Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 113

 
Buổi họp đầu tiên của nhóm 《Bloody》vừa kết thúc, mọi người lập tức lao vào luyện tập không ngừng nghỉ.

Theo kế hoạch, trong hôm nay mỗi người phải biên xong phần của mình, ngày mai sẽ ráp lại toàn bộ để cho ra một bài nhảy hoàn chỉnh.

Lại Vũ Đông ôm chiếc MP3 ngồi vào góc phòng, nhường chỗ trống cho các thành viên khác dễ dàng di chuyển và triển khai động tác. Hắn đặt tờ giấy lời bài hát úp xuống đùi, như thường lệ nghe hết một lượt để phân chia đoạn nhạc, bao gồm intro, điệp khúc, đoạn giữa,...

Hết vòng nghe đầu tiên, vòng hai bắt đầu đếm nhịp.

Lại Vũ Đông cầm bút ghi chú lên giấy.

Dòng đầu tiên là các con số từ một đến tám, tượng trưng cho tám phách nhạc trong một ô nhịp.

Các dòng bên dưới ghi lại những nhạc cụ mà hắn nghe được, như trống, đàn phím, guitar,... cả giọng hát cũng được xem như một loại nhạc cụ, đánh dấu vào ô nhịp tương ứng như điền bảng biểu.

Sau khi đánh dấu xong, hắn tua lại kiểm tra một lượt để chắc chắn rằng ghi chú của mình chính xác.

Bình thường khi đếm nhịp thì không cần tỉ mỉ đến vậy, nhưng biên đạo lại là chuyện khác.

Ví dụ, động tác vũ đạo ban đầu đi theo nhịp trống, giây tiếp theo lại phải bám theo tiếng lướt của đàn, rồi một câu sau lại chuyển sang bám sát lời hát.

Người mới học dễ bị hút vào tiếng trống rõ ràng, mà bỏ sót những lớp âm nhạc khác và cả ý nghĩa ẩn chứa trong lời ca. Vấn đề tương tự cũng sẽ xảy ra với những vũ công có cảm âm kém.

Nghe nhạc, cũng là một cách để hiểu nhạc.

Vì không thể đoán trước ý tưởng biên đạo của đồng đội, nên hắn chỉ có thể rà lại tất cả những chi tiết nhỏ nhất. Dù sao trí nhớ của hắn cũng tốt, mà nhịp điệu thì luôn có quy luật, ghi nhớ toàn bộ cũng không quá khó. Trong lúc chưa có việc gì làm, tranh thủ một chút cũng không sao.

Sau khi sắp xếp xong toàn bộ bài hát, Lại Vũ Đông nắm chặt cây bút, duỗi người một cái thật dài. Cúi đầu suốt khiến cổ và vai hắn hơi mỏi.

Hắn xoa cổ, đảo mắt quan sát tình hình trong phòng tập.

Mạc Lê đeo tai nghe vừa nghe vừa ngẫu hứng biên đạo. Tô Tuấn Triết cứ lặp đi lặp lại một đoạn động tác mãi chưa ưng ý. Trương Minh Triệt đang vừa nghĩ vừa đi tới đi lui như gà mắc tóc. Bạch Huyên Hách và Kim Hi Hằng thì tụ lại bàn xem động tác nào phù hợp hơn.

Ai nấy đều đang rất nghiêm túc.

Bầu không khí nhóm quá dễ chịu khiến Lại Vũ Đông lại không nhịn được mà cảm thán trong lòng. Hắn đang định tiếp tục cúi đầu nghe nhạc thì khóe mắt lơ đãng bắt gặp Kim Hi Hằng vừa kết thúc phần thảo luận, tay đút túi quần, tay kia xách bình nước đi ra ngoài.

Lại Vũ Đông tinh mắt đứng dậy, đưa tay về phía anh: “Để tôi xách giùm.”

Kim Hi Hằng dùng tay cầm bình nước xua xua: “Thôi khỏi, chuyện nhỏ vậy mà, đừng phiền cậu.”

Lại Vũ Đông phản ứng nhanh như chớp, ngón tay móc lấy dây đeo bình nước, chỉ trong tích tắc, chiếc bình đã lơ lửng trên tay hắn.

Hắn mỉm cười, giơ bình nước lên trước mặt Kim Hi Hằng đang đứng hình: “Việc lớn thì tôi không giúp nổi, chỉ có thể làm chân sai vặt cho mọi người thôi.”

“Được được được, vậy mấy vụ tiếp nước giao hết cho cậu nha.” Kim Hi Hằng cười bất đắc dĩ.

“Không thành vấn đề.”

【Người bảo vệ bình nước xuất hiện rồi】

【Phân công rõ ràng hén hén】

【Người thì biên đạo, người thì đi lấy nước】

【Pha móc bình nước của Yuzu siêu ngầu (sai trọng điểm)】

【Phản ứng nhanh thế không đi thi freestyle tiếc quá】

Lại Vũ Đông: …

Đánh giá cao hắn quá.

Thế là suốt buổi chiều hôm đó, Lại Vũ Đông không biết đã bao nhiêu lần đi tới lui giữa phòng tập và máy nước cuối hành lang, thậm chí còn chạy xuống căn tin mua giúp Tô Tuấn Triết một ly Americano đá – thứ cậu ấy gần như không thể sống thiếu.

Hắn tranh thủ liếc qua bữa tối, vì mọi người trông không có ý định tạm dừng biên đạo, khí thế "không xong không về" này khiến hắn lo cho dạ dày của họ.

Lại Vũ Đông ghi nhớ hết tên các món ăn, quay về phòng tập báo cáo chi tiết với mọi người.

“Cơm tối hả?” Tô Tuấn Triết uống một ngụm Americano rồi cúi xuống đặt ly cạnh bình nước, “Cậu biết tôi hay ăn sao rồi đó, đơn giản thanh đạm chút là được, phiền cậu nha.”

Mạc Lê tạm dừng nghe nhạc, ngẩng đầu nói: “Có thể giúp tôi lấy trứng xào cà chua với cánh gà kho được không? Cảm ơn cậu.”

Bạch Huyên Hách giơ tay: “Tôi muốn ăn lẩu uyên ương!”

【Mơ đi cưng】

【Mang luôn cái nồi lớn trong bếp ra cho ảnh】

Lại Vũ Đông lộ vẻ khó xử: “Cái này chắc phải đợi sau khi bị loại mới ăn được đó.”

Bạch Huyên Hách: “?”

“Phụt.” Tô Tuấn Triết không nể mặt cười ra tiếng, dùng tay áo che miệng, mắt cong thành hình lưỡi liềm: “Huyên Hách ca, anh rút khỏi show là được ăn ngay. Đừng nói lẩu uyên ương, lẩu chín ngăn cũng vô tư.”

“Thêm cả nồi lẩu bàn phím 26 ngăn.” Lại Vũ Đông phụ họa.

Bạch Huyên Hách: “Đó là… bàn phím điện thoại mà!?”

【Yuzu im đi hahaha】

【Cần gấp một video tổng hợp những phát ngôn chấn động của Yuzu】

Sau khi hỏi xong khẩu vị từng người, Lại Vũ Đông lập tức hành động. Hắn bê khay cơm chạy lên chạy xuống mấy lượt, cuối cùng cũng chia từng đợt mang đủ sáu phần ăn về phòng tập.

Chờ mọi người ăn xong, hắn lại bê đống bát đũa đó xuống căn tin từng chút một.

Quay trở lại, hắn không quên dùng khăn ướt lau sạch sàn nơi đã đặt khay cơm và bát đũa, tránh để lại dầu mỡ hay nước sốt dính sàn.

【Yuzu tỉ mỉ quá, lau sàn cũng nghĩ đến】

【Dịch vụ chăm sóc tận răng】

【Một người có thể nhớ hết order của mọi người, còn bê cơm không rơi giọt nào, quá hợp làm phục vụ rồi】

【Quả là fan cứng của Yuzu, đường lui sau khi debut thất bại cũng chuẩn bị sẵn】

【Nghe "phục vụ" còn thực tế hơn làm "người săn tài năng" nữa】

Lại Vũ Đông nghĩ thầm, bị đoán trúng rồi, đúng là hắn từng đi làm phục vụ hè năm ngoái.

Nhưng cái vụ “người săn tài năng” là meme gì mà hắn bỏ lỡ vậy?

Nghỉ ngơi chốc lát sau bữa ăn, mọi người lại tiếp tục tập luyện. Bài Bloody cứ phát đi phát lại trong tai nghe, Lại Vũ Đông nghe đến mấy chục lần, đến mức không cần cố học lời vẫn có thể nhắm mắt hát theo.

Khi hắn định nghe lại lần nữa với tâm thế bình thản, giọng của đồng đội liền át cả tiếng nhạc vang vào tai.
 

Bình Luận (0)
Comment