Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 237

 
Giữ vững nguyên tắc mạng người trên hết, người cuối cùng dụ đám zombie đi là Tô Tuấn Triết.

Đừng nhìn c** nh* con thế thôi, lại còn phụ trách mảng đáng yêu trong nhóm, nhưng sức cậu khoẻ đến mức kéo được cả Lại Vũ Đông đi, còn chặn được đồng đội ở cửa phòng tập, chạy bộ cũng nhẹ nhàng như gió.

Nhân lúc Tô Tuấn Triết đang thu hút sự chú ý của NPC, Lại Vũ Đông lao vào phòng bảo vệ nhỏ hẹp, lục lọi nhanh như quản lý ký túc xá, cuối cùng tìm được thẻ cửa trong ngăn kéo.

“Đi thôi!” hắn gọi đồng đội.

Cả nhóm đi qua quảng trường an toàn mà Bạch Huyên Hách vừa dọn sạch, tiếng “tít” vang lên, thẻ cửa quẹt vào cảm biến, cửa ải đầu tiên đã thuận lợi vượt qua.

“An ninh của viện nghiên cứu lỏng lẻo quá, thảo nào lại thất thủ.” Lý Tự nhận xét sắc bén, “Thẻ cửa dễ lấy thế, cổng chính cũng dễ vào thế, bình thường không phải nên là loại cửa phòng thủ dày mấy mét sao?”

“Kinh phí của tổ chương trình có hạn, không làm cửa kính là tốt lắm rồi.” Triệu Diệc Phong thông cảm nói.

Lại Vũ Đông không vội vào, hắn giơ bộ đàm lên, hỏi thăm hai người đồng đội chưa rõ sống chết: “Hai người ổn không? Bọn tôi quẹt thẻ vào được rồi này.”

“Á á á toi rồi, tôi vừa trốn xong!” Tiếng kêu gào xen lẫn tạp âm của Bạch Huyên Hách vang lên, tiếng gầm của đám zombie cực kỳ rõ ràng. 

“Sao thế? Là tôi dụ zombie tới à?” Lại Vũ Đông thấy áy náy, hắn lỡ quên mất việc lên tiếng có thể hại đồng đội. 

“Không, nhưng tự nhiên có tiếng nói làm tôi giật mình, tôi hét lên một tiếng thế là dụ hết zombie tới đây rồi.”

Lại Vũ Đông quay sang hỏi người còn lại: “Tô Tuấn Triết đâu rồi?”

“Cắt đuôi được rồi!” Giọng Tô Tuấn Triết vang lên, trong trẻo ngọt ngào như vừa uống một ngụm sữa lắc yêu thích dưới nắng, “Mọi người vào trước đi, hình như tôi thấy Bạch Huyên Hách rồi, tôi đi tìm anh ấy.”

Khúc Hân Trình chắp tay: “Yên nghỉ nhé, Bạch Huyên Hách.”

“Tôi còn sống sờ sờ đây này!” Bạch Huyên Hách gào lên.

【Tô Tuấn Triết tới tìm cậu thì khác gì chết đâu chứ?】

【Xin giải đáp, em trai tóc xoăn bị sao vậy?】

【Ở cùng NPC hay ở cùng phòng với Tô Tô, đúng là một lựa chọn khó khăn.】

【Tôi tin Tô Tô tốt bụng đi cứu Bạch ca, nhưng tôi cũng tin Tô Tô chẳng có ý tốt gì đâu.】

【Đây là kiểu văn học mâu thuẫn gì vậy? ngả người ra sau】

【Tiểu Tô đúng là một con mèo hư!】

Thời gian cấp bách, họ không thể nấn ná ngoài cửa lâu, đạo diễn có thể thả thêm xác sống thúc ép tiến độ. Huống chi giờ đã có Tô Tuấn Triết đi hỗ trợ, cũng không cần quá lo cho Bạch Huyên Hách.

Dù sao, Tô Tuấn Triết cũng là người, không phải xác sống.

Để tiện cho hai người kia theo kịp cả nhóm, Lại Vũ Đông đặt thẻ cửa lên đất trong chậu cây cảnh, hắn nhắn lại cho hai người họ, sau đó cùng đồng đội tiến vào viện nghiên cứu.

Lúc này, đội còn lại năm người.

Tai nạn ập đến rất nhanh, cả nhóm vừa rẽ góc đã đâm sầm vào một con zombie đang lang thang.

Một cánh tay treo mảnh vải rách nát duỗi thẳng về phía trước, mục tiêu là Lại Vũ Đông đang dẫn đầu. Phản xạ nhanh hơn não, đợi đến khi hắn tránh được một cách hú vía, hắn mới sực nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

“Chạy mau!”

Trong lúc hoảng loạn, Lại Vũ Đông một tay giữ chặt cổ tay Mạc Lê, tay kia túm lấy vạt áo Lý Tự, không nghĩ ngợi gì mà quay đầu bỏ chạy. Đợi đến khi hai người kia kịp phản ứng, hắn mới buông tay ra để không ảnh hưởng tốc độ chạy của họ trên hành lang.

Không phải hắn không muốn lo cho Khúc Hân Trình nhát gan nhất, mà vị trí đứng của đối phương thực sự quá xa hắn, hắn chỉ đành theo nguyên tắc ở gần, cứu được ai thì cứu.

“Chúng ta chạy đi đâu đây?” Lý Tự gắng sức chạy ở phía trước đội.

“Không quan trọng, cắt đuôi nó trước đã.” Lại Vũ Đông bình tĩnh nói, “Lượn vài vòng, hoặc tìm chỗ nào đó trốn đi.”

Triệu Diệc Phong tụt lại phía sau, thở hồng hộc: "Cắt đuôi được không vậy? NPC chạy nhanh quá!"

【Doraemon-Đông mau nghĩ cách đi!】

【Sợ là cắt đuôi luôn cả Triệu lão sư mất thôi hahaha】

【Pha né đòn của cậu tóc trắng đỉnh thật, chậm một giây là bị loại rồi.】

【Tự nhiên nhớ đến quả Đông Bảo móc dây bình nước.】

【Đúng đúng đúng, lần đó tôi đã thấy Tiểu Đông phản xạ cực nhanh rồi.】

【Mầm non tốt cho freestyle đó.】

【Mà họ gần NPC quá, khó cắt đuôi lắm.】

Lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Thật không may, họ chạm mặt một NPC mới bị thu hút tới ở góc rẽ tiếp theo.

“Phía trước cũng có zombie!” Lại Vũ Đông phanh gấp, bỏ ý định rẽ, chọn đi thẳng.

Nhưng đồng đội phía sau hắn không theo kịp, con zombie xuất hiện giữa đường như một bức tường người chặn giữa họ. Ngã tư bị chặn hết ba đường, họ không thể quay đầu cũng không thể tiến lên, đành phải rẽ sang hướng khác. Con zombie mới đuổi theo Lại Vũ Đông, con zombie cũ đuổi theo Lý Tự và những người còn lại.

Tai họa cận kề, đội hình không kịp tan rã, chỉ có Mạc Lê ở vị trí giữa là còn đủ sức xử lý tình huống ngoài dự kiến: “Lại Vũ Đông không ở đây! Chúng ta bị rớt lại rồi!”

“Không phải là cậu ấy bị rớt lại sao?” Lý Tự đột nhiên trở thành người dẫn đầu, tâm trạng cực kỳ bất lực, “Cậu ấy có một mình, chúng ta có bốn người!” Triệu Diệc Phong thở không ra hơi: “Chúng ta cũng sắp còn một mình rồi!”

“Thiết lập lần này không hợp lý chút nào!” Lý Tự như một cái máy phát bình luận di động, lại còn là loại có chức năng thoại nữa, “Phim ảnh cùng chủ đề đều có cách giải quyết zombie, còn chúng ta chỉ biết chạy trốn thôi sao?”

“Không được đánh NPC!” Mạc Lê hoảng hốt nhắc nhở.

“Tôi đang nói thiết lập của tổ chương trình, chứ có nói muốn đánh đâu! Ví dụ như chuẩn bị mấy cây gậy bóng chày bơm hơi thay thế chẳng hạn. Dựa vào đâu mà zombie chạm vào chúng ta để lại dấu là bị nhiễm chứ? Chênh lệch lực chiến lớn như vậy, loài người không diệt vong mới lạ!”

【Tôi cũng muốn hỏi.】

【Vậy thì đâu còn là show thi tốc độ nữa, thành game đập chuột rồi.】

【Ở đây người chơi đã định sẵn là tầng đáy kim tự tháp rồi.】

【phì cười】

【Cậu nhóc này tràn đầy năng lượng thật.】

Tuy nhiên, không phải ai cũng tràn đầy năng lượng như Lý Tự.

Nhận ra điều này, Mạc Lê đề nghị mọi người chạy tách ra, tụm lại một chỗ không dễ trốn thoát, hơn nữa dù có bị bắt thì ít nhất cũng không phải kết cục bị diệt cả đội.

Còn việc zombie muốn chọn ai thì phải xem vận may của mỗi người. Sự thật chứng minh, người hay la hét thì vận may không quá tệ, Khúc Hân Trình “vinh hạnh” trở thành mục tiêu duy nhất được zombie “pick”.

“Tại sao lại là tôi á á á!”

Khúc Hân Trình có mơ cũng không ngờ, cả đời mình làm việc thiện tích đức chưa từng làm ác, vậy mà vào thời khắc sinh tử lại xui xẻo trở thành “người được zombie chọn”.

Càng xui xẻo hơn, cậu ấy lại chạy vào ngõ cụt.

Bị loại là chuyện nhỏ, nhưng bị zombie tóm được là chuyện lớn! Tối nay chắc chắn sẽ gặp ác mộng!

Mang theo một tia hy vọng sống sót, Khúc Hân Trình đẩy đại một cánh cửa phòng, nhìn cấu trúc thì có lẽ là phòng y tế. Nhưng vận xui vẫn bám riết lấy cậu ấy.

Ổ khoá cửa vậy mà lại hỏng, cửa không đóng được, chạm vào là mở tung ra. Đây rốt cuộc là vận may kiểu gì vậy!

Sự tình đã đến nước này, Khúc Hân Trình không còn đường lui, chỉ đành chấp nhận số phận tìm chỗ ẩn náu. Cậu ấy vừa liếc mắt đã nhắm trúng chiếc giường sau tấm rèm, có lẽ trốn dưới gầm giường có thể thoát được kiếp nạn này.

Nhân viên công tác từng nói, zombie sẽ không vô cớ cúi người hay cúi đầu, lúc cần thiết có thể trốn đi. Mà cậu cũng đâu có chui vào ngay dưới mí mắt zombie, chắc không tính là đang bị truy đuổi đâu nhỉ?

Bất kể có thành công hay không, cậu chỉ còn con đường này để chọn.

 

Bình Luận (0)
Comment