Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 44

 
Trên đường quay về ký túc xá, Lương Chi Thịnh tiện miệng nhắc đến Mạc Lê, người vẫn đang kiên trì luyện tập. Nhưng cũng chỉ là câu chuyện để phá tan sự im lặng, hoàn toàn không có ý định quay lại phòng tập lớp A.

Huống chi ba người họ chẳng có chút giao tình nào. Trước đó đã từng mời rồi bị từ chối, giờ quay lại chạm mặt người ta liên tục thì đúng là không biết điều.

“Mạc Lê à? Anh ấy vẫn còn luyện à?”

Lại Vũ Đông có phần ngạc nhiên. Tối nay khi hắn và Chu Thụy mặt dày đi ké lớp học của lớp A, Mạc Lê không chỉ có mặt từ đầu tới cuối, mà còn trông như đã luyện được một thời gian dài.

Ngay cả nhóm ba người của họ tập một lúc cũng phải nghỉ năm phút, vậy mà Mạc Lê ngoài uống nước ra thì gần như không ngơi nghỉ, như thể chẳng biết mệt là gì.

“Ừ, cậu ấy bảo sẽ tập tới bốn giờ, chắc cũng gần xong rồi.” Lương Chi Thịnh nói, “Cũng may lớp A không có tiết sáng, nhưng cậu ấy cũng chẳng ngủ được bao lâu.”

Lại Vũ Đông không lên tiếng. Hắn đoán là do những lời của giáo viên dạy nhảy đã đả kích đến Mạc Lê. Với một thực tập sinh từng debut rồi tái xuất như anh ấy, việc bị đánh giá tệ về phần trình diễn ca khúc chủ đề quả thực là cú sốc không nhỏ. Nhưng điều đó cũng gián tiếp chứng minh Tào Ngạn có tâm cỡ nào.

Nghe thì có vẻ truyền cảm hứng đấy, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác phức tạp không thể diễn tả.

Ngay cả Mạc Lê của lớp A còn nỗ lực đến thế, vậy mà hắn—một thành viên lớp F—lại ngủ gật trong phòng tập.

Thế thì hắn còn lấy gì để ganh đua?

“Chậm mà chắc” cũng cần có điều kiện—đó là khi những con chim khác đang nghỉ ngơi trong tổ.

“Cậu ấy cố thật.” Lương Chi Thịnh bên cạnh vẫn đang cảm thán, “Tôi bằng tuổi các cậu lúc này, leo núi xong phải nằm bẹp ba ngày.”

“Ừm, đúng là rất cố gắng.” Lại Vũ Đông hờ hững đáp, cúi đầu thì thầm, “Tôi vẫn chưa đủ chăm.”

Lương Chi Thịnh: “?”

Lương Chi Thịnh: “Hả? Cậu còn đang buồn ngủ lắm hả?”

Nếu không phải vì đi đi lại lại khiến cơn buồn ngủ vơi bớt, Lương Chi Thịnh suýt tưởng người đang lơ mơ là mình, chứ không phải cậu bạn đang có vẻ chán nản bên cạnh. Cậu nghiêng đầu nhìn phòng bạn cùng phòng, hoài nghi rằng có lẽ nền tảng quá yếu khiến hắn tập đến mức muốn buông xuôi.

Thực tế đúng là như vậy.

Chỉ tính riêng một ngày hôm nay, Lại Vũ Đông dám vỗ ngực tự nhận là thực tập sinh chăm chỉ thứ hai của 《Đăng Phong Tạo Tinh》 thì chắc chẳng ai dám nhận mình là thứ nhất—có chăng chỉ có Tô Tuấn Triết là có thể sánh vai, nhưng hướng nỗ lực của hai người hơi khác nhau. Nếu chỉ xét riêng cường độ luyện tập, thì hắn đã bỏ xa cả phần còn lại.

“Cậu yên tâm đi.” Lương Chi Thịnh vỗ nhẹ lên vai hắn, “Dù cậu có chăm chỉ hay có năng khiếu thế nào cũng không thể trong ba ngày mà vượt qua người đã luyện tập nhiều năm được—ờ, trừ mấy người không nghiêm túc ra.”

Lại Vũ Đông: “……”

Lợi dụng lúc đêm khuya không người, đúng là nói chuyện không thèm giữ miệng nữa rồi hả?

“Nhưng cố gắng thì chắc chắn có kết quả, nhất là mảng vũ đạo. Chỉ cần hôm nay cậu luyện nghiêm túc, ngày mai chắc chắn sẽ thấy sự tiến bộ.” Lương Chi Thịnh nhân tiện xoa đầu mái tóc bạch kim sữa của hắn, giọng dịu dàng như đang dỗ trẻ con: “Chẳng phải lúc học, Tào Ngạn lão sư đã khen cậu rồi sao? Bảo là cậu nhớ động tác rất nhanh—đây là năng khiếu rất quý đó. Nghĩa là cậu có thể đạt được kết quả tương đương mà tốn ít thời gian hơn người khác.”

Lại Vũ Đông bỗng cảm thấy Lương Chi Thịnh rất hợp làm giáo viên mầm non.

Áp lực thời gian khiến hắn vừa nôn nóng vừa bực bội, như thể đang chạy trên con đường mấp mô dẫn đến vách đá phía sau—chỉ cần sơ sẩy là rơi xuống vực. Nhưng hắn không phải kiểu người u mê không hiểu chuyện. Những gì xảy ra trong nội bộ nhóm thực tập sinh, hắn sớm đã nhìn ra. Không phải ai cũng nỗ lực như Mạc Lê hay Tô Tuấn Triết.

Hắn không phải kẻ bị loại đầu tiên, cũng chưa chắc là người trụ lại đến cuối cùng.

Chắc là cỡ cỡ giữa giữa.

Kết quả là một câu cảm thán buột miệng lại bị người ta nghiêm túc an ủi.

Lại Vũ Đông nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Dưới ánh đèn hành lang, chàng trai tóc nâu có gương mặt như từng trải hết thảy chuyện đời… từ ái?

Đúng là một người tốt hiếm thấy.

Có lẽ cảm nhận được hắn sắp mở miệng cảm ơn, Lương Chi Thịnh liền đổi chủ đề trước: “À đúng rồi, chữ của cậu đẹp ghê, là luyện từ nhỏ à?”

Lại Vũ Đông nheo mắt: “Chữ nào cơ?”

“Cuốn sổ lời bài hát của cậu ấy. Lúc nãy gọi cậu, tôi vô tình liếc thấy—chữ đẹp nên ngắm thêm vài lần luôn.”

【Hóa ra đó là sổ lời bài hát của Yuzuko à? Tôi cứ tưởng là nhật ký cơ】

【Người bình thường ai còn viết nhật ký nữa trời】

Lại Vũ Đông: “……”

Không xong, lại sơ suất nữa rồi.

Tối nay đúng là liên hoàn bất ngờ!

Hắn đúng là từng luyện thư pháp, nhưng chuyện đó có nên nói ra không?

Từ từ đã, tình huống này khác lúc trong phòng tập viết lời. Hồi đó phải né ống kính vì sợ bị phát hiện nghe – viết mượt quá, còn giờ thì Lương Chi Thịnh chỉ hỏi chuyện luyện chữ. Mà chữ Nhật và Hán tự có phần tương đồng, tập thư pháp kiểu đó thì bảo từng học cũng đâu có gì sai. Dù không cùng kiểu chữ, nhưng cũng có điểm giống nhau mà.

Lại Vũ Đông bình tĩnh lại rất nhanh, gật đầu thừa nhận: “Ừm, tôi học từ nhỏ.”

“Hèn gì cậu có nghị lực vậy. Hồi nhỏ tôi cũng bị bắt đi học thư pháp, mà tôi ngồi không yên nên nghỉ sớm.” Lương Chi Thịnh thở dài đầy khoa trương, “Haiz, sự khác biệt giữa người với người đúng là có từ nhỏ. Tôi học nhảy cũng toàn ba bữa đánh cá, thì phơi lưới hết hai ngày, sau này làm blogger rồi mới siêng ra phòng tập.”

Lời tự thuật của Lương Chi Thịnh trùng khớp với những gì cư dân mạng từng phân tích khi cậu ra mắt trên sân khấu đầu tiên. Lại Vũ Đông cúi đầu nhìn chàng trai tóc nâu thấp hơn mình một chút, thật lòng nói: “Anh giỏi lắm.”

“Thôi đi, tôi thì có gì ghê gớm đâu?” Lương Chi Thịnh nhún vai, tự giễu “Trong mắt người lớn thì là kẻ không làm nghề đàng hoàng, học hành uổng phí.”

“Vì anh đã thoát ra khỏi những khuôn mẫu định nghĩa của xã hội thông thường.”

Tuy Lại Vũ Đông không cho rằng lựa chọn công việc ổn định trong mắt phụ huynh là sai, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm theo đuổi con đường tự truyền thông – một lĩnh vực mới mẻ và đầy bất ổn – cũng chẳng phải ai cũng có thể đạt được thành tích trong đó. Chỉ dựa vào danh xưng blogger mà lọt vào top 1% của một chương trình tuyển chọn, chẳng phải đã là một dạng năng lực rồi sao?

Lương Chi Thịnh im lặng vài giây, rồi dừng bước.

Trước mắt họ chính là đích đến – ký túc xá phòng 707.

Lương Chi Thịnh thở dài một hơi, cong môi cười khẽ, có chút bất cần: “Bình thường nói chẳng nhiều, mà sao lại giỏi dỗ người ta vui thế chứ.”

Lại Vũ Đông đùa: “Vậy có định bầu chọn cho tôi không?”

“Bầu chứ, đợi tôi bị loại vòng đầu tiên rồi bầu cho cậu.”

“Có khi tôi bị loại trước ấy.”

“Nói linh tinh! Mau đi tắm rồi ngủ đi.”
 

Bình Luận (0)
Comment