Dù câu chuyện phòng vệ sinh và những lời tố khổ của Lý Tự khiến người ta nghe mà đứt từng khúc ruột, Lại Vũ Đông cũng chỉ có thể gửi lời chúc bình an tới cậu, còn hắn và Từ Án thì lực bất tòng tâm.
Nhóm của bọn họ chỉ thích sôi nổi bàn luận xem đâu là duyên phận hay là suy đoán, là thần tình yêu hay ông tơ bà nguyệt se chỉ đỏ.
Niềm vui nỗi buồn của nhóm cực quang và nhóm hoa hồng trắng vốn chẳng thể thông cảm cho nhau.
Cảm ơn sự chỉ dẫn của ngôn ngữ loài hoa.
Những ngày tiếp theo, ngoài việc thỉnh thoảng phải nghe Lý Tự than thở về những điều tai nghe mắt thấy khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, Lại Vũ Đông dành phần lớn thời gian trong phòng luyện tập, áp dụng thời gian biểu ba giai đoạn mỗi ngày.
Mười một giờ trưa mới thức dậy, tranh thủ thời gian tiêu cơm sau bữa trưa để luyện sơ qua sân khấu cá nhân.
Từ hai giờ chiều đến mười giờ tối, là thời gian cố định luyện tập sân khấu nhóm.
Sau khi tan luyện lại tiếp tục tập đến ba, bốn giờ sáng, tùy theo tình hình học tập trong ngày mà phân bổ hợp lý giữa luyện cá nhân, luyện nhóm và ôn lại bài chủ đề.
Dù lịch trình dày đặc hơn trước, nhưng đây lại là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất.
Ca khúc chủ đề, như gà mắc tóc.
Công diễn 1, khủng hoảng đồng đội.
Công diễn 2, địa ngục vũ đạo.
Công diễn 3, thử thách hoàn toàn mới.
Giờ như thể từ chế độ địa ngục trở về chế độ bình thường.
Tuy nói là nhẹ nhàng nhất, nhưng không có nghĩa là không có khó khăn, lần này điều hành hắn nhất lại chính là sân khấu cá nhân.
《Lose Heart》 – thực sự quá khó hát.
Từ sau khi tải bài này về MP3, Lại Vũ Đông đã nghe nó không biết bao nhiêu lần, lấy đó làm nền tảng, cộng thêm mấy ngày nay luyện tập cẩn thận, hắn đã khắc phục được phần lớn chỗ khó.
Phát âm, nhịp điệu, tiết tấu – mấy điểm thường được nhắc đến đó hắn đều quá quen thuộc.
Nhưng đúng như Từ Án nói, quãng âm đúng là điểm yếu của hắn.
Phần lớn bài hát Từ Án viết đều thuộc dạng nghe hay nhưng khó hát, bài này cũng vậy, vì thế hắn sở hữu cả kho nhạc ít người biết tới, không chỉ vì bị bài nổi lấn át mà còn bởi mức độ khó khiến ít người dám hát lại.
Điều kiện bẩm sinh của Lại Vũ Đông hợp với tông trung – trầm, chuyên ngành phát thanh truyền hình cũng không yêu cầu quãng âm rộng, cho nên độ cao của 《Lose Heart》 đối với hắn giống như đang đứng dưới đất nhìn UFO bay qua đầu.
Cả bài có hai đoạn cao chót vót như ác mộng, một đoạn thì hên xui, khi được khi không, còn đoạn kia thì trăm phần trăm là vỡ tiếng.
Hắn cảm thấy mình như đang kéo bễ lò rèn.
May mà phòng tập riêng không có camera livestream, nếu không chắc phải tắt bình luận mới luyện nổi.
“Cứ vỡ tiếp thế này là phải đổi bài thôi.” Lý Tự ngồi xoay bút, vừa viết lời rap đến phát điên nên tranh thủ ra ngoài dạo một vòng thư giãn.
Là rapper nên cậu cũng không góp được mấy ý: “Từ Án từng nói, bí quyết hát nốt cao là ở hơi thở và độ khép của dây thanh quản, cậu có muốn luyện thêm phần đó không?”
“Tôi biết.” Lại Vũ Đông đặt tờ lời bài hát xuống, mắt vô hồn “Nhưng cậu có biết tôi học chuyên ngành gì không?”
“Chuyên ngành gì cơ?” Lý Tự chưa từng lướt thấy tin này “Chuyên nuôi tôm hùm? Game thủ chuyên nghiệp? Đừng bảo là chăm sóc lợn nái sau sinh nhé?”
“...Có cả những chuyên ngành đó á?”
“Có chứ, không tin cậu ra tra thử xem.”
Lại Vũ Đông phải công nhận là mình thật sự thiếu hiểu biết.
“Tôi học phát thanh truyền hình.”
Lý Tự lập tức trêu: “Bảo sao lúc đầu cậu rap nghe như ngâm thơ.”
“Đúng vậy, cảm ơn cậu đã cứu tôi lúc nguy nan.”
Thấy đối phương sắp nổi cơn, Lại Vũ Đông vội đổi chủ đề: “Hơi thở và khép dây thanh trong thanh nhạc, trùng hợp thay, cũng là kỹ năng dùng trong phát thanh truyền hình.”
“Vậy cậu không hát lên được là vì vô phương cứu chữa rồi?”
“Cỡ đó thôi, nhưng cách cậu nói nghe hơi tàn nhẫn.”
“Tôi nghe cậu vỡ tiếng nãy giờ, tai tôi còn đau hơn.” Lý Tự bĩu môi “Đoạn cao đầu tiên cậu cố gắng một chút thì lên được, đoạn sau chắc vô vọng rồi, nhưng dùng giọng giả cũng có khi đỡ hơn.”
Lại Vũ Đông trầm ngâm: “Tôi biết dùng giọng giả, nhưng làm sao để đẩy nó lên được?”
Lý Tự liếc xéo: “Cậu nghĩ tôi là người biết chắc?”
Lại Vũ Đông đơ ra: “Tưởng cậu đến để giúp tôi chứ?”
“Cậu có hát rap đâu, tôi giúp gì được?” Lý Tự nhét bút vào hộp “Thế này đi, tôi gọi Từ Án đến giúp cậu, để khám cho cậu một lượt.”
“Liệu có làm phiền Từ Án không? Có khi còn đang luyện vũ đạo.” Lại Vũ Đông hơi do dự “Thật ra tôi cũng định tìm Khương lão sư.”
Không giống với sân khấu nhóm chỉ nghiệm thu một lần, mỗi thể loại lớn của sân khấu cá nhân đều có một giáo viên chuyên nghiệp phụ trách, có thể đến tư vấn mỗi ngày, nhưng họ có giờ làm việc cố định và chỉ dạy một kèm một.
Kế hoạch của hắn là luyện xong cả bài, tổng hợp hết vấn đề rồi một lượt đến hỏi giáo viên thanh nhạc giải quyết luôn.
“Không đâu, Từ Án mà nghe thấy chắc còn mừng rơi nước mắt, trong lòng thầm nghĩ ‘Yuki sao chưa đến tìm mình? Không phải hát bài của mình sao?’.” Lý Tự rất hiểu tâm lý idol “Hơn nữa vocal đông như quân Nguyên, đến lượt cậu thì thời gian dạy cũng chẳng còn bao nhiêu, Từ Án hát chắc chắn tốt hơn.”
Lại Vũ Đông nghĩ nghĩ: “Nghe cũng có lý.”
Lý Tự lập tức vui ra mặt: “Thấy chưa? Để tôi đi gọi.”
“Để tôi đi.”
“Cậu cứ ngồi đấy.” Lý Tự đè hắn ngồi xuống “Tôi gọi xong là đi luôn, tiện đường mà.”
“Vậy thì làm phiền cậu rồi.” Lại Vũ Đông bất lực nói.
Hiếm khi thấy Lý Tự nhiệt tình giành việc như vậy, thôi để cậu ấy đi cũng được.
Chẳng bao lâu sau, giáo viên thanh nhạc được Lý Tự đích danh mời đến đã đẩy cửa bước vào phòng tập.
Tóc đen rối bù, dựng lên loạn xạ, không có chút bóng dáng của kiểu tóc “mái ngố suôn mượt”, cổ áo thì nhăn nhúm – nhìn là biết vừa mới trốn khỏi ma trảo của phòng luyện vũ đạo.
Từ Án nửa người nấp sau cánh cửa, cẩn thận thò đầu ra: “Yuki, Lý Tự nói cậu rất cần tôi đích thân đến dạy, thật không đấy?”
Lại Vũ Đông: “…”
Hắn một chữ cũng chưa từng nói.