Chu Thụy lần đầu đứng lớp dạy nhảy, ở hàng đầu hơi lúng túng. Mấy lần định sửa động tác cho người khác mà nói lắp, tìm từ không ra, phải nói lòng vòng hồi lâu người ta mới hiểu.
Bầu không khí trong nhóm vốn dĩ đã khá lỏng lẻo, thái độ của Chu Thụy lại không đủ cứng rắn, điều này dẫn đến việc khi cậu hướng dẫn riêng cho từng thành viên, một số người lại cứ đi tới đi lui như không chịu ngồi yên hoặc đột nhiên ngồi xuống nghỉ ngơi.
So với nhóm bên cạnh, nhóm của Chu Thụy chẳng khác nào một trung tâm sinh hoạt dành cho người cao tuổi trong khu dân cư, nơi mọi người dùng việc đánh cờ để giết thời gian.
Sau khi dạy xong tám nhịp cuối cùng, vẻ mặt Chu Thụy mệt mỏi như vừa được giải thoát khỏi pháp trường, cậu xoa xoa huyệt thái dương, lo lắng hỏi lại một câu: "Mọi người đã học được hết chưa?"
“Học xong rồi.”
“Không hiểu gì thì hỏi cậu nha.”
"Tạm thời vậy đi, vất vả rồi."
Chu Thụy không chắc chắn về tình hình của những người này, nhưng vì mọi người đều nói vậy, cậu cũng chỉ có thể tin tưởng: "Vậy tôi tiếp tục soạn phần tiếp theo."
Thấy chàng thiếu niên tóc nâu xám cầm máy tính bảng trở lại góc ngồi, Lại Vũ Đông tiến đến, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: "Tôi có thể soạn cùng cậu không?"
Chu Thụy giật mình vì giọng nói đột ngột vang lên bên tai, và ý nghĩa của câu nói đó khiến cậu càng ngạc nhiên hơn: "Cậu học được bài hát rồi?"
"Tôi chỉ có hai câu hát thôi."
Đoạn nhạc dài tổng cộng bốn giây, Lại Vũ Đông nghe đi nghe lại mấy chục lần, thuộc đến mức có thể hát vanh vách, phần hát đồng ca dài hơn một chút cũng đã được hắn học thuộc trước khi tập nhảy.
Về cơ bản là không có vấn đề gì, chi tiết sẽ luyện sau, vũ đạo mới là quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là hắn sợ nếu để Chu Thụy tiếp tục thế này thì cậu ấy sẽ tự kỷ mất.
“Vậy chúng ta cùng luyện nhé.” Chu Thụy thở phào nhẹ nhõm, gần như không thể nhận ra, “Nhưng tốc độ tôi học vũ đạo không bằng Tào lão sư hay Tô Tuấn Triết đâu, cậu đừng kỳ vọng nhiều quá. Hoặc nếu cậu rảnh thì cùng tôi xem lại điệu nhảy luôn.”
Lại Vũ Đông không tự tin nói: "Tôi thử xem."
Để tiện cho việc soạn vũ đạo, Chu Thụy lật ngược video gốc thành chiều thuận, chỉnh tốc độ phát lại thành 0.75 lần.
Cậu chia phần này thành các đoạn nhỏ, nhiều lần nhấn tạm dừng để chỉnh sửa rồi tiếp tục, tập nhảy theo nhạc chậm cho đến khi thành thạo mới chuyển về tốc độ gốc, có thể nhảy một lần không sai sót coi như là đã soạn xong.
Sau khi soạn xong một đoạn tám nhịp, Chu Thụy không khỏi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lại Vũ Đông đã kết thúc trước cậu một bước, hắn đang đối diện với tường gương tập đi tập lại cùng một động tác, để làm sâu sắc thêm trí nhớ cơ bắp.
Trong giọng nói của Chu Thụy mang theo một tia ngưỡng mộ: "Cậu nhớ động tác nhanh hơn tôi nhiều."
Lại Vũ Đông không phủ nhận ưu thế của mình, hắn lại lặp lại động tác trước gương, nhìn ngang nhìn dọc đều không hài lòng: "Nhưng tôi nhảy không đẹp."
【Cái này mà còn nhảy không đẹp?】
【Tỉnh lại đi! Đặc điểm lớn nhất của cậu là nhảy đẹp đó!】
【Nước mắt của tui đã chảy dài từ khóe miệng rồi】
Lại Vũ Đông: "..."
Hắn và đám người trên màn hình bình luận có lẽ không nói về cùng một kiểu đẹp.
Bước vào đoạn tám nhịp tiếp theo, bước nhảy vụn vặt và đa dạng, động tác tay phức tạp, còn có rất nhiều chi tiết ở đầu và vai, độ khó tăng lên rõ rệt.
Chu Thụy kéo thanh tiến trình tua đi tua lại mấy lần, mới bắt đầu nhảy chậm theo.
Lại Vũ Đông, người vẫn chưa thuần hóa được tứ chi, không theo kịp ở lần đầu tiên, tay chân chưa được não cho phép đã tự ý "vặn vẹo" lung tung, hắn dứt khoát dừng động tác, muốn xem Chu Thụy nhảy như thế nào trước.
Kết quả, vừa nhìn hắn đã để ý đến chỗ không hài hòa, nói chính xác hơn, là động tác của Chu Thụy không giống với bản gốc.
Sau khi nhạc dừng lại, Lại Vũ Đông lên tiếng nhắc nhở: "Vị trí tay sai rồi."
"Chỗ nào?" Chu Thụy nghi hoặc hỏi.
“Tay phải hạ xuống.” Lại Vũ Đông làm mẫu động tác, sau đó lấy máy tính bảng tìm lại đoạn video gốc, chỉ rõ để chứng minh mình không nói bừa, “Đây nè, hạ xuống rồi.”
“Thật hả?” Chu Thụy bán tín bán nghi làm lại động tác trước gương, ngay lập tức bừng tỉnh: “Tôi chưa hạ tay về, đến nhịp sau mới thả xuống.”
【Khả năng quan sát của dưa nhỏ mạnh ghê】
【Tui cảm thấy chắc là cậu ấy nhớ hết động tác rồi nhưng cơ thể không theo kịp】
【Bài hát chủ đề cậu ấy nhớ động tác nhanh nhất lớp F đó】
【Càng nghe mọi người nói tui càng nghi ngờ tứ chi của Yuki là ăn trộm được】
"Còn nữa—"
Lại Vũ Đông dừng lại một giây, những lời bình luận trên màn hình suýt chút nữa khiến hắn phân tâm.
Hắn tua lại đoạn video một chút, dừng hình rồi phóng to khung hình, đầu ngón tay chỉ vào tay của giáo viên vũ đạo: “Đoạn này, ngón tay duỗi ra, nhưng cậu lại nắm tay lại.”
“Thật nè.” Chu Thụy nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, suy tư, “Không chỉ trí nhớ tốt, cậu còn rất nhạy với chi tiết trong động tác.”
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc đề nghị: “Hay là cậu phụ trách luôn việc dựng động tác xem sao?”
Lại Vũ Đông: "???"
Are you sure?