Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 132

 
Dù là thời kỳ trung nhị hòa mình vào thế giới anime/manga, hay sau này thành ‘người hiện thực’ lướt thấy đủ loại hot search, hay là những ngày này quan sát bình luận trực tiếp, Lại Vũ Đông đã thấy không ít ‘hủ nữ’ ship CP nam nam, đối với hiện tượng ‘thẳng nam’ trong giới giải trí bán hủ lại càng nghe nói không ít, sớm đã thấy quen rồi.

Chỉ là...

Đừng làm khó một học sinh phát thanh có trình độ phổ thông loại 1B chứ!

Thanh nhất và thanh ba khác nhau một trời một vực, ai mà nghĩ hai cụm từ này lại có cùng nghĩa chứ!

Nụ cười của Lại Vũ Đông suýt nữa thì cứng đơ trên mặt, hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn vào màn hình đang cuộn bình luận như bão lũ, định chọn một câu hỏi khác để chuyển chủ đề, mà nhìn hồi lâu vẫn không thấy cái nào an toàn để lên sóng.

【Làm ơn đừng lôi công thức “bán đường hóa học” ra nữa】

【Cưng à, có nhìn thấy không? Đừng nghe bọn người chơi drama xúi bậy! Tụi tui biết tự đào hint, biết tự bịa, có kiểu ship riêng của tụi tui, nhưng cưng đừng có cố “bán”, tụi tui sợ lắm!】

【+1, không muốn nuôi dạ dày bằng điện tử】

【Nam thần tượng không “bán hủ” thì về quê trồng khoai đi! “Bán” cho tui, tui thích!】

【Trong vòng ba ngày tôi muốn thấy ‘Đông Triết’ bay thẳng tới ‘Mỹ Đế’*】【Yuki Miura chỉ đẹp một mình】

【Yuzuko x Yuzuko đã khóa sổ, tà ma quỷ quái đừng mơ chen vào】

【Phiền chết đi được, fan CP có thể đừng đến phòng livestream cá nhân làm loạn không? Phúc lợi do nhóm fan only bỏ tiền ra mới có, liên quan gì đến mấy người?】

【Đỉnh quá trời luôn .jpg】

Lại Vũ Đông: “…”

Giờ thì thật sự khó xử lý.

Không phải do anti, cũng không có ai công kích cá nhân, chế độ lọc bình luận cũng chẳng giúp gì được.

Tuy hắn không quá cảm xúc hóa với những cuộc tranh luận này, nhưng vì lỗi của mình khiến tình hình bây giờ thành ra thế này, trong lòng vẫn có chút áy náy.

Thời lượng livestream có hạn, để người xem cãi nhau thì mất hứng quá.

May thay, đúng lúc then chốt, nhân viên giải cứu: “Chúng tôi đã tổng hợp một số câu hỏi mà các ‘Người Tìm Sao’ muốn biết.”

Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm: “Được ạ.”

Nhân viên đưa ra xấp thẻ câu hỏi đã chuẩn bị sẵn.

“Cung hoàng đạo của bạn là gì?”

“Cự Giải, sinh ngày 7 tháng 7.”

“Đã từng làm trắc nghiệm MBTI chưa?”

“ENFJ? Hình như là kiểu người chủ động dẫn dắt.”

【Cưng là E hả?】

【ENFJ mà lại là người sợ xã giao á?】

【Chắc test sai rồi, nhìn giống INFJ hơn đó】

【Mấy bạn ơi, sợ xã giao không có nghĩa là người hướng nội, và hướng ngoại cũng không đồng nghĩa với giỏi xã giao nha. Cốt lõi là ở chỗ bạn nạp năng lượng bằng cách ở một mình hay là giao tiếp.】

【Ủa, mấy người thấy cách Yuzu đối xử với fan mà còn nói cậu sợ xã giao?】

【Lúc đi làm về thấy Yuzu cũng hoạt bát lắm mà】

【Người chậm nóng khác với sợ xã giao, cậu ấy từng thừa nhận là hay ngại người lạ rồi còn gì】

Lại Vũ Đông giật nhẹ mí mắt, hắn chỉ hiểu sơ sơ về mấy bài test tính cách đang thịnh hành gần đây, không rõ lắm ý nghĩa từng chữ cái.

May mà bình luận tự động giúp hắn “chữa cháy”, thậm chí còn giúp dẹp luôn cái danh “sợ xã giao” giả tạo kia.

“Bạn thích màu gì nhất?” Nhân viên tiếp tục hỏi.

Lại Vũ Đông không chút do dự: “Xanh vàng.”

【Ủa trời, màu đại diện luôn kìa】

【Ai nói Yuzu ngốc vậy? Bộ não hoạt động trơn tru ghê chưa!】

Không, chỉ là trùng hợp thôi.

Không hề có ý lấy lòng fan, đó thật sự là màu mà hắn thích nhất.

Nghe nói màu đại diện được chọn ra từ cuộc bình chọn nội bộ fan, trong đó xanh vàng là màu mắt kính áp tròng của hắn trong sân khấu debut — gọi theo kiểu văn nghệ là “xanh anh thảo”. Những màu cạnh tranh cùng bảng còn có xanh nhạt, lam ngọc, trắng sương v.v... đều là mấy màu nghe sang chảnh vô cùng.

Liên tiếp mấy câu hỏi hòa bình đã giúp không khí căng thẳng dịu lại phần nào, buổi livestream tiếp tục diễn ra suôn sẻ, trật tự.

Cho đến khi nhân viên ném ra một câu hỏi đúng chất “quăng bom”——

“Rất nhiều người tìm sao tò mò tên tiếng Trung của bạn là gì?”

Lại Vũ Đông: “……”

Cái… cái gì cơ?

Tên tiếng Trung!?

Hắn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng thì như bị bom dội, không tài nào yên ổn nổi. Hắn lập tức gọi hệ thống ra cầu cứu.

Lại Vũ Đông: 【Cái này… có được nói không?】

Hệ thống: 【Tại sao lại không?】

Ờ ha.

Người nước ngoài nhập gia tùy tục đặt một cái tên địa phương, chẳng phải là thao tác rất bình thường sao?

Nghĩ thông rồi, Lại Vũ Đông lập tức bình tĩnh lại. Hắn quay sang camera, mỉm cười, thong thả lên tiếng:

“Tên tiếng Trung của mình là…”

Hắn khựng lại một chút — từ khi xuyên tới đây, hắn chưa từng nói ra tên thật của mình, lâu ngày thành ra có phần xa lạ.

“Lại Vũ Đông.”

“Chữ Vũ trong ‘vũ hóa’ (hóa thành chim), chữ Đông trong ‘đông chí’.”

Khoảnh khắc thốt ra tên thật, như thể hắn đã thực sự kết nối với thế giới này.

【Lại Vũ Đông? Là tên này à?】

【Nghe hay ghê! Thích đó nha!】

【Bảo bảo nhìn có vẻ rất có học thức luôn】

【Tôi: Chữ Vũ trong Quan Vũ, chữ Đông trong bí đao】

【Vậy nên Giải Trí LVD là viết tắt tên cậu ấy đúng không?】

【Từ giờ có được gọi là bé Đông không vậy?】

Buổi livestream kéo dài suốt nửa tiếng cuối cùng cũng kết thúc.

Trải nghiệm ra sao hắn không muốn nhớ lại nữa, tim hắn ít nhất cũng lên xuống ba lần như tàu lượn siêu tốc. Hắn đã có thể tưởng tượng vài phân cảnh trong đó sắp bị cắt ra phát tán khắp mạng, thậm chí còn có khả năng lưu danh sử sách trong giới show tuyển chọn.

Nhưng không sao, con người phải hướng về phía trước.

Chuyện hắn dám nói thẳng “bán hủ” trên nền tảng livestream chính thức thì sao chứ!

Nghĩ theo hướng tốt, hình tượng “lời nói gây kinh ngạc” hoàn toàn được thiết lập, biết đâu lại có thể bứt phá theo một cách khác.

Lại Vũ Đông ấn nút thang máy, cứ tưởng phần “hấp dẫn” của hôm nay đến đây là kết thúc, ai ngờ trước mắt bỗng lóe lên một bóng đỏ, một bóng người lén lút từ cầu thang lao ra.

“Yuki, đợi đã!”

Lý Tự dường như đã phục kích từ lâu, bất ngờ tóm lấy cậu thiếu niên tóc vàng nhạt chưa hiểu mô tê gì. Khi bắt gặp ánh mắt đen láy đầy khó hiểu ấy, cậu ta trở nên ngập ngừng, đứng loay hoay mãi mà không thốt ra được lời nào.

“Sao vậy?” Lại Vũ Đông kiên nhẫn hỏi.

Lý Tự cố ý liếc nhìn về phía ống kính, rồi như lấy hết can đảm, cất giọng đủ lớn để khán giả đầu bên kia màn hình nghe thấy rõ mồn một:

“Muốn… ờm… nói chuyện riêng với cậu… tìm một chỗ không có camera được không?”

Lại Vũ Đông: “?”

Gì vậy trời?

Không lẽ điện thoại bị mất?

 

Bình Luận (0)
Comment