Lại Vũ Đông chọn dùng một bát mì gói nóng hổi để chữa lành tâm hồn “chết vì xấu hổ” tối nay.
Một khi có người mở màn chuyện ăn đêm, những người khác khó cưỡng lại cám dỗ, người người làm theo, kết cục là trên bàn phòng 707 bày ra bốn bát mì gói và lẩu tự sôi do Chu Thụy thân thiện cung cấp.
Trong phòng trọ tràn ngập hương thơm đậm đà.
Lương Chi Thịnh kéo ghế ngồi xuống, không chỉ cẩn thận thu hết quần áo phơi bên ngoài vào, còn không quên dặn dò mấy người lát nữa đi tắm nhớ mở cửa thông gió, kẻo căn phòng nồng mùi đồ ăn.
Lời rap trong bài “Đêm Bình An” bất chợt vang lên trong đầu, Lại Vũ Đông nhìn chằm chằm bốn phần đồ ăn nhanh đang chờ chín, bỗng dưng có cảm giác như đang ăn bữa cơm đoạn đầu đài.
Hắn trăm mối ngổn ngang nhưng chẳng nói nên lời.
Câu chúc “Chúc các cậu bình an vui vẻ” nhẹ tênh ấy như nhấn nút tua nhanh tới đoạn kết. Khi hoàn hồn lại thì chẳng hiểu sao hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, như đã tiêm sẵn vắc xin, ngầm chấp nhận số phận bị loại của Lương Chi Thịnh, cắt bỏ luôn những đoạn cảm động rơi nước mắt.
Thế nhưng, ẩn ý trong đó lại khiến người ta chua xót.
Lại có người sắp phải rời đi rồi.
Mang nặng tâm sự trải qua một đêm, hôm sau, Lại Vũ Đông nhận được thông báo từ phía ekip, bảo hắn đến phòng hóa trang làm tóc trang điểm sơ sơ, buổi tối sẽ có một buổi livestream nửa tiếng.
“Livestream á?” Lại Vũ Đông ngơ ngác.
“Đúng vậy, vì cậu là top ba bảng xếp hạng Star vòng này, đã mở khóa phúc lợi phòng livestream cá nhân.” Nhân viên sợ người nghe đồn là sợ xã giao này không thể một mình đối mặt với số lượng lớn khán giả livestream, kiên nhẫn giải thích: “Đừng sợ, trả lời vài câu hỏi, rồi đọc vài bình luận và tương tác với người hâm mộ một chút, dễ lắm.”
Lại Vũ Đông đáp: “Dạ.”
Livestream mà, hắn quen rồi.
Hắn ngày nào cũng bị buộc phải “ngâm mình” trong phòng livestream.
Tối hôm đó, mười phút trước khi bắt đầu, Lại Vũ Đông đến trường quay, được sắp xếp ngồi trước một chiếc điện thoại. Vừa nghe PD hướng dẫn quy trình tổng thể, vừa chờ nhân viên kỹ thuật điều chỉnh thiết bị.
Vì bình luận trực tiếp của hệ thống và bình luận trong phòng livestream là giống nhau, cái sau vì độ trễ nên không thể đồng bộ với cái trước, hiệu ứng chồng hình như ảnh đôi khó chịu không tả nổi, hắn dứt khoát tắt bình luận trực tiếp, giải phóng đôi mắt.
Tám giờ tối đúng giờ, livestream bắt đầu.
Hàng triệu người hẹn giờ canh sẵn tràn vào phòng livestream, màn hình giật lag vài giây, rồi hàng loạt bình luận như suối phun trào, chớp mắt đã bị lớp bình luận kế tiếp nhấn chìm.
“Chào buổi tối, mình là Miura Yuki.”
Cậu thiếu niên tóc vàng nhạt cười mắt cong, khẽ vẫy tay, tóc mai mềm mại rũ xuống má, trông ngoan ngoãn hơn hình tượng trên sân khấu rất nhiều. Cậu chỉ trang điểm nhẹ với lớp nền và chân mày, gần như không khác gì mặt mộc.
Nếu bắt buộc phải phân biệt thì chắc chỉ là “không filter” và “filter 10%”.
【Aaaaaa là Yuzu tươi mới kìa】
【Không uổng công tui ngày đêm đi cày cái bảng xếp hạng chết tiệt đó! /khóc】
【Bảo bối, ăn tối chưa đó?】
【Mẹ nhớ con muốn chết luôn!】
【Hôm nay có thể nói nhiều một chút không? Muốn nghe giọng bé yêu】
Dưới sự ra hiệu của nhân viên, Lại Vũ Đông cúi xuống nhìn màn hình, chọn vài bình luận đơn giản để tương tác với fan. Những bình luận quá phức tạp hắn không dám đọc, chỉ chọn câu dễ trả lời để làm nóng không khí livestream.
“Ăn tối rồi.”
“Cải thảo xào thịt và chả thịt trứng hấp.”
“Mùi vị… ừm, ít muối ít dầu, thích hợp để giảm cân.”
“Muốn ăn gà rán và tôm hùm đất.”
Những câu hỏi như “Bé học ngành gì thế?”, “Yuzu còn đi học không?” v.v... đều bị hắn lơ đi trong áy náy. Không phải hắn không muốn trả lời, mà là những câu hỏi có đáp án khách quan cố định như vậy, hắn không dám động vào.
Dù có hệ thống đảm bảo sao chép hoàn toàn quá khứ của hắn, Lại Vũ Đông cũng không dám mù quáng tin tưởng. Nhỡ đâu xảy ra sự chênh lệch không thể giải thích với hiện thực, nhẹ thì bị đào lại quá khứ, nặng thì bị điều tra.
So với những rủi ro đó, những câu hỏi mang tính chủ quan cao sẽ an toàn hơn nhiều. Trò chuyện về đồ ăn vào giờ cơm là một lựa chọn không tồi, những chủ đề thường nhật sẽ dễ kéo gần khoảng cách với khán giả.
“——Khi nào bán hủ?”
Lại Vũ Đông đọc từng chữ trong một dòng bình luận, hắn nghiêng đầu đầy nghi hoặc, sau đó như hiểu ra điều gì, cho rằng câu này chỉ là thiếu vài từ, nên mới nghe kỳ cục vậy thôi.
“Bán hủ à? Sáng nay vừa ăn cháo yến mạch.”
【?】
【Cứu tôi với】
【Tôi vừa nghe thấy cái gì thế?】
【Cười sặc sụa, đây chính là ‘người rừng giới giải trí’ nội địa à ha ha ha ha】
【Cái gì cũng đọc sẽ chỉ hại chết cưng đó!!!】
【Có ai quản lý cậu ấy không…】
【Cái này tính là sự cố livestream rồi nhỉ kkkkk】
【Hỏi hay lắm! Cái này rất quan trọng với tôi!】
Lại Vũ Đông: “?”
Hắn vừa nói sai cái gì à?
Lại Vũ Đông lúng túng ngẩng đầu lên, thấy nhân viên sau điện thoại đang sốt sắng nháy mắt ra hiệu, một tay làm dấu “X” trước ngực, miệng thì không ngừng mấp máy “Đừng hỏi”, “Bỏ qua”, “Đổi chủ đề”.
...Hình như nghiêm trọng thật.
Lại Vũ Đông căng thẳng nuốt nước bọt, tuy hắn không hiểu mình đã đụng vào điều gì nhạy cảm, nhưng bầu không khí kỳ quái đã đủ khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Hắn đâu có nói gì sai đâu?
Không phải là hỏi hắn khi nào thì ăn thực phẩm chứa gluten sao? Sáng nay hắn quả thực đã ăn cháo yến mạch mà.
Chẳng lẽ thiết lập nhân vật của hắn là dị ứng gluten?
Trong lúc hắn trăm điều không thể giải, bình luận trực tiếp vẫn tiếp tục về chủ đề này, thậm chí còn có xu hướng ngày càng lan rộng.
【Bé yêu, bán hủ này không phải bán hủ kia…】
【Xin lỗi, cưng ngốc thật ấy, hình như không hiểu thiệt hahaha】
【Bán hủ là gì?】
【Tui cũng mờ mịt như bé Yuzu nè】
【Bán hủ = xào CP】
【Mà cưng đọc rành mạch như thế mới hài chớ】
【Đỉnh thật sự, người đầu tiên trong giới giải trí dám tuyên bố “bán hủ” thẳng thắn trên sóng livestream】
【Cái mặt nghiêm túc khi bảo sáng nay uống cháo yến mạch của cậu ấy thiệt sự làm tui không nỡ cười luôn】
【Dưa nhỏ chỉ muốn công bằng trả lời từng bình luận thấy được thôi mà / khóc】
Lại Vũ Đông: “…”
Hình như hắn hiểu ra rồi.
Thì ra là đồng âm!?