So với Bạch Huyên Hách cười đến không thở nổi, tâm trạng của Lại Vũ Đông đúng kiểu “vui quá hóa buồn”. Chỉ cần nghĩ đến vài phút nữa mình cũng phải nhảy bài chủ đề trước mặt bàn dân thiên hạ, trong ánh mắt thêm vài phần bi ai như coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Điều tuyệt vọng nhất là, hôm nay số lần tắt bình luận đã xài hết.
Ai mà ngờ một ngày tắt một lần lại không đủ dùng chứ!?
Mà cơn ác mộng nhảy đôi ở tầng bảy cũng không xảy ra, vì tin tức “nhóm Bloody đang nhảy bài chủ đề ở hành lang” lan nhanh như gió, kéo theo hàng đống thực tập sinh hóng hớt nhập hội.
Khi họ nhảy lên tới tầng bảy, đội hình bài chủ đề đã lên tới hơn ba mươi người, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
“Ui chà, náo nhiệt hơn tôi tưởng nữa đó nha. Có vẻ dư âm của buổi công diễn vẫn còn hừng hực ghê.”
Lại Vũ Đông nghiêng đầu liếc Tô Tuấn Triết đang lảm nhảm bên tai, bề ngoài thì như đang cảm khái không khí quá rực rỡ, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được nụ cười đó có chút không vui.
Cũng phải thôi.
Đây vốn là hoạt động “hình phạt” dành riêng cho nhóm bọn họ, mượn cớ sinh nhật để quậy tưng rồi mới gán ghép thành chuyện đi trễ, cuối cùng tự nhiên mọc ra một đống người không liên quan.
Mấy người chuyên khuấy động không khí thì thôi cũng được, người ta rõ ràng chỉ muốn chơi, nhưng có vài người rõ là có ý đồ.
Không phải nói cách làm này sai, để debut chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để nắm bắt cơ hội ‘ké’ lên hình tốt, đến cả đấu đá ngầm còn không tính.
Nhưng thấy khó chịu là thật, mà trước ống kính cũng không thể tỏ thái độ.
Lại Vũ Đông nghĩ một lát, quyết định hiếm khi cho phép bản thân buông thả một lần: “Cậu cho tôi mượn GoPro.”
“Sao vậy?” Tô Tuấn Triết vừa hỏi vừa đưa qua đầy nghi ngờ.
Lại Vũ Đông không trả lời, hắn giơ cao GoPro chen vào hành lang náo loạn chẳng khác gì sàn nhảy, nhờ cây gậy selfie dài mà đưa máy lên cao trội bật giữa đám đông, chẳng khác nào lá cờ dẫn đường giữa chốn du lịch đông nghịt người.
Giữa âm thanh hỗn loạn, giọng nói lạnh như băng của hắn cực kỳ có lực xuyên thấu —
“Nhóm Bloody, tập hợp!”
【Ủa rồi ông xã hội nhút nhát cũng bị ép tới nước này luôn】
【Một em bé tuyệt vời…】
【Trời ơi tức muốn chết! Cuối cùng cũng có người dẹp loạn!】
【Đây là kẹo tập thể của nhóm Bloody, mấy người khác biến lẹ! Muốn chơi thì tự mà nghĩ trò, đừng ké, ké riết thành lố!】
【Nhóm Bloody tập hợp!】
Một tiếng hét của Lại Vũ Đông vang lên tạo ra khoảng trống giữa đám đông, các thành viên lập tức chạy tới tụ lại, từng cái đầu lấp ló phía sau hắn.
“Một!” Tô Tuấn Triết hét to.
“Hả? Phải đếm hả?” Bạch Huyên Hách ngơ ngác hô theo: “Hai!”
Mạc Lê: “Ba!”
Kim Hi Hằng: “Tới liền! Bốn!”
Trương Minh Triệt: “Năm!”
Lại Vũ Đông vừa hô “sáu”, vừa chỉnh góc gậy selfie, khung hình nhỏ hẹp của GoPro miễn cưỡng nhét được cả sáu người.
Hắn nhắc lại kế hoạch ban đầu: “Nhảy tiếp sức bài chủ đề?”
Tất cả đồng thanh: “Lên luôn!”
Phần phạt quay lại đúng quỹ đạo, lần này đến Tô Tuấn Triết cũng tham gia, lý do là vì Lại Vũ Đông kêu nhóm Bloody tập hợp, mà đã là nhóm thì tất nhiên không thể thiếu người đứng đầu.
Tô Tuấn Triết đắc ý nhấn mạnh hai từ “đứng đầu”, khác xa với vẻ bình tĩnh tự kiềm chế khi biết mình được hạng nhất lúc công bố kết quả.
“Xin mời người đứng đầu của chúng ta đi đầu!” Bạch Huyên Hách nói.
Bài hát chủ đề vừa đúng lúc bắt đầu phát từ đầu, Tô Tuấn Triết thản nhiên bước tới. Lại Vũ Đông, người đang giơ GoPro, lập tức dịch ống kính về phía một mình cậu ấy, tránh cho bản thân người quay phim này lên hình.
Tuy điệu nhảy của Tô Tuấn Triết không nghiêm túc như khi quay MV, nhưng phong cách tổng thể lại vô cùng nhẹ nhàng, sinh động, mang đến cảm giác thưởng thức âm nhạc đầy vui vẻ khiến người xem bất giác mỉm cười.
Cậu nhảy xong đoạn đầu thì nhún nhảy chạy qua một bên, vừa vẫy tay vừa rút lui.
Bạch Huyên Hách liền tiếp nối đoạn nhảy tiếp theo.
Đến lượt người thứ tư là Kim Hi Hằng, sau khi nhảy xong liền xung phong cầm lấy gậy selfie, để Lại Vũ Đông kịp thời chuyển sang quay phía sau Trương Minh Triệt.
Trương Minh Triệt hoàn thành phần của mình, Lại Vũ Đông bước lên một bước.
Một thời gian dài không luyện bài hát chủ đề, không hề ảnh hưởng đến màn thể hiện của hắn. Là điệu nhảy chính thức đầu tiên hắn học được, bài hát chủ đề có ý nghĩa với hắn như việc học từ vựng mà không bao giờ quên từ “abandon”.
【Quả bưởi lấp lánh lên sàn!】
【Khen thiên thần Yuzu nào】
【Thiên thần gì chứ? Hôm nay là bé ma cà rồng rồi!】
Không khí náo nhiệt tới đỉnh điểm, nhóm 《Bloody》 chẳng buồn để tâm đến địa điểm hay ánh mắt của người xung quanh, vừa hát to hết cỡ, vừa nhảy nhót như hoạt náo viên cổ vũ.
Đúng lúc đó là phần điệp khúc.
“To the stars! To the stars! Tuyệt đối không lùi bước, toàn lực lao l*n đ*nh cao!”
Chỉ dựa vào âm lượng thôi cũng biết chẳng ai định lùi cả.
Lại Vũ Đông siết chặt tay rồi đan chéo, ngón tay bung ra theo động tác hắn đã quen thuộc đến từng khớp tay.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng 707 phía sau đột nhiên bị đẩy ra, Lý Tự bước ra, cả mặt viết đầy sự nghi hoặc không rõ tình hình.
Cậu ấy đi sát tường, dùng ánh mắt nhìn kẻ điên đánh giá từ trên xuống dưới người bạn cùng phòng không biết đang phát điên gì, cuối cùng lắc đầu đi xa.
Giây tiếp theo, nhóm 《Bloody》 phẫn nộ hào hứng hát ra câu cuối cùng của điệp khúc:
“I’m your only star!!!”
Lại Vũ Đông: “……”
Cứu mạng, cảm giác xấu hổ trễ nhịp ập tới.
【Yuzu sao tự nhiên ôm đầu ngồi xuống thế kia】
【Đau bụng à?】
【Hay là vì bị bạn cùng phòng bắt gặp nên quê quá? Haha】
【Lý Tự: khinh thường.jpg】
【Dưa đỏ mỏng manh, mẹ hôn một cái nè~】
Khi nhạc kết thúc, Kim Hi Hằng cầm GoPro bước đến, ngồi xổm bên cạnh Lại Vũ Đông, nhỏ giọng nhắc: “Hình như hai tụi mình chưa nhảy đủ một lượt?”
Lại Vũ Đông tuyệt vọng ôm mặt: “Không có.”
Kim Hi Hằng ấp úng: “Ờm… nhưng tụi mình chỉ nhảy kiểu tiếp nối mà…”
Lại Vũ Đông cắt ngang, chắc nịch: “Không – có – .”
Kim Hi Hằng: “……”
Kim Hi Hằng: “Ừm, chắc là tôi nhớ nhầm rồi.”