Phản ứng đầu tiên của Lương Chi Thịnh là lo Miura Yuki gặp chuyện gì. Nếu là bạn đại học mất tích lúc nửa đêm, thì có thể là đi bar hay ăn khuya, nhưng đây là chương trình ghi hình khép kín, ngoài mấy tầng lầu ra thì chẳng còn chỗ nào để đi.
Khả năng duy nhất: ở phòng luyện tập.
Nhưng mà lớp F có tiết lúc tám giờ sáng, thật sự có người dám thức trắng đêm ở phòng tập… sao?
Cậu lại có chút không chắc chắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Chi Thịnh quyết định đi tìm Miura Yuki một chuyến. Phòng khi có chuyện, cẩn tắc vô áy náy. Dù gì cũng lỡ tỉnh rồi, mất thêm vài phút ngủ cũng chẳng sao.
Mang theo suy nghĩ này, cậu dứt khoát leo xuống giường, tiện tay lấy một chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Đi thang máy đến tầng ba, Lương Chi Thịnh đi thẳng đến phòng học lớn gần cậu nhất, đẩy cửa ra tối đen như mực, để chắc chắn cậu đặc biệt bật đèn nhìn một cái, trong phòng không một bóng người.
Rời khỏi đó, cậu tiếp tục đẩy cửa phòng học bên cạnh – lớp A.
Dù khả năng Miura Yuki có mặt ở lớp A gần như bằng không, nhưng đã đến rồi thì tiện thể nhìn thử một chút cũng không sao.
Ngoài dự đoán, trong lớp học lại sáng đèn.
Một thiếu niên tóc vàng đội mũ lưỡi trai đang nhảy theo phần nhạc đệm. Tiếng mở cửa bất ngờ khiến đối phương mất nhịp, quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc, đôi mắt mở to.
Tình huống này đúng kiểu: cả hai bên đều không ngờ giờ này còn có người ở đây.
Tuy cũng là tóc vàng, nhưng thiếu niên đội mũ lưỡi trai trước mắt không phải người bạn cùng phòng mất tích mà Lương Chi Thịnh đang tìm. Màu tóc của đối phương là màu vàng ánh kim với độ bão hòa cao hơn, giống như cát vàng chảy dưới ánh sáng, tạo ra hiệu ứng thị giác khác biệt hoàn toàn so với Miura Yuki.
Cựu thành viên Fir-Nine, hiện là thực tập sinh lớp A -
Mạc Lê.
Hai người vốn chẳng có giao tình gì, đứng nhìn nhau vài giây rồi Lương Chi Thịnh là người lên tiếng trước, phá tan không khí im lặng ngượng ngập giữa phòng chỉ có nhạc nền mà chẳng ai nói gì:
“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi à? Phòng cách âm tốt quá, tôi không biết trong này có người.”
“Không sao không sao.” Mạc Lê vội chạy tới tắt nhạc trên máy tính bảng, nhanh chóng nhập vai xã giao, “Không phiền gì đâu, tôi sắp nhảy xong lượt này rồi.”
Lương Chi Thịnh: “……”
Nếu tai cậu không có vấn đề, thì bản nhạc chủ đề mới phát được một nửa.
Không hổ là tiền bối từng tham gia show tuyển chọn idol, quả là dày dạn kinh nghiệm.
Đề nghị Lý Tự học tập theo.
“Cậu đến luyện nhảy à?” Mạc Lê hỏi.
Lương Chi Thịnh vội xua tay phủ nhận: “Không không! Tôi đến tìm người.”
“Tìm người?”
“Đúng vậy, cậu có thấy Miura Yuki không?” Lương Chi Thịnh mô tả sơ qua: “Một cậu con trai tóc vàng của lớp F, màu tóc nhạt, cao gầy, trông hơi lạnh lùng.”
“À, tôi biết cậu ấy.” Mạc Lê xoa cằm nhớ lại, “Tô Tuấn Triết có dạy cậu ấy và một bạn lớp C nhảy bài chủ đề ở đây, từ mười giờ đến mười hai giờ, tan xong thì không rõ đi đâu. Sao vậy? Cậu ấy không về ký túc xá à?”
“Cậu ấy chưa về phòng, tôi có hơi lo.” Lương Chi Thịnh kéo lại áo bông, nửa dưới khuôn mặt bị gió lạnh ép sát vào cổ áo, “Cảm ơn nhé, tôi qua phòng bên cạnh tìm tiếp. Cậu muốn đi cùng không?”
Mạc Lê lắc đầu: “Cậu đi trước đi, tôi tập thêm lát nữa.”
Lương Chi Thịnh tưởng Mạc Lê quá nhập tâm luyện tập nên quên cả thời gian, tốt bụng nhắc: “Sắp bốn giờ rồi, muộn lắm rồi đấy.”
“Tôi biết, tôi định bốn giờ mới đi.”
“Bốn giờ…?”
Khóe miệng hơi co giật giấu trong cổ áo rộng, Lương Chi Thịnh thấy đối phương tỏ vẻ “bình thường thôi mà” thì ngập ngừng nói một câu: “Thôi tôi không làm phiền nữa.”
Thế giới của thực tập sinh đúng là khó hiểu thật.
Lương Chi Thịnh lần lượt đến các phòng học khác, khoác áo bông xanh lá cây, cậu giống như một cục bánh trôi xanh chậm rãi di chuyển trên hành lang.
Cuối cùng, cậu thực sự tìm thấy người bạn cùng phòng ngủ quên ở lớp F.
Đèn LED tỏa ánh sáng dịu nhẹ, nhạc đệm vẫn đang phát, trong phòng chỉ có một thiếu niên tóc vàng – giống hệt bố cục lúc nãy ở lớp A.
Chỉ khác một điều: không có ai đang luyện tập.
Cậu thiếu niên tóc vàng nhạt nằm nghiêng bất động trên sàn, thân người hơi co lại. Dây tai nghe nối với máy tính bảng rơi bên cạnh, quyển sổ tay mở rộng úp lên mặt cậu như một tấm vải trắng. Từ xa nhìn lại cứ ngỡ là… một “xác chết không còn hơi thở”.
Lương Chi Thịnh hoảng hồn, lập tức lao đến bên Miura Yuki, ngồi thụp xuống rồi giở quyển sổ ra, đưa tay kiểm tra hơi thở — may quá, vẫn thở.
Cậu quan sát thêm một lúc, vẻ mặt yên bình kia rõ ràng là đang ngủ chứ không phải ngất xỉu.
Xin lỗi nhé, coi phim kinh dị – trinh thám nhiều quá. Người không sao là tốt rồi.
“Yuki.” Lương Chi Thịnh bất lực đẩy đẩy người bạn cùng phòng đang ngủ say, “Dậy đi nào.”
“Ưm……”
“Mặt trời chiếu tới mông rồi!”
Miura Yuki hơi cau mày, bị lay mạnh và gọi liên tục khiến hắn phải chầm chậm mở mắt, lười nhác nói một câu: “Trời sáng rồi à…?”
"Lừa cậu thôi." Lương Chi Thịnh gấp cuốn sổ lại, nhẹ nhàng gõ vào cái đầu màu vàng nhạt kia: "Bây giờ là bốn giờ sáng, cậu định ngủ qua đêm ở phòng tập à? Cậu còn nhớ tám giờ sáng phải lên lớp không? Tỉnh dậy phát hiện cậu không có trên giường, suýt chút nữa làm tôi sợ chết khiếp."
“Ừm… vậy à…”
Miura Yuki uể oải ậm ừ mấy tiếng, không rõ có nghe vào không. Hắn đưa tay che ánh đèn rọi từ trần xuống, giọng ngái ngủ khàn khàn, như đang nói mớ:
“Xin lỗi… tôi mệt quá nên muốn nghỉ một lát… không muốn phí thời gian… định nằm luyện hát một chút, ai ngờ ngủ quên luôn… Aaa sao đã bốn giờ rồi, ngủ lâu vậy… thật ra anh không cần lo, tôi tỉnh là sẽ tự về… nhưng vẫn phải xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của anh… thật xin lỗi…”
Lương Chi Thịnh: “……”
Khoan đã, thằng nhóc này nói nhiều vậy từ bao giờ? Tốc độ nói cũng nhanh ghê?!
Nếu trước đây giọng nói như phát ở tốc độ 0.75x thì bây giờ không chỉ là tốc độ bình thường – mà ít nhất cũng phải gấp đôi!
Hơn nữa, nghe kỹ thì dù giọng Miura Yuki hơi ngái ngủ thật, nhưng không hề nói nuốt chữ. Cậu ấy líu lo nói một tràng dài mà không bị ảnh hưởng bởi cơn buồn ngủ, từng chữ phát âm rất rõ ràng.
Không giống trước kia – chỉ cần nói một câu ngắn là đã dính mấy từ mơ hồ, càng nói càng nhỏ, tạo cảm giác yếu đuối, khó gần.
Không ngờ lại mở khóa một khía cạnh hoàn toàn mới?
“Chuyện nhỏ thôi, tôi cũng vừa tỉnh.” Lương Chi Thịnh trêu, “Cậu cũng hoạt bát phết đấy nhỉ, Yuki.”
“Hoạt bát? Tôi không phải luôn như vậ—”
Giọng nói đột ngột ngừng lại, cậu thiếu niên tóc vàng nhạt chuyển cánh tay đang che mắt lên trán, mơ màng nhìn Lương Chi Thịnh vài giây, ánh mắt ngây ngô dần trở nên tỉnh táo.
Vài giây sau, cậu lặng lẽ hạ tay xuống, lại lần nữa che đi đôi mắt đen như mực, giọng bỗng hạ thấp, mang theo chút chột dạ kỳ lạ:
“Ừm… cũng hơi hơi…”