Lại Vũ Đông liếc mắt nhìn cậu ta đầy kỳ quái, không ngờ lại nghe được một lời đề nghị nực cười đến vậy.
Không phải là không thể lùi về phía sau, nhưng có thể đổi một cách nói khôn khéo hơn, ví dụ như nhảy quá tệ đứng phía trước ảnh hưởng đến thiện cảm của khán giả, ít nhất là từ góc độ của người nghe, đó là một lựa chọn có thể tham khảo.
Nhưng bất kể vì lý do gì, việc khẩn cầu đối thủ cạnh tranh tránh xa ống kính lùi về phía sau là một yêu cầu không hợp lý.
Nói nhẹ nhàng thì là ích kỷ và EQ thấp, nói khó nghe thì là tâm địa bất chính, cố ý cạnh tranh không lành mạnh.
Đối diện với ánh mắt tha thiết và sốt ruột kia, Lại Vũ Đông chậm rãi cúi mắt nhìn tên trên bảng tên—La Phi Nhiên—danh sách đen trong lòng hắn lại tăng thêm một cái tên: “Tôi muốn đứng hàng đầu tiên.”
Giọng hắn nói tuy nhỏ, nhưng rõ ràng thể hiện thái độ từ chối.
La Phi Nhiên sửng sốt: “Hàng đầu tiên?”
Lại Vũ Đông mỉm cười lịch sự đáp lại, không nói thêm gì nữa, xoay người đuổi theo đoàn người tiến vào khu vực kiểm tra.
Sự thật chứng minh, người có cùng suy nghĩ với hắn không phải chỉ có một mình.
Lớp F có tổng cộng 42 người, xếp thành đội hình 7x6, vị trí cạnh tranh gay gắt nhất không phải là center ở hàng đầu tiên như mọi người tưởng, mà là năm vị trí bao quanh center—hai vị trí hộ pháp ở hàng đầu và ba vị trí giữa ở hàng thứ hai.
Nếu không phải hắn ngay từ đầu đã nhắm đến vị trí đầu tiên bên trái—một chỗ vừa khiêm tốn vừa nổi bật—thì e rằng hắn đã bị chen ra đến tận rìa rồi.
【Lớp F đông quá trời luôn】
【Không thấy Khải Sơ đâu nữa rồi QAQ】
【Dựa vào chiều cao mới tìm ra được Bùi Lan…】
【Lớp C có hơn 30 người, lớp F chắc hơn 40 rồi? Chiếm gần nửa chương trình luôn đó】
【Báo cáo! Yuki ở đầu hàng đầu luôn!】
【Tui liếc phát là thấy Yuzuko rồi hahahaha】
Lại Vũ Đông nhìn sang bên phải, bên cạnh lần lượt đứng Vương Dật Văn, một người con trai không quen biết, Tằng Khải và hai người con trai cùng học lớp bổ túc của Tô Tuấn Triết, có nghĩa là Tằng Khải là vị trí trung tâm của cả lớp.
Còn về Bùi Lan được nhắc đến trong phần bình luận, anh ấy đến từ một công ty người mẫu nổi tiếng, chiều cao khoảng 1m90, chiếm ưu thế tuyệt đối khi đứng ở hàng cuối. Người đứng cạnh anh ấy là Lưu Khải Sơ thì trông thấp hơn hẳn thấy rõ.
“Tôi đổi chỗ được không?” Lưu Khải Sơ ngửa cổ than trời, “Nói thiệt á, tôi cảm thấy mình như chú lùn luôn đó.”
Trong tình cảnh thế này mà còn đùa được thì chắc chỉ có Lưu Khải Sơ thôi.
Sau khi nhanh chóng xếp xong đội hình, mọi người đứng yên vị trí.
Lại Vũ Đông tạo dáng mở đầu cực kỳ tiêu chuẩn—cúi đầu nhẹ, một tay đút túi—trông cũng có chút ra dáng.
Rõ ràng hắn biết đây chỉ là một lần kiểm tra ngẫu nhiên không ảnh hưởng đến xếp hạng, nhưng ngay khi nhạc dạo vang lên, tim hắn liền đập dồn dập không kiểm soát, cơ thể như bị đổ hàng tấn bê tông, cứng đờ đến mức không thể cử động.
Ngay động tác ngẩng đầu đầu tiên đã phá vỡ khí chất hoàn hảo mà hắn cố xây dựng lúc đứng yên.
Thôi kệ, lỗi nhỏ thôi, từ “ảnh tĩnh jpg” thành “ảnh động gif” cũng là một bước tiến.
Hắn tự an ủi như vậy.
“1, 2, 3, 4…”
Lại Vũ Đông khẽ đếm nhịp, ban đầu định chỉ lẩm bẩm trong đầu để đỡ giống người mới gà mờ, nhưng âm nhạc chưa quen thuộc cứ liên tục làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn, nhất là khi lời bài hát bất ngờ vang lên, suýt chút nữa khiến hắn lạc khỏi nhịp.
May mắn là hắn nhanh chóng ổn định lại, không đến mức vừa mở đầu đã lật xe.
Nhưng chỉ cứu vãn được nhất thời, không cứu nổi cả bài, vừa thực chiến liền phát sinh vô số vấn đề hắn chưa từng để ý.
Ví dụ như—hình như hắn không biết đếm nhịp.
“…5, 6 and 7 and 8…”
“1 and 2 and 3… ơ… 8?”
“1, 2…? 1, 2, 3, 4…”
Những nhịp nguyên đơn giản thì còn tạm ổn, chứ các nhịp lẻ đột ngột xuất hiện khiến hắn trở tay không kịp, đếm tới đếm lui hoặc thiếu một nhịp, hoặc thừa một nhịp, lúc thì chậm lúc thì nhanh.
Tệ hơn nữa là vũ đạo, nhịp đếm và âm nhạc không biết từ lúc nào đã tách rời nhau hoàn toàn, giống như ba tuyến đường ray nguy hiểm đầy lỗi, lúc thì song song, lúc thì chồng chéo, lúc lại đan xen, những đoàn tàu cao tốc lao vun vút trên đó, còn hắn thì chẳng khác gì người xấu số bị trói trên đường ray.
Có ai cứu hắn với?
【Yuki nhảy sai rồi hả? Sao lại làm hai lần vậy?】
【Cậu ấy mà nhảy đúng thì mới là chuyện lạ 233】
【Mấy em trai gần Yuzuko nhảy khá tốt đó】
【Đó là Vương Dật Văn, nhưng hình như cậu ấy cũng nhảy sai luôn】
【Miura loạn nhịp hoàn toàn rồi】
【Nói thật, tui không phân biệt nổi ai mới là đúng động tác tiêu chuẩn luôn á…】
Hàng loạt bình luận chỉ lỗi liên tục trôi qua trước mắt, Lại Vũ Đông hoàn toàn hoảng loạn, tiếng tim đập như sấm dội át cả tiếng nhạc, trong lúc cuống cuồng, hắn lỡ để chân trái vướng vào chân phải, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Hắn vội đứng thẳng lại, nhưng lúc này, “vũ đạo” và “nhịp điệu” đã chính thức gãy đoạn, não bộ hỗn loạn hoàn toàn sau khi thoát khỏi tiết tấu loạng choạng như công trình xây sai bản vẽ, không biết bước tiếp theo phải nhảy động tác nào.
Đến nước này rồi, chỉ còn cách “chép bài” các thực tập sinh bên cạnh để cứu vớt bài nhảy đang nát bét.
Phòng học lớn không có tường gương, hắn – tên “thiên tài” Lại Vũ Đông lại còn đứng ngay hàng đầu, thành ra cách duy nhất để “học lỏm” chính là đường đường chính chính mà nhìn trộm.
Nhưng rồi chuyện tệ hơn lại xảy ra.
Lại Vũ Đông quay đầu nhìn quanh, tuyệt vọng nhận ra ai nấy đều nhảy theo một kiểu riêng, nhìn xa xa chẳng ai giống ai, bước chân rối như tấu đa âm, hoàn toàn không ăn nhập với nhau. Người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng đây là tiết mục… freestyle.
Lại Vũ Đông: “…”
Bảo sao không đoán ra được động tác tiêu chuẩn là gì.
Ngay lúc hắn chuẩn bị cắn răng nhảy đại cho xong, ông trời không tuyệt đường người, phần nhạc bị lọc mất trong tiếng ồn bỗng đột ngột rõ ràng vang lên bên tai hắn, âm điệu chuẩn mực chen ngang cái tiết tấu hỗn loạn.
“...To the stars. To the stars.”
Đôi mắt Lại Vũ Đông sáng lên.
Tới điệp khúc rồi!
Hắn nhớ mấy câu hát này đi với động tác gì!
“Quyết không lùi bước, dốc toàn lực chạm đỉnh cao.”
Cảnh tượng luyện tập lặp đi lặp lại hiện ra trong đầu, Lại Vũ Đông thử làm động tác tương ứng, sự ăn khớp ấy giống như tìm được mảnh ghép đúng trong một bức tranh ghép hình. Bốn chi vốn lóng ngóng cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt phù hợp.
“To the stars. To the stars.”
“Không bao giờ bỏ cuộc, mộng tưởng rực rỡ như sao trời.”
Hai đoạn đầu khá giống nhau.
Phần tiếng Anh lặp lại, phần tiếng Trung thì đổi động tác.
Lại Vũ Đông cảm giác mình không còn đang nhảy nữa, mà như bị âm nhạc dắt đi, ký ức như sợi tơ mảnh quấn quanh các khớp tay chân, điều khiển thân thể cứng đờ như con rối của hắn.
Có thể trong mắt người ngoài trông thật buồn cười, nhưng hắn lại không thể kìm nén niềm vui khi tìm lại được nhịp điệu.
Tiếp theo là tổ hợp động tác mới.
“To the stars. To the stars.”
Nắm tay đưa ra, vắt chéo sang trái, xòe ngón tay.
Nắm tay chuyển hướng, lại chéo rồi xòe.
Đúng rồi!
Sự khớp khít với trí nhớ khiến Lại Vũ Đông mừng rỡ nở nụ cười, lời ca thuộc lòng như phụ đề trôi trong đầu, đến câu cuối cùng của đoạn này, hắn bất giác mấp máy theo nhạc.
Lần này không còn là lẩm nhẩm đếm nhịp rỗng tuếch nữa, mà là hát ra một câu đầy đủ:
“I’m your only star.”