Hỏi, phải làm sao khi bắt gặp bạn cùng phòng tính khí thất thường đang khóc trong nhà vệ sinh?
Kế hoạch ban đầu của Lại Vũ Đông là thừa lúc chưa bị phát hiện thì lặng lẽ rời khỏi hiện trường, sau đó đợi Lý Tự bình tĩnh lại rồi nói bóng nói gió một chút, nếu cậu ấy cứ mãi tiêu cực thì hắn sẽ nghĩ cách giúp đỡ.
Những người trẻ tuổi nóng nảy và thẳng thắn như Lý Tự thường có lòng tự trọng cao, việc nhịn đến tận bây giờ mới trốn vào nhà vệ sinh khuất camera để khóc là minh chứng rõ nhất, kết quả lại xui xẻo bị bạn cùng phòng bắt gặp.
Xấu hổ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ xử lý không khéo lại khiến người ta thẹn quá hóa giận, tạm thời lảng tránh là lựa chọn tốt nhất.
Còn chuyện "quay lại để lặng lẽ giúp đỡ", thực ra có thể bỏ qua, bởi độ khó của việc này gần như tương đương với việc an ủi tại chỗ. Nhưng vì Lý Tự từng lên tiếng giúp hắn một lần, nên Lại Vũ Đông không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hết thảy tiền đề đều được xây dựng trên giả thiết tốt đẹp "thừa lúc chưa bị phát hiện".
Vấn đề bây giờ là—
Hắn nên hóa giải sự lúng túng này như thế nào?
Ở cửa nhà vệ sinh, hai bóng hình, một vàng một đỏ, cứ đứng im như thời gian ngừng trôi.
So với Lại Vũ Đông đang ôm hai ly mì ăn liền và trầm tư suy nghĩ, thì biểu cảm của Lý Tự lại như thể vừa nuốt phải một con ruồi sống – khó chịu cực kỳ. Cậu ta kinh ngạc trừng lớn mắt, khóe mắt còn đọng giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.
Đến khi cậu chậm nửa nhịp phản ứng lại, cậu nắm chặt hai đấm, nhíu mày bày ra vẻ mặt hung dữ, giống như loài mèo xù lông cong lưng cảnh cáo người khác không được đến gần.
Người bình thường có lẽ sẽ cười gượng rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng cách này chỉ khiến hai người dưới cùng một mái hiên rơi vào cảnh khó xử, người không biết chuyện có lẽ sẽ cho rằng hai người họ đã xảy ra chuyện gì mờ ám.
Cho nên, Lại Vũ Đông giả vờ như không thấy gì cả, giơ lên một ly mì ăn liền, nhẫn tâm “hi sinh” phần của mình rồi hỏi:
"Ăn không? Chia cho cậu một nửa."
Hết cách, muốn chia cũng chỉ có thể chia phần của mình, dù sao đây cũng là mì gói của Chu Thuỵ.
"..."
Lý Tự im lặng vài giây, cậu luống cuống dùng tay áo lau nước mắt, giọng nói sau khi khóc mang theo một chút khàn khàn: "Không ăn."
Thấy thiếu niên tóc đỏ lau đến mặt mũi tèm lem, Lại Vũ Đông lấy từ trong túi ra một bao khăn giấy đưa cho cậu: "Nước mũi dính lên áo rồi kìa."
Lý Tự tay chân lúng túng kiểm tra một lượt, ngoài việc tay áo dính chút nước thì chẳng có gì, phát hiện bị lừa, cậu trợn mắt nhìn: "Không có! Tôi đâu phải học sinh tiểu học!"
Đối mặt với lời phản bác của bạn cùng phòng, Lại Vũ Đông không biết nên cười hay không nên cười, hắn không ngờ một câu nói đùa vu vơ lại bị cậu coi là thật.
Hắn bất lực đẩy gói khăn giấy về phía trước thêm chút nữa: “Dù sao cũng lau qua đi.”
"..."
Lý Tự buồn bực giật lấy gói giấy, rút một tờ lau sạch mặt mũi. Dọn dẹp xong xuôi, cậu chỉ để lại một câu “Cậu đừng nói với ai đấy”, rồi quay đầu rời khỏi nhà vệ sinh.
Lại Vũ Đông nghĩ bụng chuyện này hắn cũng đâu cần phải nói với ai.
Xem ra hắn đoán đúng, tính cách của cậu bạn cùng phòng này đúng là kiểu luôn để ý ánh mắt người khác.
Tạm gác lại sự cố nhỏ này, Lại Vũ Đông và Chu Thuỵ sau khi trở về đã bàn bạc rồi quyết định xuống nhà ăn ở lầu một để hưởng thụ, giờ này cơ bản ai cũng ăn xong cả rồi, không cần lo sẽ có người khác “mỗi người một đũa” chia nhau hết ly mì.
Không thể trách bọn họ keo kiệt, mì gói ở đây là một loại tài nguyên khan hiếm sánh ngang với vàng.
【Má ơi, hai người họ lén lút ăn đêm kìa!】
【Tui đã nói rồi mà, lúc nãy Chu Thuỵ lén lén lút lút tìm Yuki làm gì, thì ra là nửa đêm thả độc】
【Ở một khía cạnh nào đó, sẵn sàng chia sẻ mì gói là tình anh em sinh tử rồi đấy】
【Đừng nâng giá trị của mì gói lên khoa trương vậy chứ kkkkk】
Lại Vũ Đông cảm thấy không hề khoa trương chút nào.
Mì bò cay nóng hôi hổi tỏa ra mùi thơm quyến rũ, hắn mang tâm trạng thành kính mà thưởng thức tỉ mỉ từng sợi mì và nước dùng, cứ như đây là lần đầu tiên trong đời được nếm món cao lương mỹ vị.
Chưa hết, Chu Thụy còn mang đến một hộp mì bò béo sốt vàng đổi với hắn, đúng là hưởng thụ đôi đường về vị giác.
“Tôi còn mang thêm thứ khác nữa.” Chu Thụy húp một ngụm nước mì rồi nói: “Tôi chuẩn bị theo từng giai đoạn — mỗi vòng thi xong lại ăn mừng một lần. Đợi khi công diễn vòng một kết thúc, tôi với cậu lại ăn mừng tiếp.”
"Còn mang theo gì nữa?" Lại Vũ Đông hỏi.
Chu Thụy giơ ngón tay ra đếm: “Miến chua cay, gói đồ ăn sẵn, lẩu tự sôi…”
Lại Vũ Đông giơ ngón cái với ánh mắt thán phục: “Phiên bản ăn liền của Tiểu Đầu Bếp Trung Hoa.”
【Tôi chịu rồi, Yuki đúng là có khiếu hài hước thật】
【Chu Thụy chắc nghĩ tổ chương trình không lo cơm nước cho người ta ấy mà hahahaha】
【Những món kia thì còn hiểu được, mà mang cả gói đồ ăn sẵn nữa thì... chịu luôn】
Ăn xong bữa khuya, hai người chia tay nhau ở tầng bốn.
Trùng hợp là, ký túc xá của Chu Thụy cũng ở cuối hành lang, nhưng là phòng 404 mười người, từng bị cậu ta chê bai không may mắn mấy lần.
404 Not Found, nghe cứ như bị gán thẳng debuff vậy.
Nhưng mê tín là không tốt.