Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 222

 
Chưa vào nhà ma, StarEpoch đã bị kẹt ngay ở khâu sắp xếp đội hình.

Lại Vũ Đông thuộc dạng vai trò nào cũng có thể vui vẻ chấp nhận, bảo hắn đi một mình vào cũng chẳng sao, cùng lắm thì thấy hơi nhàm chán, dẫu sao chơi với bạn bè vẫn vui hơn.

Nhưng vấn đề hiện tại không phải là có vui hay không.

Nhìn phản ứng khi nghe tin phải đi nhà ma thì... nhóm bọn họ e là không cứu vãn nổi nữa rồi. Ai nấy đều như thể sắp ra trận. “Trong tụi mình ai gan to nhất?” Mạc Lê hỏi.

“Lại Vũ Đông.” Khúc Hân Trình không hề do dự mà chỉ ngay sang "người bạn của rong biển", “cậu ấy chơi hộp kinh dị dám thọc tay vào liền.”

Tô Tuấn Triết phụ họa: “Cậu ấy còn dám đập cả côn trùng.”

Trong mắt Mạc Lê bỗng bừng lên ánh sáng của niềm tin sống sót: “Hồi ở trạm điện thoại, cậu có bị dọa sợ không?”

“Cũng coi như là giữ được bình tĩnh.” Lại Vũ Đông khiêm tốn đáp.

“Vậy làm ơn đi đầu nhé.”

“Được thôi. Nhưng ai đi cuối?”

Lời vừa dứt, cả đám bỗng im re. Ngoại trừ Tô Tuấn Triết vẫn vui vẻ hóng chuyện, ai nấy đều tránh ánh mắt của Lại Vũ Đông như tránh tà, sợ bị điểm danh kéo đi làm “tốt thí.”

Nhìn bọn họ bộ dạng sợ hãi quá thể, Lại Vũ Đông không khỏi cảm thán: thực tại thật tàn khốc, đến nỗi hắn bốc trúng vai trò “nội gián.”

“Tiểu Khúc à,” Tô Tuấn Triết nở nụ cười ngây thơ, “cậu đi cuối đi, coi như vượt qua chính mình.”

“Không được không được!” Khúc Hân Trình bị dọa đến suýt quỳ, “nhỡ tôi bị NPC bắt mất thì sao?”

“Vậy chẳng phải trải nghiệm của cậu còn phong phú hơn tụi tôi sao?”

“Không cần phong phú vậy đâu, tôi thích kiểu đơn điệu cơ.”

Thấy cả nhóm nãy giờ vẫn chưa chọn được “vị trí xui xẻo” ấy, Lý Tự sốt ruột bước ra: “Đi chơi nhà ma thôi mà cứ làm như sinh ly tử biệt, lề mề kiểu này thì tới nửa đêm cũng chưa xong.”

Triệu Diệc Phong thử thăm dò: “Vậy cậu…”

“Tôi đi cuối.”

【Ơ kìa, anh quên màn thể hiện ở bốt điện thoại rồi hả?】

【Coi chừng vả mặt đó ha ha ha ha】

【Tôi cũng oai phong lẫm liệt thế trước khi vào nhà ma á】

Có người tình nguyện làm “người hy sinh”… à không, “người anh hùng,” thì làm đồng đội dĩ nhiên phải lập tức dành lời tán thưởng. Tô Tuấn Triết liền vỗ tay một cách khoa trương: “Can đảm quá trời luôn!”

Lại Vũ Đông lập tức tiếp lời: “Tán dương! Tiểu Hồng của chúng ta tuyệt nhất!"

Chân mày của Lý Tự giật giật không ngừng: “Hai người…”

Mạc Lê vội kéo bạn cùng phòng mình lại, hạ giọng chỉ đủ họ nghe thấy: “Hồng à, đang quay hình đó.”

“A…”

【Không ngờ lại nghe được biệt danh của Tự Bảo trong show nhóm á á á á á】

【Đông Bảo cậu gọi tự nhiên quá luôn rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, mất luôn tên thật rồi còn đâu!】

【Vài bữa nữa có người ngoài hỏi tui: ‘Nhóm bà mê có anh tên Lý Hồng, chứ không phải Lý Hoa nữa hả?’】

【Lần sau nhuộm tóc chắc phải gọi Lý Vàng, Lý Xanh, Lý Đỏ, Lý Bảy Sắc quá!】

Sau một hồi thảo luận “vui vẻ,” đội hình cuối cùng cũng được xác định như sau: Lại Vũ Đông, Bạch Huyên Hách, Tô Tuấn Triết, Khúc Hân Trình, Mạc Lê, Triệu Diệc Phong, Lý Tự.

Lại Vũ Đông không rõ gan của Bạch Huyên Hách cỡ nào, theo hắn nhớ thì chắc cũng không lớn lắm, nếu không lần trước đã không bị Khúc Hân Trình dọa cho giật mình.

Mong là lát nữa mọi người đừng gào thảm quá, không khéo lại dọa ngược Bạch Huyên Hách. Tiếng hét của đồng đội đôi khi còn ghê hơn cả NPC.

Lại Vũ Đông đeo kính che mắt, người phía sau đặt tay lên vai hắn, lần lượt nối đuôi nhau thành một hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, từng bước mò mẫm trong bóng tối.

Nhạc nền càng lúc càng rõ, như thể đang trôi từ xa tới gần, văng vẳng bên tai.

Nhân viên để lại một chiếc đèn pin và một bộ đàm, rồi bỏ mặc họ trước căn nhà cổ âm u.

Cho đến khi bộ đàm vang lên tín hiệu, cả nhóm mới tháo kính ra, đập ngay vào mắt là cánh cổng gỗ dính đầy máu. Dấu tay nhuốm đỏ và đống xương trắng chất chồng thật sự quá sức rùng rợn.

Tô Tuấn Triết ló đầu ra: “Đây đều là những nhà thám hiểm sao?”

【Nhạc nền nghe nổi hết da gà】

【Giờ nhà ma thiệt là cạnh tranh dữ quá, xây nguyên cái nhà luôn!】

【Tiểu Tô à, cậu đừng hỏi mấy câu kỳ quặc vậy được không?】

【Chuyến thám hiểm này... nhất định phải khám phá sao?】

Nhìn đồng đội co rúm như chim cút, Lại Vũ Đông một lúc không biết có nên tiếp tục bước lên hay không.

Sau khi hỏi lại vài lần, cuối cùng cũng nhận được sự đồng thuận từ cả nhóm. Hắn đưa tay đẩy cánh cửa gỗ trước mặt, tiếng bản lề rít lên như tiếng ai oán của linh hồn, dẫn họ bước vào một cõi u minh chưa biết.

Lực tay trên vai chợt siết lại, như đang… xoa bóp. Ừm, xác nhận luôn, Bạch Huyên Hách gan nhỏ thật rồi.

Lại Vũ Đông giơ chiếc đèn pin ánh sáng yếu ớt lên, nhưng hiệu quả chẳng đáng kể, còn thua cả đèn pin điện thoại. Trong nhà tối om, đen kịt một mảnh, chẳng thấy được gì hết.

Hắn vừa nhấc chân, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, một luồng sức mạnh mang tên đoàn kết nhưng thực chất là sợ hãi đã đóng đinh hắn tại chỗ.

Sáu người tay trong tay như xích lại, chẳng khác nào lôi theo sáu tấm thép nặng.

Lại Vũ Đông: ...

Đây chính là gánh nặng cuộc đời sao?

Hắn lên tiếng trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, toàn là giả thôi, tôi đi trước. Phải đi tiếp, đứng lâu quá sẽ có NPC ra thúc giục tiến độ đó.”

Ngàn lời vạn chữ cũng không bằng một câu “NPC ra thúc giục tiến độ”, mấy bao cát phía sau lập tức có chân, cả nhóm nhờ vậy cũng nhích thêm được một bước nhỏ.

Đội hình khoác vai đổi thành tay nắm tay.

【Đúng là chỉ có đội trưởng như Yuzu mới gánh nổi】

【Cái này bao giờ mới ra được thế 233, có giới hạn thời gian không?】

【Chắc không có đâu, quay show mà. Dù ở trong đó ba ngày ba đêm cũng phải cho họ đi hết lộ trình.】

【Yuzu vác mười bao gạo, một mình xông vào nhà ma còn nhanh hơn dắt cả nhóm.】

【Thật ra tôi cũng hơi sợ rồi, chợt nhận ra livestream không có cảnh báo cảnh kinh dị luôn...】

Lại Vũ Đông như chiếc xe tăng bất khả chiến bại, đi đầu trong hành lang, vừa cầm đèn pin vừa gánh thêm nhiệm vụ trấn an đồng đội:

“Không sao đâu, phía trước không có gì cả.”

Tiếng bước chân lác đác còn đáng sợ hơn cả hiệu ứng âm thanh. Nhất là khi Tô Tuấn Triết buông một câu cảm thán:

“Có người trà trộn vào chắc cũng chẳng ai phát hiện ra đâu.”

Làm mức độ kinh dị lập tức nâng lên một tầm cao mới.

Khúc Hân Trình và Mạc Lê ôm nhau như hai quả bóng rổ nhét trong lưới, bị Tô Tuấn Triết và Triệu Diệc Phong kẹp giữa, một trước một sau kéo đi.

“Chúng ta phải đi đến khi nào nữa đây...”

Bạch Huyên Hách run rẩy cúi gập người, cao một mét tám hai mà còn thấp hơn Tô Tuấn Triết nửa cái đầu. Hành lang không thấy điểm cuối khiến anh không nhịn được tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng kinh dị.

Anh cực kỳ hối hận vì đã đi thứ hai.

 

Bình Luận (0)
Comment