Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 45

 
Sáng sớm, ngay từ tiếng chuông báo thức đầu tiên vang lên, Lại Vũ Đông – vốn là người ngủ rất nông – đã lập tức mở mắt. Hắn chỉ nằm nán thêm hai giây, sau đó dựa vào ý chí kiên cường mà chiến thắng cơn buồn ngủ, rồi như thường lệ kéo cả Lý Tự – người cũng là nạn nhân của tiết học sáng – dậy khỏi giường.

Lý Tự ôm đầu, ngồi đờ ra bên mép giường khá lâu mới lảo đảo leo xuống từ giường tầng trên. Lúc này Lại Vũ Đông đã từ khu vệ sinh công cộng trở về, mái tóc mái vì rửa mặt mà bị nước làm ướt, vài sợi tóc dính nhẹ vào trán, trông vừa sạch sẽ lại mát mẻ.

“Có cần đợi cậu không?” Lại Vũ Đông vừa gấp chăn gọn gàng vừa hỏi.

“Không cần.” Lý Tự ngáp một cái “Cậu hôm qua mấy giờ mới về vậy?”

“Hơn bốn giờ.”

Lý Tự: “……”

Đây là thời gian biểu của con người sao?

Đã bị bạn cùng phòng từ chối, Lại Vũ Đông cũng không còn lý do để nấn ná, hắn nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng ngủ được kéo kín rèm, tiện tay khép cửa lại.

Giống như hôm qua, hắn cài báo thức sớm nửa tiếng. Nhưng khác với hôm trước, cả hành lang lẫn căn tin hôm nay đều náo nhiệt hơn nhiều. Ngoại trừ số ít “người có tiết sáng bị chăn ấm phong ấn”, thì người bình thường không ai lại lên lớp khi bụng đói.

Đặc biệt là lớp F, tiết đầu tiên là tiết vũ đạo, thể lực tiêu hao không ít.

Chỉ có điều bất ngờ là, Tô Tuấn Triết lại thần thái sáng láng chào hắn: “Chào buổi sáng~”

Lại Vũ Đông – đang cầm thìa ăn cháo bí đỏ – nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai khác xung quanh có khả năng là người được chào, rồi ánh mắt hắn vô tình chạm đúng ánh mắt đối phương.

Bị bất ngờ, nhưng hắn vẫn lịch sự đáp lại: “Chào.”

Không hiểu sao lại có cảm giác được công nhận.

Giống như học bá kiêu ngạo trong lớp – người xưa nay chỉ giữ quan hệ xã giao với mọi người – bỗng dưng mời kẻ học lực lẹt đẹt cùng về sau giờ học, khiến người ta có cảm giác được yêu thích mà lo sợ.

“Cậu luyện tới đâu rồi?” Tô Tuấn Triết cầm khay đồ ăn ngồi xuống đối diện, uống một ngụm cà phê Americano đá rồi như vừa nhớ ra điều gì “À! Tôi ngồi đây được chứ?”

Lại Vũ Đông nhìn cậu thiếu niên tóc socola rõ ràng là cố tình ngồi trước rồi mới hỏi, bình tĩnh gật đầu: “Được.”

Giờ hắn đã có thể ung dung ứng phó với mấy thực tập sinh từng tiếp xúc rồi.

【Thầy trò tổ hợp lại rồi!】

【Tô Tô hôm nay vẫn là mỹ thiếu niên ngọt ngào chỉn chu từ đầu đến chân~】

…Xem ra mọi người đã mặc định họ là “thầy trò” rồi?

Lại Vũ Đông đặt thìa xuống, trả lời đúng trọng tâm câu hỏi lúc đầu: “Không bật nhạc thì còn miễn cưỡng nhảy xong được.”

“Vậy là chưa đủ thuần thục rồi, chỉ còn cách luyện thêm thôi.” Tô Tuấn Triết nháy mắt nghịch ngợm, rồi hạ giọng chỉ vừa đủ hai người nghe “Chỉ cần đối phó tiết chuyên ngành là đủ rồi. Theo tiêu chuẩn lớp F, biết đâu còn được khen ấy chứ.”

Lại Vũ Đông bán tín bán nghi: “Thật à?”

“Thật mà.” Tô Tuấn Triết trộn đĩa salad trái cây “Tin vào kinh nghiệm của tôi~”

【Họ đang thì thầm gì thế nhỉ?】

【Có gì mà fan cao quý tụi mình không được nghe chứ!】

【Tô Tô và Yuzuko hình như thân hơn rồi】

【Tôi ngửi thấy mùi vị của tình bạn rồi nha】

Học bá truyền thụ kinh nghiệm ứng phó giáo viên cho học tra, đương nhiên phải lén lút mới hay.

Lại Vũ Đông cũng đại khái đoán được suy nghĩ của Tô Tuấn Triết. Thay vì nói quan hệ của bọn họ tốt lên, chẳng bằng nói Tô Tuấn Triết khá có thiện cảm với những người chăm chỉ nghiêm túc. Nếu người ngồi đây là Chu Thụy, cậu ta chắc cũng sẽ cư xử y như vậy.

Chỉ tiếc là Chu Thụy học lớp C không có tiết sáng.

…Khoan đã, lớp A chẳng phải cũng học từ 10 giờ rưỡi sao?

Vậy Tô Tuấn Triết xuất hiện ở căn tin làm gì? Không ngủ à? Hay nhớ nhầm lịch học?

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lại Vũ Đông, Tô Tuấn Triết cười tươi như hoa: “Dậy sớm củng cố thành quả tập luyện hôm qua mà, như thế sẽ có trạng thái tốt nhất để lên lớp. Với lại tôi quen giấc rồi, có muốn ngủ cũng không ngủ được.”

【Kỷ luật tốt thật】

【Sáng sớm củng cố… trời má đúng chuẩn học bá luôn】

【Không uổng là người được giáo viên vũ đạo khen ngợi】

Lại Vũ Đông hoàn toàn bái phục, suýt chút nữa quên mất sự khác biệt giữa hắn và đối phương chỉ là người dậy sáng – người thức khuya.

Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ—

Phải học theo việc dậy sớm củng cố!

Tiết chuyên ngành tiếp theo diễn ra đúng như lời Tô Tuấn Triết dự đoán.

Tào Ngạn lão sư tổ chức kiểm tra mức độ nắm vững ca khúc chủ đề của lớp F theo hình thức “tiếp sức vũ đạo”. 42 thực tập sinh lần lượt biểu diễn, hơn 90% bị thầy lạnh mặt chê thẳng tay. Chỉ có ba người thoát khỏi kiếp nạn đó.

Lại Vũ Đông là một trong ba người hiếm hoi ấy, hai người còn lại là Vương Dật Văn và Bùi Lan.

Khác với hôm qua, lần này hắn không còn bị Tào lão sư dùng lời phê có khen có chê để “nắn gân” nữa, mà là được khen ngợi trực tiếp.

“Miura Yuki.”

Tào Ngạn cầm tài liệu của toàn bộ học sinh lớp F, lật đến trang có tên “Miura Yuki”, sắc mặt anh hiện ra nét chợt hiểu:

“Tôi nhớ ra rồi, em là người được đạo diễn gọi đến để thế chỗ người bỏ cuộc đúng không? Nắm vững động tác vũ đạo tốt, bắt nhịp cũng tiến bộ nhiều. Không có nền tảng mà đạt tới mức này đã là rất khá rồi. Hôm qua chắc vất vả luyện tập nhỉ? Cố gắng thêm, tranh thủ lên lớp trên đi.”

“Cảm ơn lão sư.”

Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Ai mà ngờ được người hai ngày trước còn bị cười nhạo trên sân khấu, giờ lại được giáo viên dạy nhảy khen ngợi cơ chứ?

Đừng nhìn lớp F là lớp có xếp hạng thấp nhất mà coi thường, lọt vào top đầu tuy không phải chuyện gì to tát, nhưng lớp F gần như chiếm phân nửa tổng số học viên. Tính thêm mấy người nhảy không tốt ở các lớp khác, có thể nói thứ hạng của hắn hiện giờ đang ở tầm trung.

Lại Vũ Đông chợt nhớ đến câu nói động viên của Lương Chi Thịnh.

— “Cố gắng thì chắc chắn có kết quả.”

— “Chỉ cần hôm nay cậu luyện nghiêm túc, ngày mai chắc chắn sẽ thấy sự tiến bộ.”

Mũi hắn bỗng cay cay.

Lâu lắm rồi hắn mới lại thấy vui đến thế chỉ vì được khen ngợi.

Niềm vui ấy còn chưa kéo dài được bao lâu, Tào Ngạn liền bất ngờ bổ thêm một nhát: “Nhưng động tác vẫn còn quá cứng nhắc.”

Lại Vũ Đông: “…”

Xin lỗi, cho phép hắn giả vờ điếc ba giây.
 

Bình Luận (0)
Comment