Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 221

 
Lại Vũ Đông là kiểu người hay gửi tin nhắn, từ khi Staright ra mắt đến giờ chưa bỏ sót ngày nào, không ít người đoán hắn sẽ điểm danh đầy đủ đến khi nhóm tan rã.

StarEpoch · Lại Vũ Đông: Chào buổi tối, [icon mặt trăng]

StarEpoch · Lại Vũ Đông: [hình ảnh] Ngày đầu quay show thực tế, thâu đêm làm bài tập [icon khóc]

StarEpoch · Lại Vũ Đông: Trải nghiệm chạy deadline đúng là mới mẻ, mong cái cảm giác mới mẻ này sớm biến mất đi ╥﹏╥

StarEpoch · Lại Vũ Đông: Muốn có một cái Tết bình yên, nên mình sẽ cố gắng hơn [trái tim]

Bình thường Lại Vũ Đông không hay dùng nhiều icon hay emoji rườm rà, nhưng không hiểu sao mỗi lần lên Staright là lại như bị Tô Tuấn Triết nhập, câu nào cũng kết thúc bằng emoji hoặc biểu cảm dễ thương.

Có lẽ vì nếu toàn chữ thì sẽ trông quá lạnh lùng xa cách, hắn không muốn mình giống như một nhân viên đi làm chấm công qua loa cho xong chuyện.

Thậm chí vì thế, hắn còn tải riêng một app chuyên để copy mấy emoji dễ thương. Sau khi gửi xong tin nhắn, Lại Vũ Đông đặt điện thoại xuống, tập trung làm bài tập.

Lúc này, khung chat đã bị tin nhắn phản hồi của fan lấp đầy:

“Chồng ơi chúc ngủ ngon 030”

“Con trai đến báo cáo tiến độ học tập nè, ngoan quá đi ( ´ ▽ ` )ノ Lại một ngày đồng cảm với sinh viên”

“Bé yêu nhắc mình mới nhớ ra, phải mở máy tính liền, show thực tế chơi vui nhé~”

Sáng hôm sau, nhân viên phát cho mỗi người một tờ giấy trắng, gọi đó là “phiếu trả lời”.

“Trong thời gian ghi hình show thực tế, chúng tôi sẽ thỉnh thoảng đưa ra câu hỏi. Các bạn viết câu trả lời lên phiếu này, sau đó nộp lại. Người có số điểm cao nhất sẽ có cơ hội thực hiện một đề xuất được viết ở cuối tờ giấy.”

Lại Vũ Đông liếc xuống cuối tờ phiếu, đúng là phải viết ra một đề xuất liên quan đến show thực tế.

Ghê thật, chắc không phải là bộ phận sản xuất muốn tiết kiệm việc đó chứ?

“Viết gì cũng được thực hiện sao?” Bạch Huyên Hách háo hức hỏi.

Lại Vũ Đông nhấn mạnh từ khoá: “Là có cơ hội được thực hiện.”

Bạch Huyên Hách lập tức xìu xuống: “Tí nữa là tôi viết ‘đi du lịch nước ngoài’ luôn rồi đó.”

“Nằm mơ đẹp nhỉ hhhh”

“Cùng lắm thì cho đi ‘du lịch online’ là may lắm rồi.”

“Chơi chữ hết nước chấm.”

“Xin mời nghe câu hỏi.”

“Bắt đầu ra đề luôn rồi sao?”

“Tưởng như đang ở phòng thi nghe hiểu tiếng Anh.”

“Đừng cho bài toán xác suất nha trời ơi...”

Trong cảnh tượng hỗn loạn, Lại Vũ Đông lặng lẽ với tay lấy một nắm bút trên bàn trà, rồi chia cho những người đồng đội xung quanh.

Câu hỏi đầu tiên: Ai là người ngủ muộn nhất ngày hôm qua?

Lại Vũ Đông: ...

Cái này ai mà biết được chứ…

Triệu Diệc Phong nghiêng đầu: “Trong phòng tụi mình thì là cậu muộn nhất đấy.”

“Nhưng lúc tôi xong việc, còn thấy Bạch Huyên Hách đăng story nữa mà.” Lại Vũ Đông dùng bút gõ nhẹ lên má, “Mà nếu ngủ lúc rạng sáng hôm nay thì có tính là ngủ muộn hôm qua không?”

“Có chứ.”

“Không được thì thầm, cũng không được nhìn trộm bài của người khác.” Nhân viên chương trình lên tiếng duy trì kỷ luật trường quay.

Lại Vũ Đông không suy nghĩ thêm nữa, vung bút viết luôn tên mình vào.

“Đáp án sẽ được công bố sau cùng.” Một nhân viên nói, “Giờ chúng ta sẽ lên xe đến địa điểm tiếp theo.”

Tô Tuấn Triết chống cằm, cười ngọt ngào: “Chị ơi, tụi em đi đâu thế?”

“Bí mật nhé ~”

Tuy tổ đạo diễn tỏ vẻ thần bí, nhưng đến khoảnh khắc công bố, tâm trạng của Lại Vũ Đông chỉ có thể dùng bốn chữ "quả nhiên là vậy" để hình dung.

Một cái nhà ma phiên bản đời thực rất bình thường.

Teambuilding mà, thường sẽ là mấy địa điểm được giới trẻ yêu thích như phòng kín, nhà ma, game nhập vai, karaoke... Nhưng phản ứng của những người khác thì không được bình tĩnh như vậy.

“Th-th-thực sự là ở đây à…” Khúc Hân Trình gần như nói lắp, “Tụi-tụi mình quay show trong nhà ma thật á?”

Mạc Lê từ hàng đầu rút lui về giữa đội hình: “Tôi cảm nhận được luồng khí lạnh rồi đó… Không lẽ còn có cả cảnh rượt đuổi hả?”

Lý Tự mặt mày căng như dây đàn: “Một màn kéo dài bao lâu?”

“Như một đời người vậy.” Tô Tuấn Triết vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, “Chớp mắt một cái là hết.”

Nhưng “hết” ở đây là cái “hết” nào…

【k*ch th*ch thật đấy, vừa vô mà cho vô nhà ma luôn hả trời hhhhhh】

【Một gánh sáu người, hơi bị tàn nhẫn nha.】

Hướng dẫn viên nhà ma không bị ảnh hưởng bởi tiếng xôn xao của họ, vẫn mỉm cười kể câu chuyện khiến người nghe cười không nổi:

“Các bạn là một nhóm thám hiểm yêu thích hiện tượng tâm linh. Tuần trước, các bạn tình cờ thấy một bài đăng trên diễn đàn, nói về một căn biệt thự bỏ hoang nhiều năm, truyền thuyết kể rằng cả gia đình từng sống ở đó đã chết một cách bí ẩn chỉ sau một đêm. Bị k*ch th*ch bởi sự hiếu kỳ, các bạn đã quyết định tới đây điều tra.”

“Đây không phải là cốt truyện ‘chết chắc’ à?” Bạch Huyên Hách than vãn.

“Tiếp theo sẽ phát thẻ nhân vật.” Nhân viên đưa ra bảy lá bài, mặt sau hướng lên trên, “Mọi người rút ngẫu nhiên một lá, không được cho người khác xem. Nếu để lộ danh tính sẽ bị nguyền rủa bởi căn nhà.”

“Tại sao bị lộ danh tính lại bị nguyền rủa?” Triệu Diệc Phong thắc mắc logic của trò chơi.

Lại Vũ Đông tiện tay rút một lá: “Biết đâu ác linh ở gần quanh đây, nếu nghe thấy tên thật và thân phận của chúng ta thì có thể dùng nó để nguyền rủa.”

Khúc Hân Trình mặt cắt không còn giọt máu: “Thật… thật hả?”

“Đùa thôi, chưa vô mà, chưa có NPC nào xuất hiện đâu.” Lại Vũ Đông mở thẻ ra nhìn, rồi trầm mặc trong chốc lát. Hắn nhanh chóng cất thẻ vào túi, nở một nụ cười nhẹ nhàng khiến người khác an tâm: “Chúng ta sắp xếp đội hình đi.”

Nói ra chắc không ai tin—

Thân phận của hắn là nội gián trà trộn trong nhóm thám hiểm.

 

Bình Luận (0)
Comment