Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 224

 
Phần nội gián tạm thời khép lại, vừa bước vào nhà mới chưa đến hai mét, manh mối thu được chẳng đáng là bao.

Hơn nữa, bất kể có phải nội gián hay không, bảy người đi chung thì mức độ bị dọa như nhau, không thể vì là “người bên phe ma” mà lại không nghe thấy tiếng động hay không thấy NPC xuất hiện.

Cả nhóm theo chân đạo sĩ vượt qua các cửa ải cốt truyện. Nhiệm vụ rất cơ bản, đạo sĩ cần có vật phẩm của chủ nhân căn nhà mới có thể hành pháp, mà mấy món đồ đó lại “tình cờ” được đặt rải rác ở nhiều nơi trong nhà.

Họ chia nhau đến các phòng, mở nhật ký, tìm chìa khóa, giải cơ quan, mở khóa bằng mật mã, cái gì cũng thử qua một lượt.

May mà đây không phải một phòng chơi thiên về giải mật mã, độ khó mấy câu đố ngang tầm toán lớp ba. Nếu không thì với bộ dạng sợ đến hồn bay phách lạc của họ, bảy người may ra gộp lại được ba cái đầu còn hoạt động.

Nhưng ngôi nhà ma sẽ không dễ dàng để họ vượt qua như thế.

“Cuối cùng, cần lấy một món ngọc khí từ phòng ngủ chính. Nơi đó âm khí nặng nhất, động tĩnh lớn sẽ đánh thức lệ quỷ, nên chỉ có thể cử một người đi.” – Đạo sĩ nói như vậy.

Không khí lập tức tụt xuống mức đóng băng

【Nhiệm vụ đơn tuyến cuối cùng cũng đến】

【Chắc chỉ có số 1 và số 2 là dám đi thôi hhhhh】

【Đồng đội không bị dọa sợ, chắc Tiểu Tô không hứng thú】

【Có thể cho Tiểu Khúc làm không?】

【Dựa vào biểu cảm đó thì có khi cậu ấy phải ở lại nhà ma đến khi giải tán nhóm mất】

Lại Vũ Đông thành khẩn nhìn đạo sĩ: “Ngài đi không được à?”

“Ta phải ở lại đây để bảo vệ sự an toàn cho các người.” Đạo sĩ nghiêm nghị đáp. Lý Tự khẽ co giật khóe miệng: “Sao tôi cảm thấy ông giống giang hồ lừa đảo vậy?”

“Đừng bôi nhọ thanh danh trong sạch của ta.”

Lại Vũ Đông vừa cảm thán khả năng ứng biến tại chỗ của NPC thật nhanh nhạy, vừa lễ phép hỏi ý kiến cả nhóm: “Có ai muốn đi trải nghiệm thử không? Nếu không có ai xung phong thì chúng ta oẳn tù tì quyết định.”

“Đừng đừng đừng, anh ơi em xin anh đó.” Khúc Hân Trình hoảng loạn ngăn lại, cách xưng hô cũng tỏ ra kính trọng thấy rõ. Cậu không muốn liều mình với một phần bảy xác suất, mà cái gì càng sợ thì lại càng dễ gặp phải.

"Vũ Đông, cậu đi được không? Tôi thấy cậu hình như không sợ lắm." Bạch Huyên Hách cũng run rẩy, đi theo nhóm anh còn thở được, đi một mình chắc ngất luôn.

“Tôi thì sao cũng được.” Lại Vũ Đông chủ yếu là không biết sợ, "Nhưng mọi người chắc không thử sao? Nhiệm vụ solo có tính nhập vai cao hơn, ở lại phòng có lẽ hơi chán."

Khúc Hân Trình và Bạch Huyên Hách đồng thanh: “Không cần đâu.”

“Được rồi, vậy tôi đi.” Hắn lên tiếng.

Vậy là, Lại Vũ Đông vinh dự nhận nhiệm vụ đơn tuyến.

Trong ánh mắt trịnh trọng của đồng đội, hắn đẩy cửa bước vào căn phòng, hành lang u ám như cái miệng sâu thẳm của vực thẳm đang muốn nuốt chửng người ta, ánh đèn pin yếu ớt không thể xua tan được bóng tối.

Mấy người nhát gan nuốt nước bọt, yết hầu phập phồng theo từng nhịp tim bồn chồn.

【Tiểu Yu dũng cảm, không sợ khó khăn!】

【Cứu tui, tối quá đi mất!】

【Tui thấy ở lại trong phòng còn nguy hiểm hơn đó】

【Tank chính đi rồi, để lại một Tô Tuấn Triết chưa rõ lập trường, không nguy hiểm mới lạ kkk.】

【Biết đâu NPC sắp tới hù nhóm này thì sao】

Trước khi đi, Triệu Diệc Phong vẫn không yên tâm hỏi lại: “Cậu thật sự không sợ à?”

“Không sợ.” Lại Vũ Đông bình thản đáp. Hồi trước hắn hay cùng bạn bè đi chơi nhà ma, làm nhiệm vụ đơn kiểu này cũng nhiều lần rồi, mấy chiêu trò cũng chỉ có bấy nhiêu.

Đây là sự thật.

Một phần là trách nhiệm, một phần là đúng thật không sợ.

Hắn không phải kiểu người vì sĩ diện mà cố tỏ ra mạnh mẽ như Lý Tự. Với những trò dọa do người thật đóng, hắn hoàn toàn không hề nao núng, lắm lắm thì giật mình chút vì bị jumpscare, chứ chuẩn bị tâm lý rồi thì khó mà dọa được hắn.

Còn một phần là vì nhiệm vụ.

Theo thông tin trên thẻ thân phận, hắn chính là người tổ chức chuyến thám hiểm này, cũng là kẻ đã chia sẻ thông tin về căn nhà cổ lên diễn đàn.

Hắn bị lệ quỷ thao túng, lừa dối người sống đến căn nhà này. Không ngờ, lần này lại gặp phải một đạo sĩ không biết điều, mà nhiệm vụ của hắn là phá trận pháp, tóm gọn cả nhóm thám hiểm và tên đạo sĩ cản đường trong một mẻ lưới.

Bảo hắn đi lấy ngọc khí, chẳng khác nào thả sói vào nhà.

Lại Vũ Đông giẫm chân lên sàn gỗ, tốc độ di chuyển phải nói là tăng gấp mười lần. Gương mặt điềm tĩnh của hắn chẳng khác gì cảnh nửa đêm đói bụng trong ký túc xá, lặng lẽ dậy đi đến cuối hành lang nấu nước pha mì.

Nói nghiêm túc thì, nhiệm vụ này không hoàn toàn là nhiệm vụ đơn tuyến. Bởi vì còn có quay phim đi theo sát, và vô số khán giả đang xem livestream.

【Anh ơi, em sợ quá...】

【Làm sao đây, tui không dám nhìn nữa, hay là tui chuyển kênh trước...】

【Nếu là fan Yuzu thì hãy cùng Yuzu dũng cảm vượt qua nhiệm vụ đơn tuyến đi...】

【Xin lỗi, mẹ tạm thời off fan năm phút...】

【Làm ơn nói gì đi mà... yên lặng đến mức da đầu tôi tê rần luôn rồi QAQ (góc nhìn Bạch Huyên Hách)】

Lại Vũ Đông dừng bước. Ánh sáng từ ngọn nến chỉ đường dừng lại trước căn phòng này—chắc là phòng ngủ chính.

Hắn chẳng để người ta chuẩn bị tinh thần lấy một giây, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Trên bàn đặt hai món ngọc khí giống hệt nhau, vị trí cực kỳ dễ thấy, như thể sợ người nhát gan không tìm được.

Lại Vũ Đông bật đèn pin, cẩn thận đối chiếu một lượt, chọn lấy một cái.

Thứ hắn cầm là đạo cụ chuyên dụng cho người đóng vai nội gián. Theo thiết lập trong kịch bản, ác linh sẽ để lại ngọc khí giả để phá trận. Với pháp lực nửa vời của vị đạo sĩ kia thì chắc chắn không nhận ra điểm khác biệt.

【Ủa sao lại có hai đạo cụ?】

【Chắc dùng để phân biệt người chơi bình thường và người đóng vai nội gián ấy? Nhưng mà tối quá, không thấy khác nhau chỗ nào luôn...】

【Yuzu không thể nào là nội gián được! Bé ngoan vậy sao nỡ hại mọi người chứ!】

【Có bao giờ nghĩ là thẻ thân phận rút ngẫu nhiên không? Tính cách ngoài đời không liên quan gì hết á...】

【Nếu thật sự là nội gián thì toi rồi...】

Xin lỗi, đã phụ lòng tin của mọi người...

Nhưng mà, may rủi đâu phải do hắn kiểm soát.

Lại Vũ Đông đang định rời đi thì bỗng thấy cổ chân lạnh buốt. Hắn cúi đầu nhìn xuống—một bàn tay với móng sắc nhọn đang siết chặt chân hắn.

Bàn tay đó thò ra từ gầm giường bị phủ bởi tấm drap đỏ thẫm.

"Aaaaa!!!" Một NPC tóc tai rũ rượi gào lên rồi bò ra khỏi gầm giường, trên mặt là nụ cười méo mó ghê rợn, "Trả lại cho tao! Trả lại cho tao!"

Đến cả quay phim cũng bị hù đến mức run tay.

【Vãi thật, suýt ngưng tim】

【Xém nữa là quăng bay cái điện thoại rồi đó!】

【Đây là đang hù NPC hay hù khán giả vậy hảaaa!】

【Yuzu có thể phản ứng gì đó không? Cười xỉu hhhhhh】
 

Bình Luận (0)
Comment