Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 78

 
Một ngày trôi qua, tình hình luyện tập không khác gì hôm qua, buổi kiểm tra và công diễn đang đến gần khiến Chu Thụy càng thêm lo lắng, Lại Vũ Đông biết nói nhiều cũng vô ích, chỉ có quá trình luyện tập thật sự mới có thể khiến cậu yên tâm.

Vì vậy, dù đã mệt đến mức không nhấc nổi chân, hắn vẫn cố gắng chống đỡ luyện đến tận bốn giờ sáng, nhiều hơn hôm qua một tiếng.

Vị trí center là trụ cột của sân khấu, nếu Chu Thụy bị đồng đội kéo sụp, thì đội của bọn họ mới thật sự là xong đời.

Đáng mừng là giọng ca chính và rapper chính của đội bọn họ là những người bình thường có thái độ nghiêm túc, Triệu Diệc Phong đặc biệt nghiêm túc với môn nhảy yếu của mình, tốc độ tiến bộ vượt bậc.

Ba vị trí quan trọng tạo thành một hình tam giác vững chắc, chống đỡ chiếc xe ba bánh đang lung lay sắp đổ của bọn họ.

“Hy vọng họ có thể xem qua động tác di chuyển rồi ngủ.” Chu Thụy tắt đèn phòng tập, buồn ngủ đến mức ngáp liên tục nhưng vẫn không yên tâm về một số đồng đội.

Cậu không mong họ có thể học thuộc lòng hoàn chỉnh, chỉ cầu họ làm quen sơ qua, để buổi diễn tập sau đó suôn sẻ hơn một chút.

Lại Vũ Đông kéo khóa chiếc áo khoác bông lên cao: “Đường di chuyển đơn giản, chắc là không có vấn đề.”

“Nhưng chưa quen bài nhảy sẽ ảnh hưởng đến việc nhớ vị trí.”

“Không sao, vẫn còn một ngày mà.”

Hắn miệng thì an ủi như vậy, nhưng trong lòng thì đã chuẩn bị tinh thần bị mắng một trận tơi bời. Hắn thậm chí còn trông chờ vào các huấn luyện viên – biết đâu sau khi bị chửi, có vài người trong đội sẽ chịu để tâm hơn một chút.

Hai người đến lầu một, đi ra phía ngoài.

Tuy sáng nay hắn đã đứng trước ống kính nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng không loại trừ khả năng sẽ lặp lại tình cảnh như hôm qua. Lại Vũ Đông thu lại vẻ mệt mỏi, cố gắng giữ trạng thái tươi tỉnh nhất có thể khi bước ra khỏi cánh cửa lớn.

Quả nhiên, hắn khoác áo bông chưa đi được mấy bước, tiếng gọi nhiệt tình, hăng hái đã vọng lại từ đằng xa.

"Yuzu! Nhìn mẹ này!"

"Vất vả rồi! Hôm nay tan làm muộn thế!"

“Yuki cố lên!”

Lại Vũ Đông nhìn về phía ấy. Những chiếc điện thoại bật đèn flash liên tục như ánh đèn sân khấu, kết thành từng chùm ánh sáng, bao quanh thành những quả cầu lấp lánh. Không biết do mắt hắn kém hay trí nhớ sai lệch, mà ánh sáng hôm nay hình như nhiều hơn hôm qua một chút.

Chu Thụy kinh ngạc thốt lên: "Hình như người hâm mộ của cậu đông hơn rồi đấy."

Ngay cả Chu Thụy cũng nói vậy, xem ra không phải hắn ảo giác.

Lại Vũ Đông vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu, chẳng lẽ là do khác biệt giữa thứ Sáu và thứ Bảy? Mọi người đều được nghỉ sao?

Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Dù vì lý do gì đi nữa, có một điều không đổi – những người này đều đến vì hắn. Một cảm giác mơ hồ như đang được “thăm nuôi” khiến Lại Vũ Đông vừa thấy buồn cười vừa xúc động. Giống như hôm qua, hắn mỉm cười đáp lại từng người một. Áo khoác bông dày cộm khiến cánh tay hắn cử động khó khăn, động tác giơ tay tạo hình trái tim trên đầu có phần vụng về.

Tiếng hò hét của người hâm mộ càng thêm vang dội.

"Đáng yêu quá!!!"

"Bé cưng mau về ký túc xá đi! Bên ngoài lạnh lắm!"

“Không sợ người lạ đúng không!?”

Ờ ha, còn cái “thiết lập” giả vờ sợ người lạ nữa chứ.

Nhưng cách xa như vậy, người còn thấy không rõ, chắc là không đến mức mắc chứng sợ xã hội đâu nhỉ?

Xin lỗi, cái này vượt quá phạm vi hiểu biết của một người giả vờ mắc bệnh như hắn rồi.

Cuộc tương tác với người hâm mộ kéo dài tận năm phút, Lại Vũ Đông càng tỏ ra thân thiện, phản ứng của người hâm mộ càng nhiệt tình, hắn buộc phải thể hiện một thái độ tương xứng, từ đó hình thành một vòng tuần hoàn kỳ lạ nhưng tốt đẹp.

Chu Thụy bên cạnh hắn lắc lư sắp ngủ gật đến nơi, nhắm mắt suýt chút nữa thì đâm sầm vào người Lại Vũ Đông.

Cuối cùng, chính các fan vì thương mà chịu “buông tha” cho idol nhà mình. Họ đồng lòng không gọi tên hắn nữa, chỉ giơ cao những chiếc điện thoại phát sáng như đèn dẫn đường, lặng lẽ tiễn hắn quay trở về ký túc xá.

Ngay khi họ còn đang luyến tiếc nghĩ rằng đây là lần nhìn cuối cùng, chàng thiếu niên tóc vàng nhạt đột nhiên quay người lại ngay khoảnh khắc cánh cửa kính đóng sập, hắn hà hơi lên cánh cửa kính, dùng ngón tay vẽ một trái tim thật chuẩn.

Gương mặt xinh đẹp ẩn sau trái tim đó, hai tay hắn tạo dáng “finger heart” bằng ngón cái và ngón trỏ.

Cuối cùng, hắn cười phất tay chào tạm biệt, cùng với trái tim dần tan biến trong tầm mắt.

Trong đám đông, những tiếng "má ơi" bùng nổ liên tiếp, không ai kìm nén được cảm xúc.

"Mấy người mau nhìn đi! Tui không chịu nổi nữa!!!"

"Có ai quay lại không!?"

“Mình bật đèn flash nên không quay!!”

"Tui tưởng cậu ấy vào trong rồi nên không quay nữa!!!"

Ai nấy đều hưng phấn đến mức hận không thể chạy ngay một mạch tám trăm mét, thậm chí có hai người hâm mộ không quen biết còn kích động ôm chầm lấy nhau nhảy cẫng lên.

"Tôi cảm giác như mình đang nằm mơ vậy..." Một người trong số đó hoảng hốt một hồi, run rẩy hạ chiếc điện thoại đang bật đèn flash xuống, ngay lập tức ghi lại tâm trạng của mình lên diễn đàn.

【Chủ đề】Ai mà không vote cho dưa nhỏ thì có lỗi lớn rồi!

Chủ thớt:

Hôm qua nghe mấy chị đi canh giờ tan làm nói đúng thiệt! Miura Yuki đúng là kiểu idol biết chiều fan đó trời! Ai nói tai Bưởi nhỏ không tốt vậy? Chỉ cần gọi tên là cậu ấy chắc chắn sẽ quay đầu nhìn! Còn biết quay lại tạo bất ngờ nữa! Idol như vầy thì nên debut luôn rồi ngồi vĩnh viễn ở ghế ký tặng nha mọi người!

1L

Tui ở hiện trường đây, tui điên rồi

2L

Bé Yuzu mặc áo bông làm tim nhìn như con chim cánh cụt nhỏ www

3L

Cậu ấy không hề sợ người hâm mộ đâu! Siêu ngoan luôn!

4L

Giao video hiện trường ra đây, đừng ép tui quỳ xin mấy người (quỳ

5L

Nghe mấy người nói tui cũng tò mò rồi, mấy hôm nay tui cũng ra hiện trường đu thử xem sao

6L

Tui bắt đầu ảo tưởng về buổi ký tặng fan trong tương lai rồi

……

Người khác có gặp nạn hay không thì không biết, nhưng Lại Vũ Đông thì đúng là sắp gặp nạn thật rồi.

Bởi vì thời gian rất nhanh đã đến thứ Hai, là ngày các huấn luyện viên và giáo viên chuyên môn lần lượt kiểm tra tình hình luyện tập của từng nhóm.

“Nhóm tiếp theo, ‘Peppermint’ nhóm A.”

Lại Vũ Đông ôm gối ngồi bệt dưới đất, hắn liếc mắt nhìn Chu Thụy đang mang tâm trạng nặng trĩu, rồi chậm rì đứng lên, như thể lao ra pháp trường, bước về phía khoảng đất trống trước mặt các huấn luyện viên với vẻ mặt chán chường như chẳng còn thiết sống.

Thần linh show tuyển chọn phù hộ, xin đừng để hắn bị vạ lây vì đồng đội.
 

Bình Luận (0)
Comment