Nhìn Lý Tự đang khom người nghiêng sang một bên trước mặt mình, Lại Vũ Đông cảm thấy giống như đang đứng ở vạch xuất phát, hồi hộp chờ tiếng súng lệnh vang lên.
Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn giẫm lên người khác ít đến mức đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là vô tình giẫm phải chân ai đó, chứ chưa từng giẫm lên lưng ai mà nhảy qua cả.
Lại Vũ Đông lại lần nữa cẩn trọng dùng “phép đo thị giác” để ước lượng.
Không phải hắn sợ ngã—thần kinh vận động của hắn không tệ, động tác này thật ra chẳng khó gì, còn đơn giản hơn động tác lộn qua lan can một tay lúc nãy. Dù sao hắn cũng từng vượt qua tường rào rồi.
So sánh ra thì mấy thằng con trai hay quậy trong trường trèo lên cả bàn học, thậm chí bục giảng rồi nhảy xuống còn nguy hiểm hơn.
Nhưng Lý Tự không phải là tảng đá.
Trên thực tế, những gì Lý Tự phải gánh chịu còn khó khăn hơn hắn rất nhiều. Thế nhưng mọi ánh nhìn rực rỡ đều đổ dồn lên người hắn, rất ít ai nhớ đến người bị giẫm lên là ai, chỉ nhớ đến kẻ “rực cháy phía trước” mà thôi.
Hai chân giẫm lên người ta để bật nhảy—nghĩ sao cũng thấy thất lễ.
Lại Vũ Đông chợt nhớ lại cảnh chọn phân đoạn lúc trước, Lý Tự vừa vào đã nhắm ngay vị trí rapper 1. Không biết cậu có từng xem kỹ video gốc để hiểu rõ rapper 1 phải chịu cảnh thế nào không.
Nếu biết, thì cậu ấy làm vậy là để chăm sóc Doãn Tử Trăn, hay là sợ hắn ngại giẫm lên người khác, hay chỉ đơn thuần là muốn rap phần này?
Trong lòng dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"——Sao thế?"
Lý Tự ngồi xổm chờ mãi không thấy động tĩnh, quay đầu nhìn một hồi, cái tính nóng nảy và cái miệng độc lại trỗi dậy: “Bộ cậu sợ độ cao hả? Hay là để tôi bảo ban tổ chức móc cáp treo cho cậu?”
Lại Vũ Đông: “…”
Bình tĩnh. Vẫn nên dùng chân mà dẫm thôi.
【Lý Tự thành công dùng cái miệng này khiến người ta quên mất cậu ấy mới là người 'thảm' nhất】
【Nếu tui là Yuki, kiểu gì cũng phải đá cho ảnh một phát từ phía sau hhhhh】
【Tính Lý Tự mà dễ chịu chút nữa là thứ hạng cao rồi, khán giả đâu có thích người gắt như vậy】
【Thôi đi má, thời kỳ đầu Lý Hồng nhờ cái miệng này mới có tí xíu độ nhận diện đó, chứ không là chưa kịp tới vòng công diễn thứ hai là bay màu rồi, nhóm 707 lúc đầu sửa tí là biến thành 202 luôn ấy】
【Tui lại mê kiểu như Lý Tự á, ảnh làm gì tới lượt mấy người?】
【Không phải chứ, mấy bà không thấy chuyện cáp treo buồn cười lắm à hahahaha】
Quả nhiên, đúng như trước đây Lại Vũ Đông từng nghĩ, tính cách của Lý Tự như con dao hai lưỡi — có người thấy cậu ấy EQ thấp, thiếu lễ độ, nhưng cũng có người thích cái kiểu thẳng tính nóng nảy đó.
Càng là người có cá tính rõ rệt thì càng dễ khiến dư luận chia thành hai cực.
Với trường hợp của Lý Tự, đi con đường này là hoàn toàn khả thi, cái lợi vượt xa cái hại.
Điều bất ngờ hơn cả là fancam công diễn thứ hai của Lý Tự lại hot.
Lại Vũ Đông chỉ từ bình luận mới biết sân khấu nhóm 《Listen》 được chú ý, chứ hắn không biết tình hình cá nhân của Lý Tự, cậu cũng không chủ động kể với hắn. Hắn cứ tưởng thứ hạng tăng là nhờ độ nhận diện từ sân khấu nhóm.
Mà fancam của nhóm rap hot như vậy, chắc là rất giỏi nhỉ? Dù sao nhóm dance vốn có lợi thế hơn nhiều.
Cái kiểu chỉ báo tin vui không báo tin buồn đúng là thượng thừa.
Lại Vũ Đông không nghĩ thêm nữa, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc trước mắt.
Hắn sợ nếu còn chần chừ, Lý Tự sẽ đứng dậy thật rồi đi liên hệ chương trình xin treo dây cáp.
Lại Vũ Đông hít sâu một hơi, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi tăng tốc lao lên.
Hắn nhún một chân bật lên, đế giày đạp lên lưng Lý Tự, chân còn lại lập tức theo sau, cả hai chân đứng vững rồi nhảy qua, cuối cùng tiếp đất bằng tư thế nửa ngồi để giảm lực.
Cảm giác giẫm lên người ta thực sự rất kỳ lạ, nhưng ít nhất hắn đã nhảy thành công.
“Cậu không sao chứ?” Lại Vũ Đông vội quay người lại, phủi mấy dấu giày trên áo Lý Tự.
Lý Tự tỏ vẻ không quan tâm: “Đừng phủi, mấy hồi nữa chắc chắn còn bị giẫm nữa.”
“Thời gian dừng lại trên lưng hơi lâu rồi đấy, hai chân đứng trên lưng là để giữ thăng bằng chứ không phải cố ý dừng lại một nhịp đâu.” Giang Dương Phàm nhẹ nhàng nhắc nhở, “Với cả, cậu giẫm lên lưng rồi nhảy xuống thẳng luôn là chưa đúng, phải bật lên cao hơn nhờ lấy đà từ Lý Tự mới đúng.”
Lại Vũ Đông ngạc nhiên: “Còn phải bật lên à?”
“Đúng rồi chứ sao, không thì chẳng bằng mấy game kiểu Temple Run nữa.”
【Chuẩn luôn, phải nhảy lên mới đẹp】
【So sánh của Phàm Bảo dễ thương ghê】
【Hai đứa mù vũ đạo đang luyện tạp kỹ hả / che mặt】
【Thương cho Lý Tự một giây】
Lại Vũ Đông tiếp tục đạp lên Lý Tự luyện mấy lượt nữa nhưng vẫn không đạt hiệu quả như mong đợi. Luyện đến cuối hắn còn thấy áy náy, định lúc nào mình nhảy ổn rồi hẵng thử lại thực chiến.
Nhưng đề xuất này bị bác bỏ.
Lý Tự nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Cậu tính nhảy một mình kiểu gì?”
“Tìm đạo cụ?”
“Cậu tính tìm đâu ra cái gì cao ngang tôi lúc ngồi xổm? Hay là muốn tới căn tin mượn cái bàn làm bàn đạp? Cẩn thận mấy cô nhà bếp đuổi cậu ra ngoài đấy.”
Lại Vũ Đông: “…”
Không thể phản bác.
Hắn lướt nhanh trong đầu, một chốc cũng chẳng nghĩ ra được thứ gì có thể thay tạm Lý Tự, đành tiếp tục giày vò bạn cùng phòng.
“Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều.” Lý Tự bực mình gãi đầu, “Tôi ngồi xổm ở đây như con rùa, chẳng cần nhúc nhích gì, sắp buồn ngủ đến nơi rồi."
Cậu gượng gạo chuyển chủ đề: "À đúng rồi, lúc cậu đi phòng giặt tiện thể mang giúp tôi bộ đồ tập nhé. Khỏi mất công tôi phải đi riêng một chuyến vì mỗi cái quần áo. Đừng quên nha."
Câu nói đầy dụng ý như thế, Lại Vũ Đông tất nhiên hiểu rõ là Lý Tự đang cho hắn một cái bậc thang để bước xuống, biến cảm giác áy náy thành một kiểu “trả ơn”. Dù giọng điệu có hơi gắt nhưng yêu cầu thì lại dễ như nhờ rót ly nước.
Với tính cách của Lý Tự, biết khéo léo như vậy cũng hiếm thật.
Lại Vũ Đông không vạch trần, mỉm cười đồng ý: “OK, về phòng tôi sẽ sắp xếp.”