Nhưng đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi pha lẫn chút bất an của bạn cùng phòng, Lại Vũ Đông không thể vô tình bóc trần việc Lý Tự phóng đại sự thật.
Huống hồ, hắn thực sự rất cần sự giúp đỡ của Từ Án.
Thế nên, Lại Vũ Đông nở nụ cười ấm áp: “Thật mà, tôi rất cần cậu giúp. Nhưng chắc sẽ mất kha khá thời gian, có ảnh hưởng việc luyện nhảy của cậu không?”
“Không sao cả.” Từ Án bước hẳn vào phòng “Hôm nay luyện xong rồi, Kim Hi Hằng nói với tiến độ hiện tại thì kịp hoàn thành trước buổi kiểm tra, mấy ngày tới chỉ cần củng cố thêm.”
Cậu ngồi xuống bên cạnh: “Vấn đề là gì?”
“Vỡ tiếng.” Lại Vũ Đông chỉ vào lời bài hát “Đoạn này là lâu lâu bị vỡ, còn đoạn kia là chưa từng lên nổi, hát lần nào cũng vỡ.”
“Đúng như tôi tưởng tượng.” Từ Án vô thức bổ một nhát, “Cậu hát thử tôi nghe một lần xem sao.”
“Được.”
Có lẽ do quá căng thẳng khi múa rìu qua mắt thợ, Lại Vũ Đông không may bị vỡ giọng ở cả hai chỗ, âm thanh như thể đang trượt ngã trong không khí.
Thế nhưng hắn lại không cảm thấy quá xấu hổ, có thể là vì trước kia từng hát những phiên bản còn dở hơn, ít nhất lần này người ta còn nghe ra được đó là bài gì.
Lại Vũ Đông dùng tờ lời bài hát che nửa khuôn mặt dưới: “Tôi còn cứu được không?”
Từ Án thành thật trả lời: “Chỗ đầu tiên chắc chắn là cứu được.”
Ngụ ý đã quá rõ ràng rồi.
Dù sớm đã đoán được kết cục, nhưng Lại Vũ Đông vẫn không khỏi buồn rầu. Hắn ôm tâm lý “còn cứu được một chỗ là tốt rồi”, thành khẩn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Tại sao chỗ đó lại dễ bị vỡ giọng?”
“Cách phát âm sai, cậu bị siết cổ họng.”
“Nhưng tôi đâu có dùng họng để hát?”
“Chuyển từ giọng ngực sang giọng đầu.” Từ Án sợ người mới học không hiểu mấy thuật ngữ chuyên môn, định giải thích thêm, “Giọng đầu là…”
“Tôi biết.” Lại Vũ Đông kịp thời cắt lời, không cần tốn thời gian cho mấy lĩnh vực hắn đã rành.
“Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ dạy cậu cách phát giọng đầu.”
“Tôi biết rồi.”
“Vậy… thử lại lần nữa nhé?”
Có được chỉ điểm từ Từ Án, Lại Vũ Đông lặp lại câu đó vài lần, mấy lần đầu vẫn chưa quen điểm chuyển giọng, nhưng càng về sau càng thuần thục, hát liên tiếp nhiều lần mà không hề bị vỡ giọng.
Xử lý xong một chỗ dễ dàng, đến lượt chỗ tiếp theo.
Lại Vũ Đông nhắc lại cách vừa nghe được ban nãy: “Lý Tự nói có thể dùng giọng giả để lên nốt cao, nhưng tôi không biết làm sao cả.”
“Giọng giả đúng là cao hơn giọng thật, nhưng có thể là…” Từ Án chưa nói hết, “Cậu thử hát bằng giọng giả đi.”
“Được.”
Những gì diễn ra sau đó đã chứng minh phần còn lại của lời Từ Án.
Giọng giả không giúp Lại Vũ Đông lên nốt cao một cách dễ dàng, vì đặc điểm hở hơi và yếu ớt khiến hắn khó bắt đúng tông ngay từ đầu, và cú nốt cao bùng nổ ở đoạn cuối lại tiếp tục rơi vào con đường cũ—vỡ giọng.
“Chắc tôi vô vọng rồi.” Lại Vũ Đông ủ rũ, “Tôi có nên hạ tông không? Đừng cố gắng quá với âm vực của mình nữa.”
“Tôi thấy vẫn còn hy vọng, cậu đã lên được nốt cao rồi, chỉ là vì giọng giả bị hở hơi nên không giữ được, thành ra lại vỡ.” Từ Án suy nghĩ một lát, “Nếu tăng độ đóng thanh môn thì sẽ không bị hở hơi nữa, nhưng giọng họng hơi khó học.”
“Giọng họng tôi biết.”
Lại Vũ Đông thử phát một tiếng giọng họng, không kết hợp với giai điệu nên nghe khá chói tai, giống như giọng của một mụ phù thủy mũi dài trong truyện cổ tích.
Hắn hỏi: “Là cái này phải không?”
Từ Án sững người một giây: “Phải… cách phát âm và kiểm soát hơi của cậu rất tốt, mấy kỹ thuật khó cũng biết dùng, nhưng hình như lại không áp dụng được khi hát—cậu học ngành phát thanh đúng không?”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Đúng vậy.”
Không hổ danh là ca sĩ chuyên nghiệp, đoán trúng ngay lập tức, khác hẳn với người nào đó từng hỏi hắn học chuyên ngành… tôm hùm.
“Vậy thì dễ rồi, tôi sẽ dạy cậu cách kết hợp cả hai.”
Hát bằng giọng họng khá khó để bắt đúng nốt, Từ Án dẫn Lại Vũ Đông đến phòng luyện có đặt đàn piano, tập luyện theo âm giai từ thấp đến cao, rồi dần dần đưa giọng họng vào bài hát.
Luyện tập bài bản bước đầu đã có hiệu quả, Lại Vũ Đông nhiều lần chạm được tới nốt cao, giống như từ ném bóng “ba không chạm” nay đã có thể đập vào vành rổ.
“Hôm nay tới đây thôi.” Từ Án dừng tay trên phím đàn, “Mấy ngày sau cũng luyện như vậy, nếu luyện giọng họng mà không bắt được nốt, có thể nhờ tôi đánh đàn giúp như hôm nay.”
Cậu dặn dò kỹ càng: “Thanh nhạc không giống vũ đạo, luyện giọng và hát không được quá hai tiếng, lâu quá sẽ hỏng giọng. Cậu học phát thanh thì chắc hiểu điều này.”
“Tôi biết.”
Lại Vũ Đông hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc bảo vệ giọng, đã thật sự xuyên tới đây thì càng phải giữ gìn cổ họng của mình, không thể vì đi thi tuyển chọn mà làm hỏng luôn nghề chính tương lai.
Vì vậy mỗi lần thức đêm hắn đều chăm chăm luyện nhảy, tuyệt đối không có chuyện 3–4 giờ sáng còn gào thét tập hát.
Chẳng qua phần hát của sân khấu nhóm chỉ có mấy câu, hắn cũng không cần thức tới khuya tập luyện.
Kết thúc buổi luyện thanh, thời gian còn lại dành cho sân khấu nhóm và bài chủ đề, mà Từ Án cũng phải chuẩn bị cho sân khấu của mình nên không ở lại thêm.
Trước khi rời đi, Lại Vũ Đông dang tay ôm Từ Án, nhờ có cậu ấy mà tiến độ của hắn mới tăng vọt: “Cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian dài như vậy, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết sức hoàn thành bài hát này.”
“Không cần cảm ơn, chỉ cần cậu muốn hát là tôi đã rất vui rồi.” Từ Án mỉm cười ngại ngùng, “Đây là bài hát cuối cùng tôi viết trước khi đăng ký 《Đăng Phong Tạo Tinh》, vừa ra mắt đã đánh dấu bước ngoặt lớn trong đời tôi, cũng là bài hát đầu tiên có người đồng ý thể hiện trong chương trình, nên tôi luôn nghĩ rằng bài này chứa đựng sự may mắn và năng lượng.”
Cậu khẽ đáp lại cái ôm: “Hy vọng cuộc đời của cậu cũng sẽ từ đây mà trở nên rực rỡ hơn.”
Lại Vũ Đông lần đầu biết được ý nghĩa của bài hát này với đối phương: “Vậy chung kết cậu hát bài gì?”
“Một bài mới chưa công bố, viết ngay trước khi ghi hình chương trình.” Từ Án dịu giọng nói, “Tôi hát bài nào cũng được.”
Lời thì thầm khó hiểu khiến Lại Vũ Đông im lặng.
Hắn âm thầm siết chặt cái ôm, có nhiều lời không thể nói ra, chỉ có thể cố gắng truyền đạt bằng hành động: “Cậu nói hát gì cũng được, là vì người đứng trên sân khấu là cậu—cậu hát bài gì cũng hay, chứ không phải vì lý do nào khác.”
"...Ừm, tôi hiểu." Từ Án mím môi, "Cảm ơn cậu, dù là lần nào đi nữa."