Những phút tiếp theo, Lại Vũ Đông cứ thế giẫm lên Lý Tự tập đi tập lại, một người thì áo ướt sũng mồ hôi, một người thì lưng toàn dấu giày, mỗi người một kiểu khổ.
May sao công sức không uổng phí, động tác này cuối cùng cũng trơn tru và tự nhiên hơn hẳn. Lại Vũ Đông đi tìm Giang Dương Phàm kiểm tra, rốt cuộc cũng được phép học tiếp phần sau.
Phần sau đơn giản hơn nhiều.
Center tiếp đất, đưa tay phải lên búng ngón tay, vừa là dấu hiệu chia cắt giữa hai phần, vừa là mệnh lệnh tập hợp toàn đội, sau đó bước vào phần đồng diễn.
Nghe thì rất đơn giản, tùy tiện kéo một người trên đường cũng có thể làm được. Lại Vũ Đông "thành kính" nâng tay phải lên, ngón giữa và ngón cái áp sát vào nhau ở phần đầu ngón tay, rồi dùng lực miết nhanh vào nhau theo hướng ngược lại.
“……”
Trong phạm vi nhỏ, không gian im lặng như tờ.
Chỉ còn tiếng đếm nhịp và tiếng bước chân từ nhóm đang luyện gần đó.
【Tui bị điếc rồi à】
【Lại Lại không biết búng tay à?】
【Cuối cùng cũng tìm thấy điều Yuzuko không biết làm ngoài hát, nhảy, rap / doge】
【Tìm thấy điểm chung giữa tôi và Yuzuko rồi】
Lý Tự phá tan bầu không khí: “Cậu là pháo xịt hả?”
Lại Vũ Đông ngượng ngùng cười: “Tôi không biết búng.”
“Không phải chứ?” Lý Tự tròn mắt, trong đầu cậu thì đây là kỹ năng cơ bản để idol nam thể hiện độ ngầu.
À quên mất, người này vốn không xuất thân từ thực tập sinh mà.
“Không biết cũng không sao đâu.” Giang Dương Phàm cười tươi rói, “Thu âm sẵn tiếng búng tay vào nhạc nền, lúc diễn chỉ cần làm động tác là được.”
"Người ta lên hot search toàn là hát nhép, đánh đàn nhép. Đến lượt Yuki thì lại là giả búng tay. Mấy cái từ khóa 'nhảm nhí' kiểu này khiến cậu trông như đứa ngốc vậy." Lý Tự nói.
Lại Vũ Đông: “…”
Không nói thì thôi, nói ra mới thấy đúng là… hơi ngốc thật.
Vấn đề là… hắn đâu chắc gì được lên hot search đâu chứ.
Mà kể cả có lên, cũng chưa chắc là cái từ khóa “búng tay giả” đó ha!
Giang Dương Phàm tiếp tục hiến kế: “Hay là dùng lưỡi bật một cái, giả vờ đó là tiếng búng tay?”
Lý Tự vỗ tay, tỏ ra vô cùng ấn tượng: “Đúng là thiên tài nhỏ.”
【Mấy cậu ơi đừng 'tấu hài' quá thế】
【Cách này không tệ, nhưng giờ cả nước biết rồi】
【"Filter" vỡ tan rồi đấy, đừng nói linh tinh trước camera nữa nha kkkkk】【Tôi sợ đến lúc đó cười quá mất nét luôn á】
Nói tới mức này rồi, mà còn ngoan cố không học thì đúng là tự đóng vai ngốc thật, thế nên học búng tay là chuyện không còn đường lui.
Lại Vũ Đông "online" hỏi: "Mọi người biết búng tay không?"
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào người Lý Tự.
Không hiểu sao, chắc do khí chất, hắn mặc định rằng đối phương nhất định phải biết kỹ năng này.
Kiểu như cá thì biết bơi, chim thì biết bay, khỉ thì biết leo cây, mà Lý Tự thì chắc chắn biết búng tay – nghe quá hợp lý.
“Cái này không khó mà?”
Không làm mọi người thất vọng, Lý Tự đưa tay lên, vô cùng thành thạo búng một cái, phát ra một tiếng “tách” rõ ràng.
Lại Vũ Đông mắt sáng rỡ: “Tự ca——”
Lý Tự giật giật mí mắt: "Đừng có lên cơn ở đây."
Cậu không hiểu hôm nay tên bạn cùng phòng này bị gì, bình thường trông cũng đàng hoàng, nay cứ như bật chế độ ngớ ngẩn, lâu lâu lại xổ ra mấy cách xưng hô nghe kỳ kỳ.
Không lẽ là bị ảnh hưởng bởi Doãn Tử Trăn?
Xin chúc mừng Lý Tự, cậu đã chạm đến chân tướng.
“Sao cậu làm được vậy?” Lại Vũ Đông tò mò nghiêng người lại gần, giơ tay ra bắt chước động tác búng tay, “Ngón tay để vầy đúng không?”
“Cái này là phiên bản hoa lan chỉ dùng ngón giữa rồi đó.” Lý Tự trợn mắt, cuối cùng cũng chấp nhận số phận làm người mẫu tay, “Ngón áp út với ngón út nắm lại, đừng có chĩa ra. Rồi nè, đặt ngón giữa chỗ này, ngay dưới gốc ngón cái.”
Lại Vũ Đông loay hoay một lúc: “Vầy hả?”
“Đúng rồi, rồi ngón giữa bật xuống gốc ngón cái.” Lý Tự vừa nói vừa làm mẫu, lại “tách” một cái giòn tan, nói thì dễ, làm cũng gọn.
Lại Vũ Đông gật đầu như hiểu như không, bắt chước lại y chang.
Ừm…
Không có tiếng gì hết?
Lại Vũ Đông không cam tâm làm tiếp vài lần nữa, đến mức ngón tay đỏ lên suýt tóe lửa mà vẫn chẳng có lấy một âm thanh.
“Sao kỳ vậy?” Lý Tự không ngờ đã dạy kỹ như vậy rồi mà vẫn ra pháo lép, cậu quan sát lên xuống mà chẳng thấy có gì sai, “Kỳ quặc ghê, tay cậu có vấn đề à?”
Lại Vũ Đông đơ mặt: “Tôi cũng đang muốn biết đây.”
【Trời ơi, ngón tay Yuzuko bị "câm" rồi】
【Đừng bắt tôi cười nữa】
【Tôi hiểu Yuzuko quá trời luôn! Tôi cũng không học nổi mấy cái này!!】
【Không phải mỗi mình tôi đang ngồi trước màn hình búng tay cùng Yuzuko đấy chứ?】
“——Tách.”
Một tiếng búng tay giòn tan vang lên, cắt ngang cuộc hội thoại.
Không phải Lại Vũ Đông, cũng không phải Lý Tự, mà là Giang Dương Phàm – người vừa học xong đã xuất chiêu.
“Học được rồi.” Giang Dương Phàm mỉm cười nhìn hai người, giơ tay tạo hình như cái loa tay, “Cái này giống như vỗ tay, phải tạo khoảng rỗng trong lòng bàn tay.”
Lại Vũ Đông sờ cằm như ngộ ra điều gì đó: “Thì ra không phải tiếng do hai ngón tay va vào nhau, mà là do tạo ra rung động?”
“Đúng vậy, nên bốn ngón phải phối hợp mới được.”
Lại Vũ Đông bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi.”
Hắn lại giơ tay lên, lặp lại các bước, điều chỉnh chi tiết theo hướng dẫn, đúng lúc hai ngón tay trượt chéo vào gốc ngón cái thì – tiếng búng tay rõ ràng vang lên, đánh tan cơn bế tắc.
“Tách.”
Thành công rồi.
Lại Vũ Đông vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: "Thế là được rồi à? Vậy cũng khá đơn giản nhỉ."
Lý Tự: “…”
Giảng kiểu này á?
Khoan đã, khoảng rỗng là cái gì? Sao hai người này hiểu nhau không cần phiên dịch vậy?