Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 35

 
【Ban đầu tôi còn tưởng Miura ăn ít, nhưng so ra thì cậu ấy ăn vẫn còn phong phú lắm】

【Yuki: miếng sườn trong tay run rẩy nhẹ】

【Giờ ăn mà thấy tội lỗi thật đó hahahaha】

Tuy thực đơn của Tô Tuấn Triết khiến người ta lo lắng cho tình trạng sức khỏe, nhưng ngoài khâm phục ra thì Lại Vũ Đông cũng chẳng tiện nói gì thêm. Có thể kiên trì thực hiện được như vậy cũng là một loại bản lĩnh, ít nhất thì hắn không làm được.

Không thể cạnh tranh ở mảng ăn uống, thì chỉ còn cách cố gắng ở phương diện khác thôi.

Lại Vũ Đông mở sổ ghi chép đặt lên bàn ăn, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp chiếm trọn hai trang giấy.

Mục tiêu của hắn là học thuộc toàn bộ lời bài hát trước khi vào học.

……

Mãi đến khi lớp học lúc một giờ chiều bắt đầu, Lại Vũ Đông mới thật sự cảm nhận được hiệu quả rõ rệt từ việc “chim ngốc sải cánh bay sớm”.

Địa điểm học là phòng tập lớn nhất ở tầng ba, tuy không gian rộng rãi, chứa được hơn trăm người vẫn không cảm thấy chật chội, nhưng giáo viên dạy lớp lớn chỉ có một người, không thể nào để mắt đến từng học sinh, càng không thể vì một người theo không kịp mà giảm tiến độ.

Dùng câu nói mà gần như giáo viên nào cũng từng dùng để đạo đức hóa thời đi học: một người chậm một phút, thì một trăm lẻ một người là mất một trăm lẻ một phút.

Nói cách khác, là lãng phí trọn vẹn hai tiết học.

Cho nên, nếu nền tảng quá kém không theo kịp tiến độ, thì chỉ có hai cách: một là quan sát người khác làm như thế nào, hai là chờ đến khi tan học mới giải quyết, mà ở lớp F thì phần lớn chỉ có thể chọn cách thứ hai.

Lúc này, lợi thế của việc học trước mới thể hiện rõ.

Dù không thể sánh với tốc độ học như tên lửa của các main dancer, nhưng giữa một đám học viên lớp F luống cuống tay chân, Lại Vũ Đông lại tỏ ra có phần thong thả, thậm chí điệu nhảy còn chưa đạt chuẩn của hắn lại bị các thực tập sinh khác đang bối rối đến mức “có bệnh vái tứ phương” xem như mẫu mực để bắt chước. Thỉnh thoảng có người lén lút liếc nhìn hắn, trong phạm vi nhỏ hình thành một nhóm học tập lấy hắn làm trung tâm.

Trải nghiệm đột ngột được đối xử như học sinh giỏi khiến Lại Vũ Đông vừa mừng vừa lo, hắn rất muốn nhắc nhở những thực tập sinh có trái tim “vững như bàn thạch” kia rằng, cái gì cũng học chỉ hại mình thôi.

Hắn đã thấy bình luận hiện trên màn hình đang chế giễu “robot sản xuất hàng loạt” rồi!

Nhưng rất nhanh sau đó, Lại Vũ Đông phát hiện vấn đề lớn nhất không nằm ở chuyện động tác có chuẩn hay không, mà là hắn không thể bắt kịp nhịp điệu ở tốc độ bình thường.

Khi nhảy chậm thì thấy rất nhẹ nhàng, khiến hắn ảo tưởng rằng tốc độ gốc cũng không thành vấn đề, nhưng đến khi thực chiến mới nhận ra sự thật hoàn toàn ngược lại.

Sau khi tăng tốc, tay chân hắn như vô lăng bị mất kiểm soát, khi thì tay đứng yên chân lại động, khi thì tay chân không khớp nhịp, khi thì động tác chậm nửa nhịp rồi kéo dài thành chậm một nhịp cho đến khi tự quay về vùng an toàn.

Bất kể là tình huống nào kể trên, chỉ cần hắn có ý định điều chỉnh thì sẽ khiến tiết tấu vốn đã tệ lại càng rối tung rối mù. Sự cân bằng mong manh bị phá vỡ dẫn đến hậu quả là hắn như bị đứng hình, chết lặng tại chỗ, chỉ còn lại cảm giác lực bất tòng tâm.

Đúng kiểu “não đã nhớ nhưng tứ chi không chịu phối hợp”.

Cuộc vật lộn ấy kéo dài suốt một thời gian, giáo viên dạy nhảy dẫn mọi người nhảy hết một lần bài hát chủ đề, tiết học kéo dài rốt cuộc cũng gần kết thúc.

Vài tiếng vận động cường độ cao liên tiếp khiến nhiều người kiệt sức, Từ Án nhảy xong lập tức mềm oặt ngồi phịch xuống đất, Tống Nhan Hi thì vô lực dựa vào tường đờ đẫn, Lưu Khải Sơ thì không ngừng vẫy áo cho mát.

Còn có vài người chẳng thèm giữ hình tượng gì nữa, nằm dang tay dang chân trên sàn, trông chẳng khác nào một chiếc bánh gừng bị quẳng lên khay nướng.

Lại Vũ Đông dùng mu bàn tay quệt đi giọt mồ hôi lăn xuống má, hơi thở có phần dồn dập nhưng vẫn trong tầm kiểm soát. May mà bình thường hắn có thói quen rèn luyện thể lực, cường độ luyện tập kiểu này vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn, nếu không thì mai tỉnh dậy đảm bảo cơ bắp đau nhức đến mức bước đi cũng khó.

Ngay khi hắn tưởng rằng bản thân cuối cùng đã vượt qua lớp học nhảy đầy khổ sở này, hiện thực lại tàn nhẫn tạt cho hắn một gáo nước lạnh.

“—Mọi người vất vả rồi, nhưng vẫn chưa kết thúc đâu.”

Giọng giáo viên dạy nhảy là Tào Ngạn vang lên khắp mọi ngóc ngách của phòng tập qua micro, thông báo một tin khiến ai nghe cũng rợn tóc gáy: “Bây giờ chúng ta kiểm tra kết quả học nhé. Theo đơn vị lớp, lần lượt nhảy một lượt bài hát chủ đề. Nhảy xong mới được tan học.”

“Bây giờ á…?”

“Không phải chứ!? Tôi còn chưa học xong mà!”

“Có ai học được chưa? Lúc nữa đứng trước tôi được không?”

Phòng tập ban nãy còn im ắng lập tức vang lên những tiếng than vãn r*n r* không ngớt, mấy người đang nằm dưới đất lồm cồm bò dậy giơ tay về phía trần nhà, trông chẳng khác nào xác sống vừa tỉnh lại trong phim zombie.

【Resident Evil (cười xỉu)】

【Người thông minh đã bắt đầu đi ôm đùi rồi hhhh】

【Ai đang được ôm đùi thế?】

【Chính là main vocal của tụi mình – Triệu Diệc Phong~】

【Giờ nhấn mạnh "main vocal" chỉ khiến người ta thấy đang hả hê mà thôi…】

Tào Ngạn nói tiếp: “Lớp A lên trước làm mẫu nhé.”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt của hai học viên lớp A trở nên đặc sắc vô cùng—một người mặt mày vặn vẹo, người kia thì như tro tàn, tựu trung lại vẫn là tuyệt vọng đến cực độ.

Giữa một lớp A đầy những người tự tin tràn trề, hai người họ lại cực kỳ lạc lõng.

Triệu Diệc Phong và Từ Án—hai học sinh giỏi lệch hẳn một môn, không biết nhảy—giây phút này họ như hóa thân thành cặp huynh đệ cùng khổ hiểu nhau nhất thế gian.

【Cứu với! Biểu cảm của hai main vocal buồn cười chết mất hahahaha】

 

Bình Luận (0)
Comment