Kết thúc tiết mục, nhóm A rời khỏi sân khấu qua lối cầu thang, nhường sân khấu lại cho nhân vật chính của 《Peppermint》– nhóm B.
Trên sân khấu nhiệt huyết sục sôi, còn dưới sân khấu là bầu không khí ảm đạm. Hai người mắc lỗi cúi gằm mặt không dám lên tiếng. Nhóm của họ vốn đã không có cửa thắng, giờ thì đến vai phụ cũng không xứng, tả tơi như chiếc lá mục, thủng lỗ chỗ.
Cuối cùng, Triệu Diệc Phong là người phá vỡ sự im lặng. Anh dang rộng vòng tay ôm lấy từng người một, dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi: "Kết quả không quan trọng, mọi người vất vả rồi."
Đến lượt Lại Vũ Đông, hắn chủ động tiến lên một bước ôm Triệu Diệc Phong, cảm ơn vì đã ra tay giúp đỡ trên sân khấu: "Cảm ơn anh."
“Không phải cậu mới là người nên được cảm ơn sao?” Triệu Diệc Phong thuận tay vỗ nhẹ lưng hắn, thái độ chân thành hơn hẳn lúc an ủi những người khác. “Làm tốt lắm, tiến bộ nhiều đó.”
“Yuki! Nhờ cậu cả đấy!” Chu Thụy lao đến như tên bắn, túm lấy tay Lại Vũ Đông lắc lia lịa, mặt đầy phấn khích: “Lúc đó đầu tôi trống rỗng luôn, chẳng nghĩ ra gì cả! May mà cậu phản ứng kịp thời!”
"Tôi còn tưởng đoạn của Tằng Khải chỉ có một câu chứ." Chử Thiên Dịch mượn lời nói đùa để ám chỉ một người đồng đội mà anh đã không vừa mắt từ lâu: “Tôi thấy sao khác với lúc tập dợt quá vậy?”
Trong vòng vây của ba người, Lại Vũ Đông được tâng bốc đến mức có chút ngại ngùng, hắn cảm thấy mình chẳng làm gì ghê gớm cả.
Gọi là "cứu vớt tình hình" thì hơi quá, vì thật ra lúc hát cũng có chút sai sót, chính hắn cũng nhận ra giọng mình hơi run. May mà dựa vào tâm lý và lớp lót âm thanh để điều chỉnh lại, nhưng cũng chỉ cất tiếng hát được vài giây là xong.
Hơn nữa, hắn chỉ là không muốn để cả nhóm thất bại quá thảm hại, bởi vì hắn rất coi trọng tính toàn vẹn của sân khấu, dù có thể không đủ hoàn hảo, cũng phải lấp đầy phần còn thiếu.
Nghĩ đến đây, đôi mắt xanh lục khẽ liếc nhìn về phía Tằng Khải. Trùng hợp làm sao, lại vô tình bốn mắt nhìn nhau.
Thấy đối phương có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lại Vũ Đông – vốn rất giỏi đọc không khí – không tỏ ra thương cảm. Hắn học theo thái độ mà người ta từng dành cho mình trong cầu thang trước đó, lạnh nhạt dời ánh mắt đi, giả vờ như mình là một cậu người nước ngoài không hiểu chuyện đời.
Có chút tức giận.
Ngay cả Lương Chi Thịnh, người đã qua loa cho xong buổi diễn đầu tiên và ngủ nướng trong kỳ thi chủ đề, mấy ngày nay cũng đã thức khuya luyện tập, cố gắng không kéo tụt tiến độ, thì mấy người đồng đội của hắn cứ như đang mộng du trên sân khấu vậy, hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Nếu đồng đội không mắc lỗi, những chuyện không vui trước đó có thể xóa bỏ, Lại Vũ Đông không phải là người dễ nổi giận, hơn nữa hắn có thể hiểu được nguyên nhân đằng sau những bất đồng và giận dỗi nhỏ nhặt của họ trong những ngày này, việc họ không tin tưởng và thậm chí có thành kiến với mình là điều hợp lý.
Lùi một vạn bước mà nói, sai sót của La Phi Nhiên là do thực lực và tâm lý hạn chế khả năng phát huy, cậu ta dù có căng thẳng đến đâu cũng hoàn thành phần của mình không sai lời.
Nhưng Tằng Khải lại quên sạch lời.
Nếu không có người cứu, sợ là đến câu thứ tư cũng chưa hát nổi.
Dù tai nghe có rơi ra giữa chừng thì cũng quá vô lý. Nếu luyện đủ kỹ, nhờ vào phản xạ cơ bắp cũng vẫn hát được. Huống hồ tai nghe của cậu ta rơi ra đâu phải ngay lúc đang hát, phía trước còn hai câu làm đệm, mấy giây đó hoàn toàn đủ để chuẩn bị.
Có lẽ vì lời bài hát của cậu ta không chỉ có bốn câu, nên mới dám không trân trọng cơ hội.
Ba câu hát mà Lại Vũ Đông cứu vãn còn nhiều hơn cả phần gốc của mình.
Nghĩ đến cảnh trước đó họ tranh giành lời hát kịch liệt thế nào, giờ chỉ thấy mỉa mai.
—
Góc nhìn chuyển sang sân khấu.
Nếu nói sân khấu của nhóm A như khu vườn sau huyền ảo, thì sân khấu của nhóm B lại như một công viên mùa hè rực nắng.
Tổ chương trình mang hẳn một chiếc xe kem màu trắng – hồng lên sân khấu, trên nóc còn buộc chùm bóng bay. Bên cạnh là bộ bàn ghế gấp màu hồng nhạt, ba tầng đài phun kiểu Âu rải đầy hoa tươi đủ sắc màu, từng chi tiết đều tái hiện đúng tinh thần MV bản gốc.
Ngồi đúng vị trí của Lại Vũ Đông là Mạc Lê – người giữ vị trí center. Anh ngồi trên chiếc ghế gấp cạnh xe kem, tay chống cằm lên bàn, tạo dáng như đang buồn ngủ trong một buổi chiều oi ả.
Nhạc dạo vang lên, Mạc Lê uể oải ngồi thẳng dậy, theo nhịp nhạc thực hiện một đoạn vũ đạo nửa thân trên nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút.
Không hổ là người hát gốc.
"Nói thật, tôi thấy thiết kế xích đu hay hơn, rất dễ gây ấn tượng," Triệu Diệc Phong khách quan nhận xét.
Nhắc đến chuyện này, Lại Vũ Đông không khỏi thở dài một tiếng: "Xích đu không vững."
Chỉ cần động tác của hắn hơi lớn một chút, chiếc xích đu rỗng nhẹ bẫng kia liền lắc lư trước sau, buổi diễn tập hôm qua làm hắn lắc đến chóng mặt, vì vậy hôm nay trên sân khấu đặc biệt cẩn thận dè dặt.
Kết quả là vốn dĩ tay chân hắn đã không linh hoạt, giờ lại càng cứng ngắc hơn, và tất nhiên lại bị dân mạng trên livestream chê như robot. Nhưng nếu xem bản quay trong phòng tập được phát sau đó, ngồi trên ghế thường, hắn đâu có gượng gạo như trên sân khấu đâu.
Lại Vũ Đông nghĩ mãi không ra, loại thiết kế sân khấu tăng độ khó này không thể giao cho Mạc Lê sao?