường, nữ nhân
nhìn quét qua Gia Cát Linh Ẩn một cái, cơ thể lập tức run lên vì sợ, nhỏ giọng nói: “Bẩm tiểu thư, ta tên Trương Thúy Hoa, năm nay hai mươi lăm
tuổi. Quê quán là một trấn nhỏ ở phương bắc, trong nhà còn có một người
anh, vẫn còn cha mẹ, năm trước bởi vì quê nhà mất mùa, đang đi lánh nạn
lại thất lạc người nhà, mấy năm nay đều dựa vào việc buôn bác trẻ con để sinh sống.”
“Vẫn chưa xuất giá?” Gia Cát Linh Ẩn tiếp tục hỏi.
Trương Thúy Hoa lắc đầu, trong lòng dâng lên lo lắng, “Tiểu thư sẽ không bán
ta vào thanh lâu chứ? Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, không có thanh lâu nào chịu mua đâu. Tuy rằng ta chưa xuất giá, nhưng… nhưng từng có đàn ông.”
“Yên tâm đi. Thấy người thẳng thắn thật thà như vậy, ta sẽ không bán ngươi
vào thanh lâu đâu.” Gia Cát Linh Ẩn nhếch môi cười, “Ngược lại, ta muốn
người làm di nương của thừa tướng.”
“Hả!” Trương Thúy Hoa kêu lên sợ hãi, lớn giọng nói, “Cái… cái gì? Làm di
nương của thừa tướng? Tiểu thư, người đừng nói đùa chứ, ngay cả tư cách
làm hạ nhân của phủ thừa tướng ta còn không có.”
“Ngươi trông dáng vẻ của ta có giống như đang nói đùa không?”
“Thực… thực sự có thể sao?” Trương Thúy Hoa không tin hỏi lại, điều này không
thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, chẳng những không bị đày ra
biên cương, còn có thể làm di nương của phủ thừa tướng. Nhưng mà Trương
Thúy Hoa cũng là người có chút kiến thức, nàng ta bỗng nhiên cảnh giác
nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tiểu thư có mục đích gì? Còn nữa, ta muốn biết
tiểu thư có thân phận gì, lại có thể quyết định người nào làm di nương
của thừa tướng.”
“À.” Gia Cát Linh Ẩn thở dài, “Thật không dám giấu, ta là Tam tiểu thư của
phủ thừa tướng, dáng vẻ của ngươi trông rất giống Ngũ di nương đã tạ thế của ta. Ngũ di nương là nữ nhân mà cha ta yêu thương nhất, từ sau khi
Ngũ di nương qua đời, cha vẫn luôn rầu rĩ không vui, hôm nay trông thấy
ngươi, ta liền muốn để ngươi vào cửa.”
“Ta thực sự có thể làm di nương của Thừa tướng?” Trương Thúy Hoa vẫn không tài nào tin nổi.
“Đương nhiên, nhưng mà ngươi phải thay đổi thân phận. Từ hôm nay trở đi, tên
của ngươi sửa thành Hàn Thanh Thanh, là muội muội thất lạc đã nhiều năm
của Ngũ di nương Hàn Thanh Liên. Từ nhỏ đã rời nhà, cho nên không hề hay biết chuyện của Hàn gia.”
“Ta…” Trương Thúy Hoa có chút lúng túng, “Ta không biết Hàn Thanh Thanh gì cả, lỡ như giả không giống chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?”
“Không sao, hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ nói không biết là được. Dù sao Hàn gia
cũng ở xa ngàn dặm, không ai biết thân phận của ngươi đâu.”
“Nếu thật có thể làm di nương, ta không biết phải báo đáp Tam tiểu thư thế
nào?” Trương Thúy Hoa là người thông minh, lập tức nghĩ đến phải báo đáp Gia Cát Linh Ẩn.
“Chỉ cần ngươi tận tình hầu hạ phụ thân là được.”
Trương Thúy Hoa không hỏi thêm gì nữa, nghĩ đến chuyện lập tức sẽ trở thành di nương của thừa tướng gia, không cần phải sống vất vả lo âu nữa, cảm xúc hưng phấn và kích động khó nói nên lời. Gia Cát Linh Ẩn thu hết biểu
hiện của Trương Thúy Hoa vào trong mắt, sau khi Đại phu nhân khỏe lại,
phát hiện có một nữ nhân giống hệt Ngũ di nương xuất hiện trong phủ Thừa tướng, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên dẫn theo một nữ nhân về phủ, cũng không có ai để
ý, hiện giờ nàng là người được Gia Cát Chiêm thương yêu, chuyện của nàng bình thường hạ nhân cũng không dám hỏi đến.
“Tiểu thư, sao giờ mới về? Thất điện hạ đã đến được một lúc rồi.” Bỗng nhiên, Nguyệt Lan nhìn đến nữ nhân đi sau lưng Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt dại ra, nói, “Ngũ… Ngũ di nương?”
“Đi vào rồi nói sau.” Nghe được Sở Lăng Thiên đang ở đây, Gia Cát Linh Ẩn nhất thời cảm thấy vui vẻ, khẩn trương đi vào phòng.
Nguyệt Lan tự giác không vào theo, mà cứ vây lấy Trương Thúy Hoa, “Ngũ… Ngũ di nương? Di nương là người hay là ma vậy?”
“Ta đương nhiên là người!” Trương Thúy Hoa có chút tức giận, “Ta không phải là Ngũ di nương, ta là muội muội của tỷ ấy.”
“À.” Nguyệt Lan ra vẻ hiểu ra, “Hóa ra là vậy, khó trách giống hệt, làm ta sợ muốn chết!”
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đi vào, Mộc Tê và Kinh Phong đang hầu hạ trong
phòng cũng tự giác lui ra ngoài sân, giành ra không gian trong phòng cho hai người.
“Linh nhi, đi đâu vậy?” Sở Lăng Thiên đứng lên, ôm Gia Cát Linh Ẩn vào lòng,
lo lắng nói, “Cũng không dẫn Kinh Phong và Mộc Tê cùng đi, ngộ nhỡ xảy
ra chuyện thì phải làm sao?”
“Trong cung không bận nữa ư? Sao lại có thời gian đến đây?” Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, hỏi.
“Là nhớ nàng nên đến thăm nàng.” Sở Lăng Thiên nhìn chăm chú vào gương mặt
của Gia Cát Linh Ẩn, cười nói, “Mỗi thời mỗi khắc, trong đầu ta đều là
gương mặt mê người này của nàng, còn có đôi mắt như muốn lấy mạng của
người khác này nữa, nếu không đến đây, chắc phải truyền thái y đến chữa
bệnh tương tư cho ta mất.”
“Được rồi, bọn Nguyệt Lan còn ở bên ngoài đó.” Gia Cát Linh Ẩn muốn đẩy Sở Lăng Thiên ra.
Vòng tay của Sở Lăng Thiên càng siết chặt hơn, lại nói, “Ôm thêm một lát, chỉ một lát thôi.”