Bất quá, khoảng cách giữa hai người bọn họ không phải là một chiếc xích đu có thể giải quyết được.
Cũng may ngoài việc đó ra, Lại Vũ Đông hoàn thành đều không tệ, thậm chí những đoạn vũ đạo khó nhằn trước giờ còn được cư dân mạng khen ngợi.
Sân khấu của nhóm B cực kỳ thành công, Mạc Lê là hình mẫu hoàn hảo cho người hát bản gốc. Trừ Lữ Chí Hào lớp C phần rap chưa được “vào mood”, còn lại mỗi người đều có màu sắc riêng nhưng vẫn hòa quyện với tập thể. Tổng thể là một sân khấu rất chuyên nghiệp và chỉn chu.
Dưới sân là dàn fan của Fir-Nine cổ vũ hô tên nhịp nhàng như đang xem concert của nhóm nhạc đã debut lâu năm.
So với họ thì nhóm A đúng là một mớ hỗn độn, không thể so bì.
Lại Vũ Đông cảm thấy tốt nhất là không nên mở bình luận lên trong chốc lát, mặc dù hắn không phải là loại người yếu đuối sợ bị chê bai, nhưng hắn không muốn bị liên lụy.
Sau khi nhóm B kết thúc biểu diễn, MC chương trình – Phó Hàm Vũ – bước lên sân khấu để dẫn dắt tiếp phần sau:
“Sau đây là phần kêu gọi bình chọn. Xin mời các học viên nhóm 《Peppermint》A bước ra sân khấu.”
Lại Vũ Đông hít sâu điều chỉnh lại trạng thái, cùng đồng đội đi ra từ cánh gà. Dù không có nhiều cơ hội chiến thắng, cũng không thể để lộ vẻ chán nản.
Người đầu tiên cầm micro phát biểu là Chu Thụy: “Chào mọi người, mình là học viên số 1 của nhóm A – Chu Thụy.”
Cậu hơi nghiêng người, nhìn về phía cuối hàng: “Mấy ngày qua, Yuki đã giúp mình rất nhiều, nếu không có cậu ấy, có lẽ mình chẳng đủ can đảm để đứng trên sân khấu này. Có thể đây sẽ là sân khấu cuối cùng của mình tại 《Đăng Phong Tạo Tinh》, mong mọi người hãy bình chọn cho cả hai tụi mình.”
Nói xong, cậu cười cười với Lại Vũ Đông đang ngạc nhiên, đưa microphone cho người tiếp theo.
“Chào mọi người, mình là học viên số 2 – Triệu Diệc Phong.” Triệu Diệc Phong nở nụ cười tươi rói, giọng nói trong trẻo như giai điệu mùa xuân, “Hai năm trước, mình từng hứa sẽ gặp lại các bạn trên một sân khấu lớn hơn. Hôm nay, cuối cùng mình đã đứng ở đây. Hy vọng mình không làm mọi người thất vọng. Nhất định lần tới sẽ mang đến sân khấu tuyệt hơn nữa. Xin hãy bình chọn cho mình, cảm ơn các bạn!”
Các đồng đội khác lần lượt kêu gọi bình chọn, trên sân khấu chỉ còn hai người chưa phát biểu.
Khi microphone được chuyền cho Tằng Khải, cậu ta bỏ qua phần tự giới thiệu theo lệ thường, vừa mở miệng đã là một nội dung vô cùng sốc: "Xin lỗi, hy vọng mọi người có thể bỏ phiếu cho Triệu Diệc Phong và Miura Yuki."
Lại Vũ Đông: "..."
Giờ thì hắn biết nói gì tiếp theo?
Khác với Chu Thụy vừa kêu gọi bình chọn vừa tiện thể nhắc đến hắn, trường hợp của Tằng Khải khiến hắn khó phân định — không rõ là do đến nước này rồi nên cố tình kéo hắn chết chung, hay là nhận ra sai lầm của bản thân nhưng EQ lại quá thấp.
Số phiếu thấp, hắn bị chê là thí sinh mãi không khá lên nổi.
Số phiếu cao, hắn bị mỉa mai một người chiếm hai phiếu.
Hắn thật sự rất khó xử.
Cũng không thể thẳng thắn mà nói: "Làm ơn trả phiếu lại cho Tằng Khải" được chứ?
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, thứ tự phát biểu của hắn ở sau Tằng Khải, vẫn còn khả năng bù đắp.
Lại Vũ Đông hít sâu một hơi, như thể đã chuẩn bị tinh thần hi sinh, cầm lấy micro: "Chào buổi tối, mình là Miura Yuki, học viên số 8 của nhóm A."
Dưới khán đài vang lên một tràng reo hò không thua gì lúc Triệu Diệc Phong phát biểu.
Lượng người hâm mộ ngoài dự đoán khiến hắn giật mình, nhưng hắn cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều, đành quy cho việc khán giả thường có cảm tình với người có ngoại hình bắt mắt.
Dù tay cầm micro hơi run, tố chất chuyên nghiệp tốt không cho phép Lại Vũ Đông mắc sai lầm trong lúc phát biểu, để phù hợp với hình tượng, hắn cố ý nói chậm lại, giọng điệu nghe càng thêm dịu dàng.
"Xin hãy bỏ phiếu cho học viên mà các bạn yêu thích, hy vọng người đó vừa khéo là mình, cảm ơn."
Đây là lời phát biểu ổn thỏa nhất mà hắn có thể nghĩ ra trong một giây nhận lấy micro.
…
Khi thời gian bình chọn kết thúc, hai nhóm của 《Peppermint》 cùng di chuyển đến phòng công bố kết quả. Trên bức tường giữa phòng treo một màn hình LED lớn hiển thị logo chương trình.
Lại Vũ Đông là người cuối cùng đi vào, chỉ còn lại một chỗ trống ở tận cùng bên cạnh.
Vì chỗ ngồi là một hàng ngang, không phải kiểu phòng nghỉ mỗi người một ghế, nên cơ bản là ngồi sát cạnh người bên cạnh.
Hắn cứ tưởng lại đen đủi ngồi cạnh Tằng Khải, không ngờ nhóm lại không xếp chỗ theo số thứ tự thí sinh, Triệu Diệc Phong là người thứ hai bước vào đã chiếm luôn chỗ vốn thuộc về Tằng Khải.
Triệu Diệc Phong tránh xa sáu người đồng đội bên kia, lặng lẽ nháy mắt với Lại Vũ Đông một cái, rõ ràng là cố ý giúp hắn tránh khỏi tình huống khó xử.
Thật ra ngồi sát cũng không sao, Lại Vũ Đông không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, bởi vì Tằng Khải chắc chắn còn xấu hổ hơn hắn, nhưng Triệu Diệc Phong tốt bụng suy nghĩ cho mình, sự ấm áp của "ở đời vẫn còn tình người" khiến hắn rất cảm động.