Câu hát đầu tiên do Triệu Diệc Phong cầm mic hát, đoạn nhạc dạo bắt tai khiến khán giả ngay từ đầu đã bị cuốn vào bài hát. Tiếp đó là Thư Đằng Kiệt, người đảm nhận vai trò hát chính phụ 2.
Nhưng sự ổn định này chỉ duy trì trong chốc lát. Ngay khi La Phi Nhiên bắt đầu phần rap, cậu ta đã lệch nhịp, toàn bộ đoạn rap trượt khỏi tiết tấu mà không thể tìm lại nhịp cho đến khi kết thúc.
Lại Vũ Đông thầm kêu không ổn.
Sai sót xuất hiện quá sớm rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý của các đồng đội khác, đến nỗi kéo theo cả những người phía sau.
Cũng may sai sót của La Phi Nhiên không ảnh hưởng đến Chu Thụy, trạng thái của cậu ấy thậm chí còn tốt hơn cả lúc diễn tập.
Sân khấu trôi qua nửa chặng mà chưa gặp trở ngại gì lớn, Lại Vũ Đông thoáng thấy bằng khóe mắt: Tằng Khải đang cuống cuồng chỉnh lại tai nghe – có vẻ trong lúc nhảy đã vô tình làm rơi.
Nhưng hắn không có dư sức lực để quan tâm đến tình huống của người khác.
Bởi vì đến phần của hắn rồi.
Đội hình thay đổi, vị trí di chuyển, Lại Vũ Đông từ bên hông sân khấu tiến ra giữa, thể hiện hai câu hát quý giá:
“Cùng tôi chạm đến giấc mộng đêm hè…”
Ánh đèn sân khấu chiếu lên mái tóc vàng nhạt của thiếu niên, từng sợi tóc óng ánh như phủ lớp cát vàng rực rỡ. Lớp trang điểm vừa vặn, giữ được vẻ tự nhiên mà không quá đơn giản, tôn lên khí chất trong trẻo của một cậu thiếu niên.
Hắn nâng tay theo đường cong đẹp mắt, từng bước nhảy đều đặn khớp với tiết tấu, tuy vũ đạo chưa thật sự nổi bật nhưng đã trôi chảy hơn hẳn phần mở đầu. Biểu cảm không gượng ép, không dư thừa góp phần tăng điểm – tựa như một trái non đang dần chín mọng.
Hắn cong mày, nở một nụ cười rạng rỡ, giống như một cơn gió đêm mát rượi thổi tan những u uất trong lòng.
Đồng thời, ống tay áo trượt xuống để lộ một đoạn da trắng nõn, hắn xoay cổ tay, đầu ngón tay khẽ ngoắc về phía mình, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Như lời mời trang trọng dành riêng cho bạn, một bữa tiệc huy hoàng chỉ hai người.
Bốn giây ngắn ngủi kết thúc, không một giây nào là thừa thãi.
Ống kính rời đi, Lại Vũ Đông theo đó nhường vị trí center cho Tằng Khải phía sau, vẻ mặt nhẹ nhàng tự tin không ai nhận ra hắn đã hoảng đến suýt chút nữa thì thiếu oxy lên não.
Cảm giác này vượt xa cả lúc ghi hình bài hát chủ đề – là thực tại khi hàng trăm ánh mắt đều dồn về một người.
Và nơi ánh mắt hắn hướng đến, là biển đèn cổ vũ sáng rực vì hắn.
Hắn thậm chí không phân biệt được nhịp tim tăng nhanh là do căng thẳng hay hưng phấn.
Tuy nhiên, khi nhịp tim của Lại Vũ Đông còn chưa kịp ổn định, một sự cố sân khấu khiến tất cả khán giả đều chết lặng.
—Tằng Khải quên lời.
Đoạn lẽ ra do Tằng Khải hát chỉ thốt ra được vài chữ ú ớ ban đầu, những lời còn lại thì dứt khoát im bặt, sân khấu vang lên tiếng nhạc đệm trơ trọi không ai đoái hoài.
Lại Vũ Đông nương theo vị trí đứng gần nhau liếc nhìn Tằng Khải một cái, đối phương mặt cắt không còn giọt máu, mấp máy môi, nhưng trong tai nghe vẫn không có tiếng người.
Có lẽ sự cố sân khấu vừa rồi đã khiến cậu ta nhất thời hoảng loạn, lời bài hát đã bỏ nhà ra đi khỏi đầu óc cậu ta rồi.
Lại Vũ Đông lại không cảm thấy quá bất ngờ.
Chuyện đến nước này, dù trong lòng Lại Vũ Đông có chửi rủa Tằng Khải cả vạn lần cũng vô dụng, quan trọng nhất là làm sao để giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất.
Vị trí của Tằng Khải là hát phụ 2, không phải chỉ quên một câu là xong chuyện, phía sau còn ba câu nữa. Nhìn bộ dạng đờ đẫn như phỗng của cậu ta, e rằng vài giây nữa cũng không thể lấy lại được phong độ.
Nếu không tiếp tục hát, đoạn này sẽ vô duyên vô cớ mà bỏ trống mất.
Điều ngột ngạt hơn nữa là, người hát tiếp theo là Hoàng Việt Như. Tâm lý của cậu ta vốn đã rất tệ từ hồi luyện tập rồi, nếu mặc kệ thì có thể sẽ lặp lại thảm án.
Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng cứu vãn tình hình.
Lại Vũ Đông chẳng kịp suy nghĩ nhiều, may mắn là hắn thuộc làu lời bài hát đến nỗi mỗi đoạn đều như solo của mình vậy. Hắn lập tức cất tiếng hát tiếp câu thứ hai của Tằng Khải.
"Gặp gỡ khoảnh khắc rung động này..."
Vốn dĩ lên sân khấu biểu diễn đã rất căng thẳng, đồng đội đột ngột gây ra kinh hãi khiến nhịp tim của Lại Vũ Đông tăng vọt, giọng hát hơi kém ổn định so với lúc solo ban nãy. Cũng may là không ảnh hưởng nhiều, hắn cố gắng bình tĩnh lại, vừa hát vừa điều chỉnh.
Đến câu thứ ba, Triệu Diệc Phong giơ micro tay lên đỡ giọng cho Lại Vũ Đông, tựa như một tấm lá chắn vững chắc nâng đỡ giọng hát của hắn, giúp hắn yên tâm dũng cảm hát tiếp mà không cần lo lắng gì.
Lần đầu hát một phần chưa từng tập luyện, phản ứng của Lại Vũ Đông có thể chấm điểm gần tuyệt đối. Phân đoạn này vũ đạo của hắn còn mạnh mẽ hơn cả Tằng Khải, nhưng phần cứu nguy lại không làm ảnh hưởng chút nào đến tổng thể màn trình diễn.
Cho đến khi phần này kết thúc, Tằng Khải vẫn không cất tiếng lần nào. Không biết là cậu ta chưa hoàn hồn, không tài nào nhớ ra lời bài hát, hay là khí thế của cậu ta không đủ để giành lại phần của mình.
Lại Vũ Đông thuận lợi hát xong câu cuối cùng.
Hoàng Việt Như lập tức mở miệng hát tiếp, ban nãy cậu ta ở phía sau bị Tằng Khải dọa cho không nhẹ, may mà có đồng đội ra tay giúp đỡ, nếu không cậu ta cũng căng thẳng đến quên lời rồi.
Những phần biểu diễn tiếp theo không ai mắc lỗi nữa.
Buổi diễn tưởng chừng như kéo dài cả thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc. Khi nhạc dừng, Lại Vũ Đông giữ nguyên tư thế quỳ một gối, nghiêng đầu nhìn về trung tâm sân khấu, chờ ống kính lướt qua để ghi lại từng gương mặt cận cảnh.
Vào khoảnh khắc ống kính lia tới hắn, hắn biến bi phẫn thành một cái nháy mắt, nở một nụ cười hoàn toàn trái ngược với tâm trạng.
Cầu cho thế gian này đừng có thêm sự cố sân khấu nào nữa.