"Mọi người tiến triển đến đâu rồi?" Kim Hi Hằng bỏ tai nghe xuống, "Tôi và Yuki đã xong phần của mình, không biết dạy trước được không? Dạy xong tôi sẽ kèm riêng cậu ấy."
“Cũng được… nhưng mà…” Trương Minh Triệt hơi do dự, dè dặt hỏi: “Cậu biên xong hết rồi à?”
“Ừm.”
Bạch Huyên Hách thở dài đầy phóng đại: “Người ta nhảy cả chục năm rồi, kinh nghiệm đầy mình, so với mấy đứa như tụi mình vừa chậm vừa lười thì làm sao sánh được.”
Tô Tuấn Triết ngẩng lên, cười tươi: “Tôi cũng biên xong rồi.”
"Học tập Tiểu Tô đi." Kim Hi Hằng liếc mắt, "Huyên Hách, cà đến đâu rồi?"
“Tính sơ sơ, chắc cũng được một nửa.” Bạch Huyên Hách cười toe, giơ tay thề thốt:
“Hôm nay nhất định mài xong, không xong thì ngủ lại luôn ở đây! Không đúng, không xong thì tôi về ăn lẩu chín ngăn luôn!”
【Cai nghiện đi anh】
【Chúng ta nên gặp nhau ở đêm chung kết, không phải tiệm lẩu】
【Yuzu: Quán lẩu? Không phải xưởng sửa điện thoại sao?】
【Đừng chọc tui cười nữa】
Nói cười thì nói cười vậy thôi, chứ luyện tập thì không ai bỏ qua. Không ai tỏ ra bất mãn hay ý kiến gì vì bị ngắt quãng tiến độ biên đạo, trái lại, ai nấy đều tranh thủ học nhanh để còn tập trung cho phần việc của mình.
Lại Vũ Đông lại không kìm được mà nhớ đến nhóm biểu diễn vòng một.
Mấy người như Tăng Khải không cần biên đạo, chỉ ngồi hưởng thành quả và học hát, vậy mà nghe phải tập từng đoạn một, mặt mày ỉu xìu như bị cắt ngang buổi bảo vệ luận văn.
Tuy bị loại khỏi show không nhất thiết là do cá nhân có vấn đề – thực lực mạnh, ngoại hình đẹp vẫn có thể "bốc hơi" vì không có chống lưng – nhưng có những người bị loại thì đúng là nên tự soi lại bản thân.
Nói nhiều cũng không hay, kẻo lại bị bảo được lợi còn ra vẻ đạo lý.
“Phần vũ đạo và đội hình tôi biên luôn rồi, giờ sẽ nhảy trước phần của Yuki, nếu ai có ý kiến hay hơn cứ góp ý, mình cùng bàn bạc.” Kim Hi Hằng đứng trước tường gương, quay đầu gọi các bạn phía sau, “Ai mở nhạc giúp tôi với?”
“Để tôi.” Lại Vũ Đông rút tai nghe ra, chỉnh âm lượng ngoài:
“Chuẩn bị.”
Nhạc vừa vang lên, Kim Hi Hằng lập tức vào trạng thái.
Phần intro đúng như lời anh ấy nói lúc nãy, không có động tác hoa mỹ cầu kỳ, cũng chẳng có tiểu tiết phức tạp, là tổ hợp vũ đạo đơn giản nhất mà Lại Vũ Đông từng thấy. Nhưng động tác đơn giản không có nghĩa là dễ nhảy – càng đơn giản càng đòi hỏi nền tảng và biểu cảm tốt.
Ngược lại còn làm mất đi lợi thế ghi nhớ động tác nhanh của hắn.
Ví dụ như ngay đoạn đầu, vị trí center cần xoay đầu một cách tự nhiên, nhìn qua thì như chỉ lắc lư tùy hứng theo nhạc, nhưng thực tế lại là canh đúng ba nhịp. Mỗi nhịp đều phải chính xác tuyệt đối, vừa đủ để tạo ra cảm giác tự nhiên. Nếu làm không tới, trông chẳng khác gì người bị vẹo cổ đang cố xoay đầu.
Lại ví dụ như bước lên hai bước đồng thời giơ tay, toàn bộ động tác phải toát lên vẻ lười biếng như đang cầm ly rượu vang bước đi giữa dạ tiệc, chứ không phải dáng vẻ mệt mỏi của dân văn phòng vừa tăng ca xong, lê bước ra lề đường bắt xe.
Giữa một cảnh phim nghệ thuật tuyệt đẹp và một phân đoạn hài kịch chỉ cách nhau một đường chỉ.
Sau khi dạy xong phần mở đầu, bước tiếp theo là phần của Kim Hi Hằng khi xoay vòng ở vị trí center. Trước đó cả nhóm nghỉ giải lao năm phút.
Kim Hi Hằng liếc nhìn chàng trai tóc vàng nhạt đang ngồi bất động trước tường gương, vẻ ngây ngô này khiến anh không khỏi lo lắng.
Dạy nhảy nhiều năm như vậy, anh quá hiểu cảm xúc của học viên.
Kim Hi Hằng đến ngồi xuống cạnh: "Sao rồi? Không khó lắm nhỉ?"
Lại Vũ Đông từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh. Hắn mím môi, có chút khó xử bày tỏ nỗi lòng:
“Không khó… nhưng sợ làm không tốt.”
Suy nghĩ sợ kéo tụt phong độ cả nhóm lại trỗi dậy trong đầu hắn.
Nếu chẳng may hắn trở thành mắt xích yếu nhất thì chuyện bị khán giả mắng đã là chuyện nhỏ, điều hắn lo hơn là làm hỏng công sức của người khác.
"Lo gì chứ?" Kim Hi Hằng tự tin lạc quan, "Mới ngày đầu tiên thôi mà, cậu nhảy tốt lắm."
Anh vỗ vỗ ngực: “Tôi đã dạy đủ loại học viên rồi. Kêu cả Từ Án phòng cậu qua đây, tôi vẫn dạy được nữa là, huống hồ gì là cậu?”
【Từ Án: ? Cấm kéo người khác xuống theo】
【Tự nhiên muốn xem Từ Án bị lùa qua nhóm vũ đạo ghê】
【Cái gì cũng muốn xem chỉ khiến bạn tự làm khổ mình thôi đó】
“Không phải vấn đề là có học được hay không.” Lại Vũ Đông cẩn trọng lựa lời, “Tôi sợ khoảng cách trình độ quá lớn, lỡ như…”
Đầu hắn bất ngờ bị xoa một cái, lời chưa nói hết bị cắt ngang.
“Yuki à, suy nghĩ nhiều quá là không tốt đâu.” Kim Hi Hằng thu tay về, nụ cười rạng rỡ như những viên kim cương lấp lánh trong mắt , “Việc cậu cần làm là dốc hết sức tiến về phía trước, tận hưởng âm nhạc, tận hưởng sân khấu. Mấy chuyện còn lại cứ để sau khi kết thúc rồi hãy suy nghĩ.”
Anh khích lệ như người thầy, người bạn: "Đam mê quan trọng hơn tất cả."
Lại Vũ Đông nhìn anh vài giây, lí nhí: "Đó là Tô Tuấn Triết nói bừa thôi."
Hồi đó Tô Tuấn Triết để hắn được tham gia lớp vũ đạo đỉnh cao đã thổi phồng hắn lên, nhưng thực ra hắn không đam mê nhảy múa, chỉ cảm thấy bị tra tấn bởi vũ đạo.
"Vậy sao?" Kim Hi Hằng ngạc nhiên, "Nhìn cậu trên sân khấu, tôi tưởng cậu thích lắm chứ."
Lại Vũ Đông lắc đầu: “Không giống nhau.”
Dù là bỏ công sức ra được đền đáp, hay đứng dưới ánh đèn sân khấu được khán giả yêu thích, đối với nhiều người mà nói đều là chuyện đáng vui. Nhưng điều đó không liên quan gì đến nhảy múa cả. Nếu đổi thành hát, diễn xuất hay trình diễn thời trang thì cũng vậy thôi. Huống hồ hắn còn có nhiệm vụ do hệ thống giao.
Nếu hắn thực sự thích nhảy, đừng nói là học chuyên ngành, ít nhất cũng phải đăng ký lớp học vũ đạo từ sớm rồi.
“Đừng tự tạo áp lực cho mình như vậy.” Kim Hi Hằng kéo thẳng hắn dậy khỏi sàn,
“Nếu tôi sợ cậu không làm được thì đã không phân cả phần mở đầu cho cậu rồi. Cả nhóm cũng đâu ai phản đối? Điều đó chứng minh chúng tôi không chỉ không chê cậu, mà còn rất tin tưởng cậu nữa đó!”
Anh càng nói càng hăng: “Gương mặt cậu là át chủ bài của team mình đó biết không! Nếu tôi có được gương mặt như cậu, đi múa lửa tôi cũng thấy mình đẹp trai nhất thế giới!”
Lại Vũ Đông: “…”
Không đến mức đó đâu.
"Hai người làm gì thế?" Bạch Huyên Hách đi ngang qua hỏi.
“Có người đang tự kỷ nè.” Kim Hi Hằng bất lực giơ tay, “Kiếm người nào nói chuyện dễ nghe chút, an ủi Yuki nhà mình một tiếng đi.”
Bạch Huyên Hách lập tức quay lại gọi to:
“Tiểu Tô, mau tới đây mau tới đây!”
【Anh Bạch, có phải anh hiểu nhầm khái niệm “nói chuyện dễ nghe” rồi không vậy?】
【Nói chuyện có nghệ thuật chắc cũng được tính là dễ nghe ha/doge】
【Hy vọng Yuzu không càng nghe càng muốn trốn luôn】
Thấy cậu thiếu niên tóc xoăn kia nở nụ cười tươi roi rói quay đầu nhìn sang, Lại Vũ Đông nhanh chóng ngăn lại. Hắn quá hiểu độ sát thương của Tô Tuấn Triết rồi:
“Không cần đâu, tôi… tôi vui vẻ mà.”
“À vậy hả?” Bạch Huyên Hách đánh giá hắn từ trên xuống dưới, xác định không có gì bất thường rồi quay đầu phẩy tay,
“Tiểu Tô, khỏi tới nữa! Quay về đi!”
Tô Tuấn Triết: “?”