Tiết mục của vòng hai không hề kém cạnh vòng một.
Nhóm “Bloody” triệu tập cuộc họp của các thí sinh top đầu.
Triệu Diệc Phong và Lâm Tiêu lần lượt gia nhập nhóm vocal nơi có Từ Án, hoàn thiện tam giác chủ lực vocal.
Cù Quân Vĩ và Trình Cảnh Hạo không hiểu sao lại tiếp tục “va” vào chung một nhóm.
Lý Tự chen chân vào nhóm rap 《Listen》 – nơi được ví như chiến trường của những vị thần, vừa khéo chạm ngưỡng giới hạn số người.
Còn Lương Chi Thịnh – do là người cuối cùng – buộc phải gia nhập nhóm rap 《 Đêm Bình An 》.
【Ký túc xá 707 của mấy bạn khi nào mới được chung nhóm một lần vậy trời? Dù chỉ hai người cũng được mà! (đập bàn)】
【Xong rồi, nhóm của Lương Chi Thịnh nguy hiểm quá】
【Mong ai đó kéo Lương Chi Thịnh với, chỉ cầu anh ấy lọt được tới vòng ba thôi T T】
【Lý Tự cũng nguy hiểm không kém, nhóm đó toàn rapper máu mặt】
【Còn Yuzu... cũng không khá hơn là bao, cậu ấy phải trực tiếp đối đầu với năm main dancer, người yếu nhất trong số đó là Trương Minh Triệt, bạn có tin nổi không?】
Lại Vũ Đông liếc nhìn nhóm《 Đêm Bình An 》, vừa nhìn đã thấy – gần như ai cũng là dancer hoặc vocal, ngay cả Lương Chi Thịnh cũng không giỏi rap.
Một vòng được đậu nhờ may mắn, vòng hai e là...
Hắn âm thầm thở dài.
Năm mươi lăm người hoàn tất chọn bài, tất cả cùng di chuyển tới khu tập luyện – lần này mỗi nhóm được dùng riêng một phòng.
Nhóm "Bloody" ngồi quây quần trên sàn, bước đầu tiên không phải tranh vị trí center, mà là bầu Trương Minh Triệt làm trưởng nhóm theo đề xuất của Mạc Lê.
“Chúng ta bàn xem ai sẽ phụ trách biên đạo trước nhé.” Trương Minh Triệt vừa mở lời đã toát lên phong thái đội trưởng, tuổi anh lớn hơn mặt bằng thí sinh, bù lại là sự chín chắn. “Mọi người học nhảy bao lâu rồi? Tôi sáu năm, biên đạo không thành vấn đề.”
Tô Tuấn Triết chống cằm: “Tôi cũng sáu năm, biết biên đạo.”
“Bốn năm, cũng biết biên đạo.” Mạc Lê nói.
Bạch Huyên Hách nhẩm tính: “Tôi chắc cỡ năm năm, nhưng trước giờ chuyên nhảy breaking, mới tập nhảy idol khoảng một năm, tuy vậy vẫn biên đạo được.”
Kim Hi Hằng đếm ngón tay: “Mười ba năm? Locking, popping, jazz... cái gì cũng biết chút chút, từng biên đạo cho nhiều nhóm nam lẫn nữ.”
【“Chút chút”】
【Chút chút này thiệt đáng sợ quá ha】
Lại Vũ Đông - thâm niên 0.08 năm - không dám mở miệng.
Đây đúng là sân chơi của dân chuyên.
Tuy Kim Hi Hằng có thâm niên vượt trội, nhưng anh không hề độc đoán đòi nhận phần biên đạo hay giành luôn vị trí center. Ngược lại, anh đề nghị mọi người cùng nhau biên đạo.
“Cụ thể là sao?” Trương Minh Triệt hỏi lại, “Là cả nhóm cùng biên một đoạn, hay chia phần ai biên nấy?”
“Tôi nghĩ mỗi người đảm nhận một đoạn là hay nhất. Như vậy ai cũng có đất thể hiện phong cách cá nhân, mà vẫn đảm bảo mọi người đều góp công.” Kim Hi Hằng đáp.
“Nghe ổn đó. Ai biên đoạn nào thì biểu diễn đoạn đó luôn.” Bạch Huyên Hách lật bản lời bài hát, “Vậy đoạn điệp khúc với dance break thì sao?”
“Mấy đoạn đặc biệt đó thì cả nhóm cùng làm.”
“Nhưng nếu mỗi người một kiểu thì có sợ không đồng nhất, nhảy lên trông lộn xộn không?” Mạc Lê – người có vài năm kinh nghiệm trong nhóm nhạc nam – tỏ ra lo lắng. “Ai cũng mạnh một thể loại khác nhau, hiểu bài hát cũng khác, nên nếu theo hướng này, tôi nghĩ phải thống nhất chủ đề ngay từ đầu, không thì phần nhảy sẽ bị rời rạc.”
Kim Hi Hằng nói: “Đương nhiên rồi, không thể mạnh ai nấy làm.”
“Kim lão sư, em có câu hỏi.” Tô Tuấn Triết giơ tay một cách ngoan ngoãn. “Thế Yuki thì sao? Cậu ấy không biết biên đạo.”
【Dễ thôi, cắt part đi】
【Bắt Yuzu đứng góc giơ bảng làm phụ đề cho rồi haha】
【Yuki học cấp tốc trong đêm luôn】
【Hơi bất chấp tính mạng của Yuzu rồi đấy】
Lại Vũ Đông âm thầm ngẩng đầu, từ đầu buổi hắn đã như người ngoài cuộc. Vốn không có tiếng nói trong lĩnh vực chuyên môn, nghe theo sắp xếp là cách tốt nhất để khỏi làm phiền người khác.
Nếu cuối cùng quyết định năm người luân phiên center, bỏ hắn ra ngoài, hắn cũng đành chịu, vì hắn chỉ là kẻ "ăn theo" hưởng lợi.
“Vấn đề đó tôi đã nghĩ tới từ đầu rồi, để tôi nói luôn.” Kim Hi Hằng cầm chiếc MP3 lên. “Tôi vừa nghe lại bài, phần dạo đầu rất nhẹ nhàng, mang cảm giác mộng mị cần diễn xuất để lôi cuốn người xem – nên động tác nhảy cũng sẽ đơn giản, thậm chí hơi nhẹ nhàng.”
"Vì vậy, tôi nghĩ để Yuki phụ trách phần mở đầu. Đoạn này khá dài, dễ gây ấn tượng, cũng là cách phát huy điểm mạnh và che điểm yếu."
“Tôi phiên dịch chút.” Tô Tuấn Triết huých nhẹ Lại Vũ Đông. “Ý là: dùng gương mặt để câu kéo khán giả vô, nhưng không chỉ đẹp trai là đủ, dạng này đòi hỏi phải diễn tốt.”
Kim Hi Hằng gật đầu: “Ừ, mọi người thấy sao?”
Mạc Lê gật đầu đầu tiên: “Tôi thấy hay đó, mở đầu ấn tượng rất quan trọng.”
Những người khác cũng gật gù, không ai phản đối.
"Yuki thì sao?" Kim Hi Hằng nghiêng đầu, cười thân thiện, sợ làm chú gà con rơi vào bầy sói này hoảng sợ, "Quan trọng nhất là xem cậu thấy có khả thi không. Nếu có ý kiến khác cứ nói, đừng ngại, hiệu quả sân khấu luôn là ưu tiên hàng đầu."
“Tôi thấy rất ổn.”
Lại Vũ Đông không có lý do để từ chối.
Không những không bị cắt part, hắn còn được bố trí phần solo theo cách cực kỳ thông minh để phát huy điểm mạnh, tránh điểm yếu.
Được giao đoạn mở đầu ấn tượng là lợi cho cả nhóm, càng có lợi cho cá nhân. Nếu là nhóm ở vòng một công diễn, giờ này chắc đã giành nhau từng câu hát rồi.
Dù là Tô Tuấn Triết chủ động nhắc đến hắn, Kim Hi Hằng đã tính toán từ đầu, hay những đồng đội bỏ phiếu tán thành, tất cả mọi người trong nhóm công diễn hai đều rất tốt.