Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 223

 
Lại Vũ Đông đâu phải cái tủ lạnh hai cánh, dù đi đầu cũng chẳng cản nổi mấy thứ có thể nhảy ra bất cứ lúc nào từ bóng tối...

“Cứ đi theo ánh sáng là được, chỉ khi kích hoạt nhiệm vụ mới phải vào phòng.”

Lại Vũ Đông hiểu rõ quy tắc đi bản đồ trong nhà ma.

Lời vừa dứt, sâu trong ngôi nhà đột nhiên vang lên âm thanh dồn dập, như có ai đó đang đập mạnh vào cửa.

“Cốp cốp cốp!”

“Aaaa!!!”

“Ma kìa!!!”

“Ở... ở đâu?!”

Cả nhóm lập tức loạn thành một đoàn, tiếng hét vang dội, đan xen là tiếng cười của Tô Tuấn Triết.

Mấy người yếu bóng vía liền co cụm lại ở giữa, run rẩy ôm nhau sưởi ấm. Đến cả Lý Tự – người vốn hung hăng khi ở ngoài – cũng nhào lên, chui về sau, để Triệu Diệc Phong làm người đi cuối.

Lại Vũ Đông cầm đèn pin soi về phía sâu trong hành lang. Mấy giây sau, không có thêm động tĩnh nào. Hắn bình tĩnh nói:

“Không sao, chỉ có người đập cửa thôi.”

【Có người đập cửa mà gọi là không sao à】

【Yuzu gan to quá rồi, nếu là tôi thì đèn pin văng ra từ sớm】

【Mặt đối mặt với nữ quỷ qua tấm kính, cậu ấy chỉ lùi lại một bước. Còn vụ đập cửa này đúng là muỗi thôi hhhhh Yuzu tank thép】

“Chúng ta hát lên đi, lấy tinh thần lại!” Bạch Huyên Hách nói to, giọng lớn hơn gan nhiều: “Hay hát bài hát chủ đề nhỉ?”

“Bài hát chủ đề hát sao ấy nhỉ?”

Khúc Hân Trình bị dọa đến đờ người, đầu óc trống rỗng, trắng hơn cả file bài tập của Lại Vũ Đông.

Mạc Lê vội vàng cất tiếng trước: “Trong bóng tối nghe thấy tiếng gọi của bạn~”

Lại Vũ Đông quay đầu lại, ánh đèn pin chiếu lên người họ: “Các cậu không thấy lời bài hát này đặt trong bối cảnh hiện tại càng đáng sợ à?”

Mọi người: Cũng... hơi hợp lý ghê.

Đừng có gọi bậy gọi bạ nữa…

【Giờ mà có NPC nào hô "Khúc Hân Trình" một tiếng, chắc chắn thái tử nhà ta sợ đến bay cả hồn vía lên mây mất 2333!】

【Tôi không thể nhìn thẳng vào lời bài hát chủ đề nữa rồi!】

【Không biết Yuzu tốt bụng hay cố ý nữa ha ha ha!】

【Một em bé ngoan như vậy sao có thể cố tình dọa người chứ!】

Bảy người lại lên đường, đổi thành Triệu Diệc Phong đi cuối, từng bước chậm rãi, trông như đã đi rất xa, nhưng cộng lại chưa tới hai mét.

Khi đi ngang qua một căn phòng, cánh cửa bất ngờ bị đẩy từ trong ra.

Lại là một tràng gào khóc quỷ khốc thần sầu của các thành viên.

“Không sao không sao, là người sống.” Lại Vũ Đông trấn an.

Trước mắt là một NPC đạo sĩ, khoác đạo bào, tay cầm chuông Tam Thanh và kiếm pháp sư, y hệt một cảnh trừ tà nghiêm túc.

Người nhập vai rất có tâm, trước tiếng la hét thảm thiết của đám trẻ, anh không hề phá lên cười mà còn nghiêm mặt quát: “Các người đến đây làm gì?”

“Đi khám phá.” Lại Vũ Đông không quên thân phận mình.

“Khám phá mà đến nơi quỷ quái này?” Đạo sĩ trừng mắt, “Chỗ này không phải nơi để đùa giỡn, mau rời khỏi đây!”

“Không đến mức ấy chứ? Đây chẳng phải chỉ là một ngôi nhà hoang thôi sao.” Lại Vũ Đông phát huy tinh thần "chết sớm" như trong phim kinh dị, “Nghe đồn nhà này cả gia đình chết bất thường trong một đêm, nhưng chúng tôi chỉ vào ngó một chút, đâu có sao đâu? Thật có chuyện gì, người ta đã cho máy xúc ủi bay từ lâu rồi.”

Bạch Huyên Hách cười gượng gạo: "Đoạn này của cậu mà cho vào phim kinh dị, chúng ta sống không quá ba giây đâu." 

“Vậy mà các người vẫn dám đến?” Đạo sĩ chau mày, “Biết vì sao chỗ này mãi chưa bị tháo dỡ không?”

Lại Vũ Đông đáp ngay: “Di sản văn hóa phi vật thể!”

Đạo sĩ: “…”

【Tự dưng thấy hết sợ luôn】

【Tiểu Tô cười đến đấm cả đùi ha ha ha ha】

【Tôi hợp đi nhà ma với Yuzu lắm, đảm bảo không sợ!】

【Chị gái phía trước tính thêm cả tui vào nữa】

“Nhà này do bị quỷ mê tâm trí, dám dùng người sống để tế, kích hoạt cấm thuật. Cuối cùng phản phệ mà chết sạch. Nhưng oán khí từ vật tế quá mạnh, nên những ai tiếp xúc với căn nhà này đều bị nguyền rủa, chết thảm. Lần này ta được sư phụ phái xuống núi để điều tra, hàng phục ác quỷ.”

“Vậy thì chúng tôi có ra ngoài hay không cũng như nhau ha?” Tô Tuấn Triết phát hiện điểm mấu chốt, “Chúng tôi đã vào rồi, chắc chắn đã bị nguyền rủa rồi đúng không?”

Khúc Hân Trình lúc này đầu óc xoay cực nhanh: “Nhưng vị đại sư này chẳng phải muốn hàng phục ác quỷ sao? Chỉ cần ngài ấy thành công thì tụi mình đâu có chuyện gì.”

Lại Vũ Đông hóa thân thành phóng viên: "Xin phỏng vấn một chút, xin hỏi ngài đã thành công chưa ạ?"

 Nếu thành công rồi, sao lại vội đuổi bọn họ đi? Tiếng đập cửa vừa nãy là sao? Là lệ quỷ hay là ngài?

“Ta vốn định trừ yêu, nhưng tiếc là công lực không đủ. Không những không giết được nó, còn khiến nó nổi giận.” Đạo sĩ thở dài, “Nhưng vị huynh đệ kia nói đúng, các người đã nhiễm lời nguyền, rời đi chắc chắn chết, ở lại bên ta còn an toàn hơn.”

“Vậy chúng tôi theo ngài cũng được.” Lý Tự hỏi, “Ngài có cách nào giải quyết không? Hay định mời sư phụ xuống núi?”

Đạo sĩ lập tức kinh hãi: “Vậy thì mất mặt quá!”

Lý Tự nghẹn họng: “Tụi tôi sắp chết rồi, ông còn sợ mất mặt?”

“Ta có tuyệt kỹ riêng có thể trừ yêu, nhưng phải đủ điều kiện mới thi triển được. Nếu các ngươi đồng ý thì có thể ở lại giúp ta thực hiện nghi thức.” Đạo sĩ ngừng lại, sắc mặt trầm trọng, “Nhưng... trong các người có khí quỷ.”

【Ôi, căng dữ – là sao? Có nội gián?】

【Tui đã nói từ đầu là không cho hiện thẻ thân phận là có lý do mà! Không cho fan xem là biết có bí mật rồi!】

“Đấu nội gián?” Tô Tuấn Triết tròn xoe mắt, “Tụi mình bị dọa tới vậy rồi mà còn cài nội gián, có ác quá không?”

Lại Vũ Đông nghiêm túc nhập vai: “Khí quỷ là chỉ chúng tôi bị nguyền hả?”

“Không phải.” Đạo sĩ lắc đầu, “Có kẻ trong các ngươi mang theo luồng khí không thuộc về người sống. Có thể là bị chiếm xác, cũng có thể là thi thể được điều khiển. Các ngươi nên cẩn thận.”

Lý Tự trố mắt: “Vậy là... để cho quỷ trà trộn vô nhóm rồi còn không kiểm tra?”

“Ta không thể xác định là ai. Chỉ trỏ bừa sẽ khiến người vô tội bị thương.”

【Môn phái các anh xong rồi】

【Cài đặt cốt truyện hài hước quá ha ha ha】

【Tôi đoán là Tiểu Khúc, vì cậu ấy đã sợ đến mức thành cái xác không hồn rồi hhh】

“Mọi người nghĩ nội gián là ai?” Lại Vũ Đông vừa ăn cướp vừa la làng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía người cười toe toét từ đầu đến giờ – Tô Tuấn Triết.

Tô Tuấn Triết: “Tôi bị oan mà!”

 

Bình Luận (0)
Comment