Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 70

 
Lại Vũ Đông thu lại ánh nhìn, tập trung vào tờ lời bài hát trong tay, càng nhìn đối thủ càng dễ rơi vào lo lắng. Trong tình huống thực lực chênh lệch như thế này thì càng cần phải giữ vững tâm lý, bằng không chưa công diễn đã tự thua chính mình rồi.

Nghe xong lượt thứ hai, Triệu Diệc Phong tháo tai nghe: “Cậu nghe đi.”

Lại Vũ Đông luống cuống tay chân đón lấy chiếc tai nghe bị ném tới, nhất thời không biết có nên yên tâm thoải mái đeo vào hay không: "Anh không cần sao?"

“Tạm thời không.” Triệu Diệc Phong bật tờ lời hát, “Tôi muốn tập đoạn solo trước, cần thì gọi cậu.”

“Được.”

【Triệu lão sư với Yuki phối hợp hài hòa ghê】

【+1, Tằng và La sắp cãi nhau rồi kìa】

【Sao chương trình không chuẩn bị thêm mấy cái máy MP3 nhỉ? Nhà đài đâu có thiếu tiền】

【Vậy thì còn gì hấp dẫn nữa】

Lại Vũ Đông không mấy quan tâm đến bình luận, nên cũng chẳng để ý tình hình của các nhóm khác. Hắn tranh thủ thời gian luyện tập, sau vài lượt thì đã có thể thay mấy tiếng ngân nga theo giai điệu thành lời bài hát.

Hắn tắt nhạc, thử hát phần hợp xướng một lần, tự thấy cũng tạm ổn, ít nhất là lần này không thấy bình luận nào nói hắn bị tụt tông.

“Cậu hát không tệ đấy chứ.” Triệu Diệc Phong liếc nhìn sang, ngạc nhiên nói. Anh vốn nhường thiết bị cho mấy người yếu hơn trong nhóm luyện trước, ai ngờ Lại Vũ Đông lại ổn hơn mong đợi nhiều, ít ra cũng là trình độ người bình thường không bị mù nhạc. “Sao hôm diễn sân khấu đầu lại hát như vậy? Chọn bài sai à?”

Lại Vũ Đông thuận miệng bịa ra một lý do: “Hồi đó hồi hộp quá.”

Dù hồi hộp không phải nguyên nhân chính khiến màn trình diễn thảm họa, hắn cũng chẳng thể nói thật là bản thân không biết cách “roll bài”.

Nhưng công lớn phải kể đến Từ Án – mấy ngày nghỉ vừa rồi đã chỉ cho hắn nhiều kỹ thuật thanh nhạc cơ bản và cách phát âm đúng, khiến trình độ nền tảng của hắn được cải thiện đôi chút.

Một lát sau, Chu Thụy ôm máy tính bảng đến, gọi: "Chúng ta tập trung lại một chút, học phần vũ đạo đầu tiên."

“Không phải chờ cậu học xong cả bài rồi dạy tụi này một lượt hả?” Tằng Khải vẫn ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích, “Tụi mình còn chưa thuộc nhạc, mà học hát rồi học nhảy cùng lúc loạn lắm đó.”

"Tôi cũng thấy vậy, giờ trong đầu tôi toàn là mấy câu hát đó." La Phi Nhiên lẩm bẩm.

【Mình hiểu cái cảm giác đang học hát mà bị ngắt giữa chừng rất khó chịu, nhưng nói vậy chắc Chu Thụy sẽ buồn lắm】

【Tằng Khải nói không sai, hát chưa xong mà thêm nhảy thì rối lắm, chẳng cái nào ra hồn】

【Bên nhóm khác người ta học nhảy lâu rồi, Chu Thụy chắc sốt ruột lắm】

【Mấy nhóm khác đều có kế hoạch rõ ràng từ đầu】

【Nhóm A tập luyện nhìn rối quá trời】

【Các bạn ơi, nếu không hài lòng thì tự dựng bài nhảy đi nhé】

Lại Vũ Đông không nói lời nào, đứng dậy bằng hành động thể hiện rõ hắn theo phe học vũ đạo trước.

Người ta đã chịu hy sinh thời gian luyện riêng để bày vũ đạo cho cả nhóm, thì mấy người nằm không chờ được “đút cơm tận miệng” không có tư cách lên tiếng.

Dù là bốn giờ sáng, hắn đang ngủ say, mà Chu Thụy kéo hắn dậy đòi dạy phần vũ đạo vừa học được, hắn cũng sẽ không oán trách nửa lời, còn hỏi lại là có cần hắn rót nước giúp không nữa là.

Chu Thụy ôm cái máy tính bảng ngây người ra vài giây, vẫn ôn tồn giải thích: "Học đến đâu dựng đến đấy hiệu quả sẽ tốt hơn, tôi cũng có thể nhân tiện củng cố lại. Với cả tôi muốn tranh thủ lúc mọi người tiêu hóa bài nhảy để luyện hát, nếu tôi dạy hết bài nhảy rồi mới luyện, đến lúc đó vấn đề dồn lại một chỗ, có thể làm chậm trễ tiến độ của tôi..."

“Học nhảy chậm hơn học hát.”

Lại Vũ Đông tranh thủ lúc ngắt quãng chen lời.

Ban đầu hắn không định nói, La Phi Nhiên thì có thể cho qua do đầu óc hơi chậm, nhưng Tằng Khải không phải thế – cách hành xử này quá giống nổi loạn thời dậy thì, cố ý gây chuyện. Cãi nhau trên sóng truyền hình chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

Đặc biệt là khi Chu Thụy giải thích đến nửa đoạn sau, càng nói càng khiến người nghe không yên lòng, hắn lập tức chen ngang cắt đứt mạch nói của đối phương, cố tình lái sang hướng khác.

Cho dù lý lẽ đúng, cũng không nên nói trước máy quay rằng: “Mọi người làm mình chậm tiến độ.”

Vì trình diễn là sân khấu tập thể, ưu tiên hàng đầu nên là lợi ích tập thể. Huống hồ vòng này là thi đấu nhóm, chỉ khi nhóm chiến thắng mới có cơ hội lấy điểm cộng, nên sự đoàn kết là điều cần thiết.

Giống như bài tập nhóm ở đại học, dù trong nhóm ngoài mình ra toàn là lũ ăn không ngồi rồi với lũ tới "deadline" thì mất tích, chat riêng hay đăng đàn chửi rủa trên mạng xã hội thì chửi bao nhiêu cũng được, nhưng trước mặt thầy cô thì phải nhấn mạnh đây là thành quả của sự phân công hợp tác, lựa chọn quên đi thâm cừu đại hận với đồng đội.

Thần tượng và ống kính đã phóng đại cái điều đó lên.

Cái kiểu giải thích ngây ngô chỉ xoay quanh bản thân mình của Chu Thụy, có thể bị kẻ có tâm xuyên tạc thành một ý nghĩa khác.

Nhưng cũng không phải là không có cách đối phó.

Nghe thì hơi thất đức, nhưng chính là dùng đạo đức tập thể để trói buộc.

Ba người đang tranh cãi đều quay sang nhìn hắn, Lại Vũ Đông mặt không đổi sắc lên tiếng: “Kịp kiểm tra trên lớp không?”

Ý tứ rất rõ ràng – ai phản đối tức là kéo lùi tiến độ cả nhóm.

Hắn không nói sai. Hôm nay là thứ Sáu, buổi kiểm tra định kỳ vào thứ Hai tuần sau, lúc đó mấy giảng viên và thầy cô chuyên môn sẽ đánh giá tình hình luyện tập của từng nhóm.

Về thời gian mà nói, đến hôm đó ít nhất ai cũng phải thuộc hai phần ba bài hát – thật ra hắn cho là nên thuộc cả bài, không thì kiểu gì cũng bị la, nhưng với trình độ nhóm hắn hiện tại thì hơi khó.

Nếu cứ theo ý của Tằng Khải, hoặc là Chu Thụy không kịp luyện hát thuộc lời, hoặc là những người còn lại không kịp làm quen với vũ đạo, kiểu nào cũng không ổn.

Cuối cùng đội trưởng Thư Đằng Kiệt đứng ra quyết định theo phương án của Chu Thụy – học nhảy trước.

 

Bình Luận (0)
Comment