Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 49

 
Từ khi tiết thanh nhạc kết thúc đến lúc bắt đầu vòng đánh giá ca khúc chủ đề, thời gian luyện tập tự do của Lại Vũ Đông cộng lại chưa tới bốn mươi tám tiếng. Hắn áp dụng triệt để chủ trương tiết kiệm, cắt giảm tối đa thời gian ngủ.

Vất vả thì có vất vả thật, nhưng để rút ngắn khoảng cách với người khác thì ngoài việc cật lực luyện tập, chẳng còn con đường tắt nào cả.

Lại Vũ Đông không phải là đang chiến đấu một mình.

Sau tiết học thanh nhạc của lớp C, Chu Thụy len lén chạy sang tìm hắn. Lý do là vì cậu không tìm được nhóm, sợ bản thân không thể chịu nổi cường độ luyện tập cao khi chỉ có một mình, hy vọng có thể tìm được một người đồng hành để cùng nhau cố gắng.

Đúng chuẩn bạn nhảy.

Lại Vũ Đông cũng đang trong tình cảnh không tìm được tổ đội. Hắn và bạn cùng phòng không hợp gu luyện tập. Lương Chi Thịnh thì đã vào chế độ buông xuôi, Lý Tự là kiểu người bí ẩn như rồng thấy đầu không thấy đuôi, Từ Án vẫn đang ở giai đoạn học nhảy bằng cách đi học ké.

Có gặp được hay không còn là vấn đề, hắn đi sớm về khuya nên sau lớp thanh nhạc chưa từng chạm mặt các bạn cùng phòng đang thức, chỉ có một lần ngoại lệ là lúc ăn trưa hôm sau hắn và Lý Tự cùng gắp món thịt xào đậu.

Người mà hắn quen thân hơn một chút thì có hai người ở phòng đối diện là Tô Tuấn Triết và Lưu Khải Sơ, nhưng cũng chẳng ai là lựa chọn phù hợp để luyện tập chung.

Khác biệt với Chu Thụy là Lại Vũ Đông không quan tâm đến cái gọi là trụ cột tinh thần, một mình hay một nhóm đều được, miễn không ảnh hưởng đến bản thân thì thế nào cũng được, nhưng có thêm một người bạn có thể khích lệ tạo thành vòng tuần hoàn tích cực cũng không tệ.

Thế là, hai người nhanh chóng hợp tác ăn ý: không làm phiền nhau, mỗi người tự luyện phần của mình, chỉ có lúc nghỉ giữa giờ hoặc đến giờ ăn mới trò chuyện vài câu. Đa phần đều là Chu Thụy khơi chuyện, còn Lại Vũ Đông thì đóng vai người lắng nghe đúng chuẩn.

Ngày kiểm tra, một giờ sáng.

Còn chưa đầy 12 tiếng nữa là đến buổi kiểm tra lần hai, phòng tập lớp F vẫn còn nhiều người đang cố gắng, số lượng người nước đến chân mới nhảy tăng lên đáng kể, những động tác vụng về khiến người ta không khỏi lo lắng cho họ.

Trái ngược hoàn toàn, Lại Vũ Đông và Chu Thụy lại đang trong giai đoạn nghỉ ngơi ngắn, ngồi dựa lưng vào tường, mồ hôi đầm đìa như hai cái khăn ướt chờ hong khô.

【Báo cáo! Tổ “cày cuốc” cuối cùng cũng nghỉ rồi!】

【Hai người này có phải từ sau bữa tối là chưa nghỉ ngơi lần nào không?】

【Đáp lại câu trên: đúng thế.】

Chu Thụy chống một tay lên đầu gối, mắt lấp lánh đầy hy vọng: “Tôi cũng muốn vào lớp A lắm.”

Lại Vũ Đông cầm lấy chai nước uống một ngụm: “Tin vào bản thân đi.”

“Tin cũng chẳng có ích.” Chu Thụy cười khổ, “Lần này cạnh tranh khốc liệt lắm, suất debut bị cắt còn bảy người, lớp A cũng giới hạn số lượng, kiểu gì cũng không tới lượt tôi. Vào được lớp B là may lắm rồi.”

“Khốc liệt?” Lại Vũ Đông nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. Hắn không mấy quan tâm tới các chương trình tuyển chọn trên nền tảng khác, nên không hiểu sao đối phương lại kết luận như vậy.

“Những mùa trước số suất debut toàn là chín hoặc mười một, có chương trình lớp A còn không giới hạn số người. Lần này chỉ còn bảy, mấy vị trí top đầu chắc chắn sẽ bị tranh đến đỏ mắt.”

“Tại sao lại giảm?”

"Ngành công nghiệp idol không khởi sắc, thực tập sinh còn đông hơn fan, cứ thế này sắp tới có thể làm chương trình để thực tập sinh bình chọn fan. Với lại đây là lần đầu Thiên Không làm chương trình tuyển chọn, ít người thì an toàn hơn." Chu Thụy nghiêm túc phân tích xong, vội bổ sung, "Tôi đoán thế."

Nhưng nghe cũng hợp lý thật.

Mấy dạng chia sẻ kiểu “kiến thức phổ thông” như vậy, Chu Thụy đã làm hướng dẫn viên cho Lại Vũ Đông vô số lần.

Ví dụ như, Khúc Hân Trình và người khởi xướng – Phó Hàm Vũ – đều là nghệ sĩ thuộc công ty Giải Trí Thiên Hoa dưới trướng Thiên Không. Vì vậy, từ khi tin tức cậu ấy tham gia lan ra đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Lại ví dụ, nhóm sau khi debut sẽ do Giải Trí Tứ Gia - công ty quản lý có cổ phần của Thiên Không - phụ trách, tức công ty của Mạc Lê, Lâm Tiêu và những người khác.

Dù nghe mấy chuyện này chỉ để biết cho vui, chẳng giúp gì được cho việc tranh suất debut, nhưng ít ra cũng giúp nhận thức rõ tình hình thực tế hiện tại.

Người ta có hậu thuẫn vững chắc, còn mình thì chẳng là cái gì.

Lại Vũ Đông: 【Công ty LVD rốt cuộc là cái gì?】

Hệ thống: 【Là studio độc lập được thiết kế riêng cho ký chủ.】

Studio độc lập…

Không phải là cái vỏ rỗng chỉ có một mình hắn đấy chứ?

Lại Vũ Đông không mấy kỳ vọng hỏi thêm một câu: 【Cậu có thể mua marketing giúp tôi lên hot search không?】

Hệ thống: 【Chức năng này cần ký chủ dùng vốn khởi điểm để tạo ra tài sản, sau đó mới có thể đổi được.】

Lại Vũ Đông: 【Vốn khởi điểm chẳng lẽ là…】

Hệ thống: 【Chẳng phải bạn đã mở va-li hành lý rồi sao?】

Lại Vũ Đông: 【……】

Chỉ dựa vào đống tiền lẻ ấy?

Lại còn ở trong môi trường ghi hình khép kín?

Cho hỏi hắn lấy gì để kiếm tiền? Chẳng lẽ lên hình khóc lóc cầu thương, mở chiến dịch quyên góp?

Đừng vô lý thế.

Hắn không muốn trở thành tội phạm pháp lý đầu tiên bị hủy tư cách tham gia vì gây quỹ trái phép.

“Yuki, sao mặt cậu trông kém sắc vậy?” Chu Thụy thấy Lại Vũ Đông nhíu mày xoa trán, tưởng rằng luyện tập cường độ cao khiến hắn đuối sức, “Hay hôm nay nghỉ sớm đi?”

“Không sao.” Lại Vũ Đông lại cầm chai nước uống thêm một ngụm, cố gắng nuốt trôi cảm giác ngán ngẩm vì cái hệ thống thiếu đạo đức kia.

Hắn trả lời mập mờ: "Nghĩ đến một số chuyện... ừm... không vui."

Chu Thụy lại hiểu lầm: “Đừng lo, cậu nhất định sẽ được thăng hạng.”

Lại Vũ Đông cười nhạt, không phủ nhận cũng không khẳng định: “Cậu cũng vậy.”

Kim đồng hồ chẳng biết từ lúc nào đã chỉ sang năm giờ, bầu trời ngoài cửa sổ dần nhuộm màu trắng sữa. Trong phòng luyện tập lớp F, chỉ còn lại hai người bọn họ. Thậm chí, đến bình luận trực tiếp cũng nửa ngày không thấy ai gõ một chữ.

Bước ra khỏi phòng luyện tập, Chu Thụy mệt tới mức đi vài bước là nhắm mắt ba giây, bước chân loạng choạng như ông cụ say rượu: “Không ổn rồi, bắt đầu thấy ảo ảnh rồi…”

Lại Vũ Đông vội vàng đỡ lấy cậu, sợ cậu mà đâm đầu vào tường thì ngày mai thành người băng bó kín mít đi thi cũng nên.

“Cảm ơn…” Chu Thụy yếu ớt ngẩng đầu nhìn hắn, bất ngờ khi không thấy dấu hiệu gì của buồn ngủ trên gương mặt kia, đôi mắt đen láy sáng như viên mã não, “Cậu không buồn ngủ à?”

“Buồn ngủ.”

Chu Thụy đánh giá một vòng: “Thật không đấy? Nhìn không giống chút nào.”

Lại Vũ Đông không biểu tình liếc nhìn chàng trai tóc nâu xám đang dựa nửa người vào mình, so với Chu Thụy, hắn trông thật sự không buồn ngủ lắm.

Hắn đâu phải người tân tiến đã tiến hóa bỏ qua thời gian ngủ, thức thâu đêm đến giờ này tất nhiên buồn ngủ đến mức muốn ngã gục xuống ngủ ngay, hôm nay thậm chí còn về muộn hơn hôm qua một tiếng mới thu xếp xong.

Có thêm một người bạn đồng hành có thể tạo động lực cho bản thân, hắn mới có thể kiên trì lâu thêm một chút.

Đây chính là hiệu quả mà hắn mong muốn.
 

Bình Luận (0)
Comment