Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 220

 
Trong nhóm chỉ có hai thành viên tên hai chữ là Mạc Lê và Lý Tự, hai người vì một chai giấm táo mà kết thành bạn cùng phòng. Một người bản năng sinh tồn quá mạnh nên rất thận trọng, một người nói chuyện gai góc quá thẳng thắn, hai người họ ở chung không biết chừng sẽ tạo ra phản ứng hóa học đầy kịch tính.

Tô Tuấn Triết và Bạch Huyên Hách thì vì chai Sprite mà được phân vào cùng một nhóm, tính luôn cả Lại Vũ Đông và Khúc Hân Trình, ba cặp bạn cùng phòng đã được xác định. Không nằm ngoài dự đoán, Triệu Diệc Phong lập tức chọn nhóm có Lại Vũ Đông.

Trong nhóm, người duy nhất có thể coi là bạn của anh chỉ có mỗi Lại Vũ Đông, những người khác nhiều lắm chỉ là đồng nghiệp – ít nhất ở giai đoạn hiện tại thì mối quan hệ cũng chỉ thực tế đến thế mà thôi.

Đến đây, việc sắp xếp bạn cùng phòng đã hoàn tất, mọi khâu chuẩn bị cũng đã hoàn thành. Cuối cùng cũng có thể tham quan ký túc xá. Mọi người nhận lại hành lý chất đống ở cửa rồi kéo vali về phòng mình.

Hai phòng đôi nằm ở tầng hai, còn phòng ba người duy nhất ở tầng một. Mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, không gian rộng rãi, ánh sáng tốt. Ngoài ra, còn có bếp, phòng thu âm, phòng piano và phòng gym, kết hợp hoàn hảo giữa nghỉ ngơi và công việc.

Quan trọng nhất là tiền thuê phòng và điện nước đều do công ty chi trả.

【Ghen tị quá, điều kiện ký túc xá tốt hơn nhóm Fir. Nhóm Fir là nhóm cũ của Mạc Lê đó trời, tham gia show flop đúng là lãng phí thanh xuân】

【So sánh ngang với các nhóm debut sau show tuyển chọn khác, điều kiện ký túc xá của nhóm này chắc là thuộc hàng top rồi – chỉ là biệt thự hơi nhỏ một xíu. 

【Dù gì cũng chỉ có bảy người, đâu phải nhóm mười một người. Tiếc cái là không có phòng đơn】

【Phòng đơn thì không có gì đáng hóng, ký túc xá mới là nơi dễ có “drama” và "couple để ship" nhất.】

Lại Vũ Đông đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là ba chiếc giường đơn kê thành một hàng, đầy đủ tiện nghi như TV, tủ quần áo, ban công,... Quan trọng nhất là có bàn học – vừa nhìn đã biết rất thích hợp để hắn viết báo cáo thực tập.

Phòng không lắp camera cố định, chỉ có quay phim theo sau, thời gian còn lại sinh hoạt bình thường, không giống lúc tham gia show bị livestream 24/7.

Tuy hắn không sợ máy quay, nhưng nếu từng phút từng giây trong cuộc sống đều bị ghi hình thì lâu dài chắc chắn sẽ khó chịu – giống như phiên bản đời thực của The Truman Show.

Bởi vì có nhiều chuyện không thích hợp xuất hiện trước ống kính.

Ví dụ như trèo tường lấy đồ ăn ngoài, vụ việc trong nhà vệ sinh ký túc xá 707, cuộc gọi với mẹ... Chính vì không có ống kính nên mới xuất hiện những kỷ niệm độc đáo này. Dựng máy quay lên sẽ biến chất, nhiều người biết đến cũng sẽ biến chất.

Đó chính là sức hấp dẫn của những bí mật.

“Nhân viên bảo mai mới bắt đầu ghi hình, nghĩa là lát nữa không quay nữa đúng không?” Triệu Diệc Phong kéo vali vào phòng, là người mang nhiều hành lý nhất trong ba người, còn mang theo đủ loại thiết bị thu âm.

“Chắc vậy, mấy anh quay phim cũng rút rồi.” Lại Vũ Đông nhìn quanh một lượt, “Mình chọn giường đi.”

Nhìn qua là biết hai người còn lại đều không muốn ngủ ở giữa, hắn liền chủ động bước tới chiếc giường ở giữa: “Tôi ngủ chỗ này được không?”

“Sao cũng được.” Triệu Diệc Phong lập tức nhắm đến chiếc giường trong cùng, “Tôi chọn cái trong góc.”

Khúc Hân Trình cũng không ý kiến gì: “Vậy tôi nằm phía cửa.”

Tiếp theo là tiết mục dọn hành lý quen thuộc.

Đồ đạc của Lại Vũ Đông không nhiều, sắp xếp rất ngăn nắp, nên dọn rất nhanh.

Khi hắn là người đầu tiên đẩy chiếc vali trống vào góc phòng, Triệu Diệc Phong mới vừa mở chiếc hộp đen đựng thiết bị thu âm, còn Khúc Hân Trình thì ngồi xổm trước vali bị lục tung như bãi chiến trường, đang lần lượt nhận dạng từng món đồ.

“Cần tôi giúp không?” Lại Vũ Đông hỏi.

“Không cần, không cần.” Khúc Hân Trình vội vàng xua tay, “Cậu hình như còn có bài tập phải viết đúng không? Đừng bận tâm đến tôi, tôi sẽ nhanh chóng xong thôi… T-Tôi sẽ nói nhỏ tiếng, không làm phiền cậu đâu.”

Lại Vũ Đông bị mạch não không biết nên nói là tỉ mỉ hay lan man này làm cho kinh ngạc, nhưng nghĩ đến đối phương là thực tập sinh duy nhất trong show đã nói bản giới thiệu tiếng Anh với mình, mọi thứ lại trở nên hợp lý.

Hắn dở khóc dở cười nói: “Đừng căng thẳng, cứ bình thường thôi, tôi không dễ bị làm phiền vậy đâu.”

“Cậu yên tâm đi.” Triệu Diệc Phong tranh thủ chen vào một câu, “Cậu ấy hỏi cậu có cần giúp không là nghĩa đen đó, không có cố tình vòng vo ám chỉ gì cậu đâu.”

Khúc Hân Trình gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi.”

“Cậu ấy chỉ như vậy khi muốn chửi mà không chửi được thôi.” Triệu Diệc Phong thản nhiên bổ sung.

Lại Vũ Đông: “…”

“Triệu Diệc Phong, đừng phá hỏng hình tượng của tôi như thế chứ.”

“Đừng lo.” Triệu Diệc Phong liếc mắt đầy ý đồ, “Ở đây chỉ có tụi mình, không có máy quay đâu.”

Lại Vũ Đông nhất quyết bảo vệ hình tượng của mình: “Cũng không được. Đừng để Khúc Hân Trình có ấn tượng sai lệch.”

Khúc Hân Trình cuống quýt giải thích: “Không sao đâu, tôi… tôi sẽ quên hết!”

“Nhưng mà quên được thì nghĩa là đã từng xảy ra rồi đúng không…” Giọng của Lại Vũ Đông dần nhỏ lại.

Nói thật lòng thì, những lời Triệu Diệc Phong nói đúng là có phần có lý, nhưng đó chỉ là số ít trong số ít thôi. Phần lớn thời gian, hắn rất thân thiện, không phải chuyện gì quá đáng thì sẽ không tức giận, mà cho dù có giận cũng chưa chắc mở mic chửi người.

Thấy bạn cùng phòng không cần giúp, Lại Vũ Đông cũng không ép, hắn lấy máy tính xách tay từ trong cặp ra, bước vào chế độ sinh viên khổ sở. Trước khi chính thức viết báo cáo thực tập, hắn chụp một tấm ảnh màn hình máy tính, gửi lên Staright.

Staright là một app độc quyền cho các thực tập sinh của Giải Trí Tứ Gia, do công ty phát triển, mô phỏng theo mô hình bubble của Hàn Quốc, kiểu như một phòng chat khổng lồ tính phí theo tháng.

Tin nhắn do idol đăng sẽ được tất cả fan nhìn thấy, fan cũng có thể gửi tin nhắn cho idol, nhưng giao diện của fan là dạng trò chuyện một-một, khiến người ta có cảm giác như đang nhắn tin riêng với idol vậy.

Số lần và số từ trong tin nhắn fan gửi sẽ bị giới hạn, còn idol có đăng nhiều hay ít thì tuỳ mỗi người, có người vài lần một ngày, có người một tuần mới xuất hiện một lần.

 

Bình Luận (0)
Comment