Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 41

 

Chớp mắt đã đến mười một giờ đêm.

Lương Chi Thịnh là kiểu người "nằm im chờ chết" về sớm nhất trong phòng. Cậu ăn tối lúc bảy giờ, nghỉ ngơi đến tám giờ rồi tập luyện thêm một tiếng, không tính là quá chăm chỉ nhưng cũng không hề lười biếng, xét trong số 101 thực tập sinh thì thuộc dạng trung bình khá.

Tuổi "cao" hai mươi lăm không còn nhiều năng lượng như mấy cậu trai tuổi mười tám mười chín nữa. Sau những ngày tháng ôn thi cao học khổ sở, cơ thể cậu đã không chịu nổi việc thức khuya — dễ choáng, buồn nôn, tập luyện quá sức thì nhức mỏi toàn thân. Nước ngọt có ga đã bị thay bằng trà kỷ tử long nhãn, tiêu chí sống bây giờ là: giữ gìn sức khỏe.

Thế nhưng khi về đến phòng ngủ, cậu lại không thấy ai. Đợi cả tiếng đồng hồ mới thấy Lý Tự về.

Lương Chi Thịnh tắm xong, ôm chậu rửa mặt quay về phòng 707. Cậu liếc nhìn hai chiếc giường dưới trống trơn, ngẩng đầu hỏi: “Hai người kia chưa về à?”

Thiếu niên tóc đỏ ngồi ở giường tầng trên, đeo tai nghe có dây, lật một trang sách lý thuyết âm nhạc trong tay: "Từ Án vừa về không lâu, xuống lầu tắm rồi, anh không gặp cậu ấy à?"

"Không có, chắc là lỡ nhau rồi." Lương Chi Thịnh lấy một cái móc áo, phơi bộ đồng phục lớp vừa giặt tay, "Miura chưa về lần nào à?"

Lý Tự không ngẩng đầu: “Chưa.”

"Haizz, trẻ tuổi thật tốt."

Lương Chi Thịnh cảm thán xong mới nhớ ra người bạn cùng phòng này nhìn tuổi cũng không lớn lắm, anh chuyển chủ đề bằng giọng điệu đùa cợt: "Hình như cả hai chúng ta đều không có chút cảm giác khủng hoảng nào."

Lý Tự đương nhiên nói: "Mệt quá không dậy nổi, ảnh hưởng đến chất lượng lên lớp."

"Lớp chuyên ngành của lớp B là tiết đầu tiên buổi sáng à?"

“Ừ, tám giờ có tiết thanh nhạc.”

"Thảm quá, lớp A và lớp C đều là mười giờ rưỡi sáng, nhưng lớp chúng ta là tiết học nhảy." Lương Chi Thịnh nhún vai, khi anh thu móc áo vào bên cạnh thì động tác hơi khựng lại, chậm nửa nhịp mới nhớ ra một chuyện, "Đợi đã, vậy chẳng phải lớp F học lúc tám giờ à?"

“Giờ mới nhận ra hả?” Lý Tự gập sách lại, sách nhạc lý quả nhiên là công cụ ru ngủ tuyệt vời, cậu mới xem được một lát đã díp cả mắt, “Tôi nghi Miura không biết sáng mai có tiết sớm.”

"Cậu ấy thái độ khá nghiêm túc, không thể nào không biết." Lương Chi Thịnh vô thức biện giải cho người bạn cùng phòng có ấn tượng không tệ, "Cậu ấy chắc là muốn luyện tập thêm một lát, dù sao thì nền tảng cũng không tốt lắm."

“Cũng đúng, người có thể kiên trì ăn sáng thường có nghị lực đáng kinh ngạc, không biết có thể kiên trì được bao lâu.” Lý Tự nằm xuống kéo chăn lên, phong cách nói chuyện vẫn thẳng thắn như mọi khi, “Ngủ đây, sáng mai tỉnh dậy tôi cố gắng không làm ồn mọi người, nên hy vọng mọi người đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”

“Có cần tắt đèn không?”

“Không cần.”

Lương Chi Thịnh không để bụng mấy câu nói chẳng mấy dễ nghe này. Nói thẳng ra vẫn hơn là giữ trong lòng để người khác đoán, hơn nữa yêu cầu của Lý Tự cũng rất hợp lý, vấn đề phổ biến nhất trong phòng ký túc là chuyện sinh hoạt không đồng bộ, nói rõ từ sớm thì càng dễ sống với nhau.

Câu nói ấy cũng khiến cậu nảy ra một ý – khi nào có thời gian, nên bàn bạc để đặt ra vài quy định sinh hoạt trong phòng.

Ước chừng mười lăm phút sau, tay nắm cửa vang lên tiếng xoay nhẹ, Từ Án tắm xong quay về.

Mới mấy tiếng không gặp, mà cậu ta trông đã tiều tụy thấy rõ, mặt mũi toàn vẻ uể oải, rõ ràng là bị luyện nhảy hành cho lên bờ xuống ruộng.

“Suỵt——”

Lương Chi Thịnh ra dấu im lặng, chỉ tay về phía giường trên đã có người ngủ.

Từ Án lập tức hiểu ý, gật đầu rồi xách máy sấy tóc ra hành lang sấy tóc.

Dưỡng da, lấy quần áo, dọn bàn, tắt đèn, đặt chuông báo thức – mọi việc chuẩn bị trước khi ngủ đều xong xuôi, Lương Chi Thịnh trước khi leo lên giường còn liếc qua chỗ ngủ của Miura Yuki — cậu ấy vẫn chưa về.

Cậu lo lắng nghĩ: Đừng nói với tôi là cậu ấy thật sự quên sáng mai lớp F học tiết đầu?

Gần sáng.

Tòa ký túc xá chìm trong tĩnh lặng, các phòng đều đã tắt đèn đóng cửa. Chỉ có đèn hành lang vẫn sáng, tiện cho những thực tập sinh dậy giữa đêm.

Lương Chi Thịnh tỉnh giấc đi vệ sinh, cậu mơ mơ màng màng vịn thang xuống giường, mò mẫm tìm được vị trí cửa.

Tay nắm cửa khẽ vang lên một tiếng “cạch”, ánh sáng chói chang từ hành lang len qua khe cửa, rọi xuống sàn nhà như ánh trăng.

Lúc ra ngoài, lưng cậu quay lại phía phòng, mắt thì lim dim như đang mộng du, nên chẳng để ý gì đến tình hình trong phòng. Nhưng khi quay về, dưới ánh sáng mờ mờ ngoài hành lang, cậu mới giật mình phát hiện — giường dưới của mình trống trơn!

Chăn được gấp gọn gàng, y như lúc rời phòng buổi sáng, chứng tỏ người vẫn chưa về.

Đứng ngây người tại chỗ mấy giây, Lương Chi Thịnh chậm chạp leo lên thang, đưa tay lấy chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh gối, thời gian hiển thị là ba giờ bốn mươi phút sáng.

——Ba giờ bốn mươi phút!!?

Không nhìn thì thôi, nhìn một cái mà tỉnh ngủ luôn, Lương Chi Thịnh bị dọa đến bay cả cơn buồn ngủ, dụi mắt lia lịa để xác nhận. Không sai, đúng là gần bốn giờ sáng thật rồi.

Chuyện gì thế này? Bạn cùng phòng cả đêm không về?

 

Bình Luận (0)
Comment