Là lớp có số lượng ít nhất, lớp A là nơi dễ dàng nhận ra trình độ học tập của từng người nhất, gần như không có khả năng “lẫn vào đám đông để qua mặt”.
Người được công nhận là giỏi nhất là Kim Hi Hằng – xuất thân từ giáo viên dạy vũ đạo, tiếp theo là thực tập sinh trở về từ Hàn Quốc – Tô Tuấn Triết. Ba người còn lại ở giữa mỗi người một kiểu, khó mà so sánh cao thấp, còn hai người đội sổ thì không nghi ngờ gì chính là Triệu Diệc Phong và Từ Án.
Nhưng nếu bắt buộc phải chọn ra người nhảy tệ nhất lớp A, thì vị trí đó chắc chắn phải trao cho Từ Án.
Không phải vì Triệu Diệc Phong nhảy tốt hơn, mà là vì cậu ta có một kiểu hài hước tự biết mình, biểu cảm và động tác đều rất thoải mái, giống như một nam sinh đại học năng động, có thể khiến mọi người bật cười sảng khoái trong trường học.
Trái lại, Từ Án thì rụt rè thiếu tự tin, gương mặt đầy ưu sầu như thể sắp khóc đến nơi.
【Tui thấy tội Từ Án ghê】
【Bọn họ làm sao nhịn được cười hay vậy trời ha ha ha ha ha ha】
【Nhà tiên tri đây, Triệu Diệc Phong sắp không nhịn được rồi kìa】
【Triệu lão sư độc lập quá】
【Triệu Diệc Phong có một loại tự tin "Điệu nhảy này phải nhảy như vầy nè"】
Lại Vũ Đông bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó.
Khi trình độ tương đương nhau, thì khả năng quản lý biểu cảm và khí chất lại tạo ra ảnh hưởng lớn hơn mình từng nghĩ.
Dù hắn chưa bao giờ để ý chuyện đó, nhưng tự cảm thấy mình trong khoản này chắc là...
Cũng không tệ?
Lần sau phải đứng trước gương suy nghĩ kỹ hơn mới được.
Khi nhạc kết thúc, bảy người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hơi thở có phần gấp gáp. Giáo viên dạy vũ đạo – Tào Ngạn khoanh tay liếc một vòng, mặt không biểu cảm mà nhận xét:
“Kim Hi Hằng và Tô Tuấn Triết làm tốt, những người còn lại rất tệ. Đặc biệt là Triệu Diệc Phong và Từ Án, nhảy kiểu này khiến tôi nghi ngờ mấy em có thật sự đến học không? Trong số các em còn có người đã từng ra mắt, từng tham gia show tuyển chọn nữa kia mà, ca khúc chủ đề lẽ ra không khó, hay là các em chỉ đến chơi cho vui thôi?”
Không khí thoải mái trong phút chốc liền trở nên đông cứng, đến cả Triệu Diệc Phong cũng thu lại nụ cười, mọi người nín thở không dám lên tiếng.
【Vocal nhà chúng ta nghe mà thấy tủi thân】
【Học lệch không phải là lý do đâu, idol thì phải vừa hát vừa nhảy, không thì đi thi hát thôi】
【Không sao đâu, tiết thanh nhạc sau lấy lại danh dự là được】
【Lớp chung hình như chỉ có lớp vũ đạo, thanh nhạc phải đợi tới ngày mai】
“Đừng tưởng học mới vài tiếng không học được là chuyện bình thường, các em đang ở lớp A, có biết bao nhiêu người ở phía sau đang muốn kéo các em xuống không?” Giọng Tào Ngạn uy nghiêm khiến người nghe run rẩy – “Trong 101 người, chỉ chọn ra 7 người xuất sắc nhất, nếu các em vẫn giữ thái độ này, lần đánh giá sau sẽ có người bị thay thế.”
Anh lắc đầu: “Xuống đi, kết thúc rồi thì tập luyện thêm. Lớp B lên sân khấu.”
【Cứu mạng, tui khó thở quá】
【Giáo viên mùa này nghiêm ghê á】
【Đừng tin thật, toàn là chương trình sắp đặt để ngược fan thôi】
【Lớp đông 101 người mà học được thế là tốt rồi, mấy tập sau cắt ghép một cái là thành tuyến nhân vật trưởng thành, mà thật lòng quá là thua đó】
【Fan show mãi mãi tuổi trẻ, mãi mãi thật lòng】
Đến lượt lớp B lên sân khấu, số người tăng lên hai mươi.
Các thực tập sinh bị lời lẽ nghiêm khắc khi nãy dọa không nhẹ, ai nấy mặt mũi nghiêm túc, không dám lơ là, sợ mình cũng thành trò cười như lớp A.
Âm nhạc lại vang lên.
Người nổi bật nhất trong đám đông là Khúc Hân Trình – đến từ công ty lớn, ngoại hình thuộc hàng top trong số thực tập sinh, nhảy cũng rất cuốn hút. Nhưng khuyết điểm của Khúc Hân Trình là quá căng thẳng, nhảy sai liên tiếp mấy động tác mới dần lấy lại trạng thái.
Màn trình diễn đầu tiên của Khúc Hân Trình cũng vì căng thẳng mà vuột mất suất vào lớp A.
【Tuy là vậy nhưng ngoại hình của Khúc Hân Trình thực sự rất đỉnh】
【Hiện tại tôi pick Khúc Hân Trình, Giang Dương Phàm với Miura Yuki, thiên đường cho team mê nhan sắc】
【+1, ba người này đúng là món quà cho mắt tôi】
Còn Giang Dương Phàm – người cũng nhận được nhiều sự chú ý – lại không quá nổi bật. Anh than phiền rất nhiều khi học vũ đạo, chỉ có phần điệp khúc dễ nhớ là nhảy cực kỳ nhiệt huyết, còn lại thì nước đôi, kiểu như làm bài trắc nghiệm chỉ điền mấy câu quan trọng.
【Quả nhiên, Giang Dương Phàm vào lớp B là có lý do cả】
【Lão sư nhìn người vẫn chuẩn thật】
【Dương Phàm chỉ là trí nhớ kém thôi! Năng lực chuyên môn vẫn ổn mà!】Lại Vũ Đông đặc biệt chú ý đến bạn cùng phòng – Lý Tự. Rất tiếc là với con mắt người ngoại đạo như hắn, thì cậu ta nằm trong nhóm nhảy tệ nhất lớp B. Vốn có thể dựa vào số đông để kín đáo “ăn gian”, nhưng mái tóc đỏ của cậu ta quá nổi bật, bị dân mạng liên tục réo tên ra phán xét.
Nhìn chung, lớp B không có ai quá nổi trội, nhưng cũng không có ai quá tệ, thực lực trung bình nhỉnh hơn lớp A một chút.
Đến lượt lớp C thì thể hiện càng nhạt nhòa.
Người duy nhất nhảy ổn là Chu Thụy – cậu bạn tốt bụng sáng nay đã nhắc nhở Lại Vũ Đông trong nhà ăn. Nhưng vận khí của cậu hơi kém, giữa chừng va vào Lương Chi Thịnh – người nhảy sai hướng – vang lên một tiếng “bịch” khiến bầu không khí căng như dây đàn bỗng tan biến tức thì.
Hai người đồng thời khựng lại tại chỗ, trừng mắt nhìn nhau, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là ai nhảy sai.
Trong đám đông vang lên tiếng cười khe khẽ, ngay cả Tào Ngạn cũng không nỡ nhìn tiếp, đành đưa tay ôm trán.
Lại Vũ Đông bi quan nghĩ thầm, phòng 707 của bọn họ có lẽ tiêu rồi.
Ba lớp đầu tiên lần lượt hoàn thành phần biểu diễn ca khúc chủ đề, không ngoài dự đoán, lớp A là lớp có sự chênh lệch trình độ rõ rệt nhất, còn lớp có thực lực đồng đều nhất chính là lớp F sắp bước ra sân khấu.
Lý do rất đơn giản—vì ai cũng gà như nhau cả.
Nhưng điều này cũng chưa hẳn là chuyện xấu, vì so với sự khắt khe khi đánh giá lớp A, thái độ của Cao Diễn với lớp C không gay gắt đến thế, nên khả năng cao hắn sẽ càng khoan dung với lớp F toàn gà đồng đều này.
“Ừm… Miura…”
Vị thực tập sinh “chữa cháy bằng cách cầu may” lại xuất hiện. Nhân lúc lớp C rút lui, lớp F đang chuẩn bị lên sân khấu, cậu ta lén lút kéo Lại Vũ Đông ra một góc, thì thầm đề nghị:
“Cậu có thể đứng lùi về sau chút không? Tôi muốn đứng ở hàng cuối cùng, cậu đứng hàng áp chót, được không?”