Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 61

 
Phòng 707.

Lương Chi Thịnh ôm một cái bảng trắng lôi ra từ góc phòng, sau khi lau sạch sẽ thì định treo lên móc sau cửa. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tiếp đó là tiếng cửa mở.

Là Lại Vũ Đông đã về.

"Yuki, về đúng lúc lắm." Lương Chi Thịnh gõ gõ vào tấm bảng trắng trong lòng, "Chúng ta cần phải lập ra nội quy phòng."

Lại Vũ Đông nhường đường: "Được."

Từ Án và Lý Tự đang chơi bắt rùa ở trước bàn học, mỗi người nắm trong tay mấy lá bài cuối cùng, trên bàn bày la liệt những đôi bài đã thành.

Lại Vũ Đông ngồi ở mép giường bất động thanh sắc quan sát hai người, người sau thoạt nhìn cảm xúc ổn định, cứ như những chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh chỉ là ảo giác của hắn.

Hy vọng cậu ta thật sự không sao.

Lương Chi Thịnh viết mấy chữ to "Công ước phòng 707" lên đầu tấm bảng trắng rồi quay người nhìn hai bạn cùng phòng đang đánh bài và một người đang xem, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đang dạy ở nhà trẻ: "Nào, mỗi người đề một điều. Tôi đề một điều trước, không được vứt rác bừa bãi."

Lý Tự rút một lá bài: "Giữ im lặng sau khi tắt đèn."

"Ừm..." Từ Án cũng rút một lá bài, vừa khéo thành một đôi rút ra, "Không được tùy tiện động vào đồ của người khác?"

"Chung sống hòa bình." Lại Vũ Đông nghĩ không ra yêu cầu nào khác.

Không khó để nhận ra, mỗi điều luật đưa ra đều có liên hệ chặt chẽ với tính cách của người nêu.

Đến vòng thứ hai thì Lại Vũ Đông đã bỏ cuộc, Từ Án thì bỏ cuộc ở vòng thứ ba, ngược lại Lương Chi Thịnh lại viết hết điều này đến điều khác về yêu cầu vệ sinh lên bảng trắng, ví dụ như luân phiên dọn vệ sinh, đổ thùng rác kịp thời, v.v.

【Lương Chi Thịnh là người phụ trách dọn dẹp rồi hahaha】

【Cảm giác Yuki tính cách tốt ghê, chỉ nêu mỗi một yêu cầu, mà còn là sống hòa thuận nữa】

【Người hướng nội cần một môi trường thân thiện】

Viết điều cuối cùng cũng là điều duy nhất không liên quan đến vệ sinh "Mỗi ngày vui vẻ", Lương Chi Thịnh treo tấm bảng trắng sau cửa, đại công cáo thành vỗ vỗ tay: "Sau này mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Đáp lại cậu là ba người đáp lời qua loa, bọn họ đang căng thẳng k*ch th*ch vây quanh xem Lý Tự rút lá bài cuối cùng.

"Yes!" Lý Tự ném hai lá bài trong tay lên bàn, "Thắng rồi! Lật kèo!"

Hai người còn lại nhiệt tình vỗ tay.

Lương Chi Thịnh: "..."

Lương Chi Thịnh: “Ờm, hay là xếp thứ tự tuổi tác nhỉ?”

Hắn nghi ngờ mình đang sống chung với ba đứa con nít.

Lý Tự: “Tôi vừa mới mừng sinh nhật mười tám xong.”

Lại Vũ Đông: "Mười chín."

Từ Án: "Để tôi tính... ừm... hai mươi mốt tuổi."

Lương Chi Thịnh hai mươi lăm tuổi không muốn nói chuyện.

...

Một chương trình tuyển chọn tài năng hợp lệ, ngoài việc ghi hình thông thường và sân khấu công diễn ra, tư liệu hậu trường là một phần vô cùng quan trọng, bao gồm các trò chơi nhỏ, nhật ký ký túc xá, sinh hoạt luyện tập hàng ngày, v.v.

Vào những ngày không chiếu tập chính, tung ra tư liệu hậu trường để giữ chân khán giả, khán giả lấy ra xem như món ăn vặt điện tử, không chỉ được gặp gỡ những thực tập sinh mới mẻ, mà còn có thể hiểu rõ hơn về con người họ ngoài đời.

Vì vậy, ngoài những đoạn phim cắt ra từ sinh hoạt hàng ngày, tư liệu hậu trường được ghi hình riêng không cung cấp phát sóng trực tiếp.

Có nghĩa là bình luận lại bị đóng.

Hôm nay quay là một khâu không thể thiếu trong tư liệu, chính là thử thách hộp kinh dị.

Tổng cộng 101 thực tập sinh, do tổ đạo diễn chỉ định ghép cặp từng đôi, còn dư một người thì ghép đơn. Luật chơi: hai người cùng lúc thò tay vào hộp kinh dị, dựa vào xúc giác để đoán vật thể bên trong, ai đoán đúng trước trong vòng một phút sẽ thắng. Người thắng sẽ được thưởng “quyền đăng ảnh selfie công khai gửi fan - gọi là ‘Người tìm sao’”.

Trước khi quay chính thức, ai cũng không biết bạn cặp của mình là ai, Lại Vũ Đông cầu nguyện tốt nhất là mấy người quen thuộc kia, hoặc là thực tập sinh có tính cách tốt cũng được.

Xin thứ lỗi cho hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình và Tằng Khải cùng chơi hộp kinh dị, mức độ xấu hổ chỉ đứng sau việc bắt gặp Lý Tự đang khóc.

Lời cầu nguyện chân thành đã được đáp lại.

“Nhóm tiếp theo: Miura Yuki, Khúc Hân Trình.”

Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hắn chưa từng tiếp xúc với Khúc Hân Trình, nhưng hai nhãn "người tốt bụng" và "đẹp trai" đã ăn sâu vào lòng người, nhìn thế nào cũng không phải kiểu khó ở chung, vận may có thể so với rút được SSR.

Cũng có thể là tổ chương trình cố ý sắp xếp vì tính chủ đề.

Mục đích không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Khúc Hân Trình bị dân mạng trêu là thái tử bước vào phòng thu, kiểu tóc rối nhẹ phong cách Nhật Bản càng làm nổi bật vẻ trẻ trung của cậu, gương mặt lọt top đẹp trai nhất trong số các thực tập sinh khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh hoàng tử học đường. Nhưng không hiểu vì sao cậu lại căng thẳng một cách rõ rệt. Khi trông thấy bạn cặp đã đến trước, toàn thân cậu lập tức cứng đờ.

Lại Vũ Đông định chủ động bắt chuyện, không ngờ chưa kịp mở miệng thì đối phương đã trịnh trọng đọc một đoạn giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, vài từ còn nói vấp.

Lại Vũ Đông: "..."

Tình huống gì đây?

Phản ứng đầu tiên của hắn là: Lẽ nào đây là yêu cầu của tổ chương trình để hướng đến thị trường quốc tế?

Vậy hắn cũng cần phải nói một đoạn sao?

Thấy thiếu niên tóc vàng nhạt vẻ mặt mờ mịt, Khúc Hân Trình lộ vẻ thất bại: "Là do tiếng Anh của tôi quá kém nên cậu không hiểu sao...?"

"Hiểu mà." Lại Vũ Đông vội phủ nhận, hắn còn không muốn xác nhận nhân thiết học tra.

"Hả?"

Lại Vũ Đông đoán được đại khái nguyên nhân Khúc Hân Trình không đi theo lẽ thường, phỏng chừng là tưởng hắn không hiểu tiếng Trung, nên cố ý chuẩn bị một đoạn như vậy, rất phù hợp với tính cách của cậu.

Ý tốt thì có, nhưng trước tiên phải hỏi người ta đã.

Vốn dĩ hắn không căng thẳng, đột nhiên có màn này làm hắn trở tay không kịp, khiến hắn giống như bị đối phương lây cảm xúc, bỗng thấy hồi hộp và cứng người!

Để tránh tình huống tiếp tục vượt khỏi tầm kiểm soát, Lại Vũ Đông dứt khoát tuyên bố: “Nói tiếng Trung đi.”
 

Bình Luận (0)
Comment