Bình luận nói đúng, thật sự là từ địa ngục bước lên thiên đường.
“Vậy phần của Yuki ai sẽ biên đạo?” Trương Minh Triệt hỏi.
Kim Hi Hằng tình nguyện: "Tôi nhé, dù sao cũng là ý tưởng của tôi."
Thời gian sau đó, năm đồng đội như chọn rau ngoài chợ, hòa bình phân chia phần biểu diễn, ai nấy đều háo hức bắt tay vào sáng tạo.
Trương Minh Triệt chợt lên tiếng: “Khoan, vị trí center của nhóm mình là ai?”
"..." Kim Hi Hằng đờ người, "À, là ai nhỉ?"
Căn phòng tập bỗng lặng ngắt như tờ.
Cả nhóm mải nói chuyện quá, quên luôn chuyện quan trọng nhất.
“Chúng ta chia part theo hướng đồng đều, nên thực ra chọn ai làm center cũng không ảnh hưởng nhiều.” Mạc Lê chậm rãi nói. “Nếu không cố tình sắp xếp đội hình hay biên đạo để làm nổi bật ai đó, thì chắc chỉ có lúc điệp khúc mới thấy rõ ai là center.”
【Sao điệp khúc lại nhìn ra?】
【Em ơi, center chắc chắn đứng giữa khi vào điệp khúc nha】
Bạch Huyên Hách nói như điều hiển nhiên: "Dù ai làm cũng như nhau, vậy để Yuki làm center luôn đi. Phần của cậu ấy khác chúng ta, nói cậu ấy là center cũng hợp lý."
Lại Vũ Đông: “?”
Hả?
Hắn nghe nhầm à? Một cái tên tuyệt đối không thể xuất hiện ở phần này lại bị gọi ra?
Chắc... chắc là nói đùa thôi đúng không?
“Cũng không phải không được.” Kim Hi Hằng suy nghĩ trong chốc lát, rồi đưa ra lý do tán thành lời đề xuất nghe có vẻ rất vô lý kia: “Phân đoạn đơn của Yuki thiên về biểu diễn, thêm một đoạn điệp khúc để làm center sẽ công bằng hơn, nếu không thì cậu ấy cứ như vũ công phụ họa vô hình. Mà phần điệp khúc là do cả nhóm cùng biên đạo, đến lúc đó ai đứng giữa cũng không hợp lý bằng việc để Yuki làm ‘người mẫu’ của chúng ta.”
Lại Vũ Đông: “??”
Điên rồi! Thật sự có người ủng hộ?
Đáng sợ hơn là hắn còn thấy cái lý do đó... cũng hợp lý thật, nhất thời không tìm được cớ gì để phản đối cả.
Đội trưởng Trương Minh Triệt lên tiếng: “Vậy mình giơ tay biểu quyết nha. Ai đồng ý để Miura Yuki làm center thì giơ tay.”
“Vèo vèo vèo”—một loạt cánh tay giơ lên, trừ đương sự không giơ, còn lại toàn bộ đều thông qua.
"Năm phiếu, chúc mừng Miura Yuki trở thành center của nhóm chúng ta." Trương Minh Triệt vỗ tay dẫn đầu, theo sau là những tràng pháo tay rôm rả.
Lại Vũ Đông: “???”
Đùa hả!
Cái kết không hề có trong dự đoán của hắn đã xảy ra.
【Nhóm các bạn chọn center cứ như đang chơi đồ hàng vậy】
【Yuzu: chấn động con ngươi.jpg】
【Thứ lỗi cho bé Yuzu chưa từng thấy bầu không khí nào hài hòa vậy luôn】
Lại Vũ Đông cực kỳ đồng cảm.
Không phải chứ, chọn center mà qua loa vậy à? Không phải nên đấu một trận mấy vòng, giành nhau căng như dây đàn mới đúng sao, còn hắn chỉ cần lặng lẽ bỏ phiếu cho người xứng đáng?
Sao lại bị đẩy lên làm center mà chẳng cần làm gì thế này?
Không giống cái cảnh máu lửa hắn tưởng tượng chút nào!
【Chủ yếu là center nhóm này giống linh vật, còn ai thể hiện nổi bật hơn mới là quan trọng】
【Nhường vị trí trung tâm ở điệp khúc cũng đáng, còn hơn mấy nhóm chỉ có mỗi center nổi bật, mấy người còn lại như múa minh họa】
【Ai chiếm nhiều phân đoạn hơn mới là đáng giá, chứ không phải cái mác center】
【Mọi người đều là người thông minh cả】
【Vậy là sáu người đều có lợi】
Nói thì nghe cũng có lý đấy, nhưng mà...
Lại Vũ Đông hoang mang nhìn Bạch Huyên Hách dán miếng sticker biểu tượng center lên áo tập của hắn. Dù chỉ là center “trên danh nghĩa”, hắn vẫn không tránh được cảm giác bất an vì đội cái danh to quá sức gánh.
Bất chợt, hắn hiểu ra tâm trạng hoang mang khi Chu Thụy bị đẩy lên làm center.
…Thôi thì chấp nhận hiện thực vậy.
“Để tôi tổng hợp lại.” Trương Minh Triệt giơ tờ giấy lời bài hát lên, mặt sau là những nội dung nhóm đã thảo luận loạn cả lên nãy giờ, “Lấy chủ đề ma cà rồng quyến rũ con người để ăn nhẹ làm trung tâm, phong cách s*x*, thể loại nhảy không giới hạn, nhấn mạnh bầu không khí. Như Tiểu Tô có nói đến phong cách yandere*, mình có thể dùng biểu cảm để thể hiện.”
* Yandere: kiểu nhân vật có vẻ ngoài hiền lành nhưng tâm lý bất ổn, yêu đến mức b*nh h**n.
【Nghe mà thấy như sáu gã bad boy đang lên kế hoạch dụ dỗ người ta vậy】
【Nói hút máu mà bảo “ăn nhẹ” nghe mất hết cảm giác ghê rợn luôn á hahahaha】
【Từ phim ngôn tình thành chương trình ẩm thực mất rồi】
【Tên ca khúc: "Dụ Dỗ Yuzu"】
Lại Vũ Đông: ?
Hình như có từ nào đó hơi kỳ kỳ lọt vô rồi thì phải.
“Không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta bắt đầu luôn nha.” Trương Minh Triệt nhìn sang Lại Vũ Đông, giao nhiệm vụ riêng: “Yuki, trước tiên cậu hãy nghe nhạc đi, nghe cho quen tai quen não luôn càng tốt, nếu học được bài thì càng tuyệt, vài hôm nữa chúng ta phải thu âm rồi đó.”
"Vâng."
“Còn nhớ cách nghe nhạc không?” Kim Hi Hằng như thầy giáo gọi bất ngờ kiểm tra bài cũ.
Lại Vũ Đông trả lời trơn tru: “Đếm nhịp, phân lớp.”
Sau vài tuần rèn luyện ở lớp vũ đạo đỉnh cao, hắn không còn là tay mơ đếm nhịp mà tự làm mình hoa mắt nữa. Những lý thuyết cơ bản như nhịp lớn nhịp nhỏ, hay chia nhỏ thành e, a, and... đều không thành vấn đề.
Nếu để hắn đếm nhịp trong lúc tập, hắn cũng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
“Nhớ là được, cứ theo đúng cách tôi dạy trên lớp mà nghe, chắc chắn không sai đâu.” Kim Hi Hằng lại dặn dò thêm một câu, “Tốt nhất là nghe quen đến mức nhớ rõ mấy phút mấy giây có thêm nhạc cụ nào vào luôn ấy.”
Lại Vũ Đông: “Được thôi.”
Cái này thì đúng là sở trường của hắn luôn.