【Cuối cùng cũng có người tốt bụng đến vớt Yuki rồi】
【“Vớt Trái Cây”】
【Lương Chi Thịnh chắc là “bà mẹ trẻ” dự bị quá đi mất hahaha】
【Tôi giống như một bảo vệ tận tụy làm ca đêm theo dõi camera, chăm chú quan sát sự an toàn thân thể của Yuki】
【Lần đầu tiên nghe Yuki nói nhiều như vậy】
【Yuzu mới ngủ dậy đáng yêu quá trời ơi】
Phòng livestream vào lúc 4 giờ sáng, khán giả thưa thớt, bình luận cũng ít ỏi chẳng khác gì mái đầu của thầy giám thị bước vào khủng hoảng rụng tóc tuổi trung niên. Thế nhưng chỉ cần vài dòng cũng đủ khiến ý thức đang quay cuồng lập tức bừng tỉnh.
Lại Vũ Đông bị giật mình đến toát mồ hôi lạnh.
—— Quả… Quả thật khá hoạt bát ha…
Hắn hối hận đến mức muốn chôn mình xuống đất, đưa cánh tay che mặt lại, cố gắng nhắm chặt đôi mắt hay phản bội cảm xúc nhất. Da thịt bị lộ ra ngoài do ống tay áo xắn lên, cái lạnh buốt truyền từ mí mắt k*ch th*ch thẳng vào não, ký ức trước lúc ngủ thiếp dần hiện lên rõ ràng.
Lớp học tăng cường của Tô Tuấn Triết kéo dài đến tận tám giờ tối mới tan, so với kiểu dẫn vũ đạo buông thả mỗi người nhảy mỗi kiểu, việc chỉnh từng động tác trước gương rõ ràng nghiêm khắc hơn rất nhiều. Nhưng những thực tập sinh có thể kiên trì ở lại đều không phải dạng bỏ cuộc nửa chừng, mặc kệ mồ hôi thấm đẫm đồng phục cũng chẳng ai than vãn tiếng nào.
Thế nên dù lúc nghe thông báo tan học bụng ai cũng réo ầm ỹ, nhưng bọn họ vẫn nằm vật dưới đất một lúc lâu mới lết dậy chậm chạp.
Lại Vũ Đông và Chu Thụy dìu nhau đến nhà ăn, nhìn đám đồ ăn nhạt nhẽo thiếu dầu thiếu muối, cả hai đồng thanh thở dài.
“Thèm gà rán ghê.”
“Ừm.”
“Có ly Coca lạnh thì càng tuyệt.”
“Trà sữa.”
Đã xảy ra cuộc đối thoại như vậy.
Nghỉ ngơi xong, hai người lén lút mò đến lớp A, quả nhiên bắt gặp Tô Tuấn Triết vẫn còn ở đó. Dưới ánh nhìn đầy ngầm ngán ngẩm “sao lại là mấy người này nữa”, cả hai tự giác đứng lui về phía sau, tỏ ý chỉ cần đi theo nhảy là được.
Thời gian thoáng cái đã đến mười hai giờ, trụ cột Tô Tuấn Triết vinh quang tan làm, đội ba người tan rã, Lại Vũ Đông một mình trở về phòng học lớp F luyện tập một lát.
Những chuyện sau đó thì khỏi cần nói cũng rõ.
Lúc ấy hắn buồn ngủ đến mức mí mắt như dính keo, ngủ gật trong phòng tập là điều có thể hiểu được. Nhưng điều hắn không ngờ tới là Lương Chi Thịnh lại tìm đến, càng không ngờ miệng của người đó như phiên bản ba nòng của "đậu Hà Lan bắn đạn", lải nhải cả một tràng dài mấy chuyện vặt vãnh, cứ như muốn đổ hết mấy ngày bị kìm nén ra cùng lúc.
Tóm lại, hắn "lật xe" trong một tình huống chưa từng tính trước.
“Cần tôi kéo cậu dậy không?” Lương Chi Thịnh cười nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt đang giả chết, cứ tưởng đối phương vì lộ ra mặt không ngầu nên thấy ngượng.
Tính cách trẻ con mà, bình thường thôi.
Nếu Lại Vũ Đông biết mình bị xem là “đứa trẻ chưa lớn”, chắc đôi mắt phượng cũng phải trợn tròn.
Trong nhóm bạn cùng tuổi, hắn luôn là người được xem như “đài phát thanh tâm sự”, đích thực là biểu tượng của sự trưởng thành và điềm tĩnh, sao có thể loay hoay vì chuyện “ngầu hay không”? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng có ý định tỏ ra ngầu ngầu gì hết. Làm ơn đừng đánh giá người ta qua vẻ ngoài!
Lại Vũ Đông rón rén gạt tay ra khỏi mặt, len lén quan sát biểu cảm của Lương Chi Thịnh qua khe mắt, chắc chắn đối phương không lộ vẻ thất vọng vì “nhân cách sụp đổ” của hắn, lúc này mới lắc đầu, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất:
“Làm phiền anh rồi.”
Lương Chi Thịnh cũng đứng dậy theo: “Cậu đừng cứ khách sáo như thế hoài, làm như chúng ta mới quen vậy.”
【Chẳng phải mới quen tối qua à?】
【Qua 0 giờ rồi, là tối kia nhé】
【Tối kia cũng mới quen thôi mà hhhh】
Bình luận nói chẳng sai chút nào, nhưng Lại Vũ Đông chẳng có ý phản bác trực tiếp, hắn chỉ cười nhã nhặn: “Ừm.”
“Được rồi được rồi, về thôi.” Lương Chi Thịnh vươn vai, bước ra ngoài, “Không nằm lên giường sớm là tôi sắp mất hết buồn ngủ luôn rồi đấy.”
“Chờ chút.”
Lại Vũ Đông thu dọn dây tai nghe và máy tính bảng vương vãi trên mặt đất về chỗ cũ, chạy lon ton đuổi theo Lương Chi Thịnh đang đợi ở cửa, hắn nhận lấy cuốn nhật ký đối phương đưa cho, cuối cùng tắt đèn và đóng cửa phòng học.
Một ngày tập luyện cuối cùng cũng kết thúc.
“Cậu ăn tối chưa?” Lương Chi Thịnh hỏi han.
“Rồi.”
“Tắm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy chúng ta đi nhanh lên, hành lang không có điều hòa lạnh lắm. Lần sau nếu còn tập tới khuya như vậy, nhớ mang theo áo khoác nhé.” Lương Chi Thịnh vừa kéo chặt áo bông vừa càm ràm, “Cậu nhìn lại mình xem, mặc có cái áo mỏng dính, lỡ cảm lạnh thì lên sân khấu hắt hơi sụt sịt, chẳng giống idol chút nào.”
"Trong phòng tập không lạnh." Lại Vũ Đông biện minh.
Lương Chi Thịnh bác bỏ với thái độ không cho phép nghi ngờ: "Nhưng cậu luyện tập cường độ cao, chắc chắn sẽ đổ mồ hôi rất nhiều, nhiệt độ trong ngoài chênh lệch lớn, nóng lạnh thất thường càng dễ sinh bệnh."
Lại Vũ Đông kéo dài giọng yếu ớt: “Biết—rồi—”
Lương Chi Thịnh tiếp tục dặn dò: “Về nhớ tắm đấy, đừng có leo lên giường ngủ luôn nha, dù có buồn ngủ đến đâu tôi cũng sẽ lôi cậu vào nhà tắm cho bằng được.”
“Không tắm thì không ngủ.”
“Vậy thì tốt. À đúng rồi, lát nữa về ký túc nhớ nói nhỏ một chút, đừng làm phiền người khác. Nhưng mà nghĩ lại thì cậu dậy giống hồn ma vậy, không phát ra chút âm thanh nào, chắc cũng chẳng gây động tĩnh gì.”
“Tôi sẽ chú ý.”
"Lý Tự cũng có tiết sớm, cậu lúc dậy để ý đến cậu ấy một chút, cậu ấy bảo sẽ không làm ồn đến chúng ta, nhưng hôm qua chuông báo thức kêu nửa ngày cậu ấy vẫn không tỉnh, vẫn là tôi lay cậu ấy dậy đấy."
“Không thành vấn đề.”
【Lương Chi Thịnh càng lúc càng giống mẹ tôi】
【Nhưng bạn chưa chắc ngoan như Yuki đâu 233】
Lại Vũ Đông cảm thấy, dù có là ngốc đi nữa thì giờ này cũng nên nhận ra tính cách của bạn cùng phòng rồi.
Kiểu người rất hợp làm trưởng phòng ký túc ở đại học.
Từng câu phản hồi đều có giá trị khiến Lương Chi Thịnh không khỏi liếc mắt nhìn sang. Cậu liếc thấy thiếu niên tóc vàng đang ngoan ngoãn đáp lời bên cạnh, dù mỗi câu trả lời đều ngắn gọn, nhưng so với mấy lần trước toàn dựa vào hành động cơ thể để giao tiếp thì đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Cậu vừa thấy mừng vì người ta rốt cuộc cũng nghe mình nói, vừa đùa giỡn: “Tốt quá rồi, tôi còn tưởng cậu chỉ biết gật đầu với lắc đầu thôi đấy.”
Lại Vũ Đông: “……”
Hắn đâu có bị câm đâu.
"Nói đi nói lại——"
Vừa nghe bốn chữ đó, mí mắt Lại Vũ Đông giật giật, hắn đã đoán được đối phương sắp nói gì tiếp theo.
“Sao bình thường cậu không nói nhiều như lúc vừa ngủ dậy nhỉ?”
Lại Vũ Đông: “……”
Thấy chưa, tránh được mùng một, không tránh được rằm.
May mà hắn đã chuẩn bị sẵn đối sách.
“Bởi vì tôi…” Lại Vũ Đông ngập ngừng một chút, khó khăn lắm mới nặn ra được hai chữ: “Ngại… người.”
【WTF, thật sự là hội chứng sợ giao tiếp luôn à?】
【Chính chủ lên tiếng xác nhận rồi haha】
【Hội ‘ngầu lòi ít nói’ chính thức thua trận】
Cái mác sợ giao tiếp, chỉ có thể để hắn tự tay đóng dấu xác nhận mà thôi.