Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 97

 
Lại Vũ Đông từng tự đặt ra cho mình một nhiệm vụ phụ, đó là: tìm Wi-Fi, nghe một lần bản gốc của bài “Lose Heart”.

Thế nhưng trong môi trường ghi hình khép kín, điện thoại cũng bị thu giữ, muốn hoàn thành nhiệm vụ này chẳng khác nào mơ giữa ban ngày. Hắn đâu thể mặt dày như ở quán karaoke mà hỏi nhân viên phục vụ xin mật khẩu Wi-Fi được.

Ban đầu hắn nghĩ, chắc đến lúc rời khỏi show cũng không hoàn thành được. Ai ngờ, tìm mòn gót giày không thấy, ngẩng đầu đã ở ngay trước mắt.

Bạn cùng phòng của hắn – Lý Tự – lại lén giấu một chiếc điện thoại di động.

Việc lén mang điện thoại vào là vi phạm quy định. Cho dù Lại Vũ Đông tình cờ có được cái điện thoại đó, hắn cũng sẽ không tùy tiện sử dụng — ngoại trừ để hoàn thành nhiệm vụ phụ — nhưng hắn cũng không phải dạng thích xen vào chuyện người khác hay lên giọng đạo đức, càng không đi méc người ta.

Huống hồ, hắn lấy tư cách gì để can thiệp?

Người ta lén đem điện thoại vào thì sao? Hắn còn mang theo cả một hệ thống cơ mà.

Mặc dù… cái hệ thống đó có khi còn kém hữu dụng hơn cái điện thoại nữa.

“Cậu định làm gì đấy?” Lý Tự cảnh giác nhìn hắn từ đầu tới chân, đè giọng thấp xuống hỏi: “Chẳng lẽ cậu cũng…”

Cậu ngừng lại một chút, như bừng tỉnh: “Hết tiền đăng ký mạng rồi à?”

“...Không phải.”

Lại Vũ Đông nói rõ việc muốn dùng máy MP3 thông minh để kết nối mạng tải nhạc cho Lý Tự nghe, đối phương lập tức đồng ý, vẻ mặt không hiểu sao có chút hớn hở, chỉ là căn dặn đi căn dặn lại hắn tuyệt đối không được nói ra ngoài.

Bí mật không thể tiết lộ +1

Lại Vũ Đông quay về ký túc xá lấy chiếc MP3 thông minh, đúng lúc này không có bình luận trực tiếp hiện lên, mà camera trong phòng đã bị áo của Lương Chi Thịnh che lại, nên chẳng ai biết hắn đang lén lút làm gì đó.

“Mở rồi, mật khẩu 707.” Lý Tự thò đầu ra quan sát tình hình bên ngoài, sợ có người thứ hai phát hiện, “Xong chưa? Cậu nhanh lên tí đi, tải có mấy bài nhạc mà chậm chạp vậy?”

“...Cần tài khoản VIP.”

Ngoại trừ mấy ca khúc mới phát hành của Từ Án thì những bài cũ đều bị làm mờ, vì bản quyền thuộc về nền tảng khác, còn mấy bài mới thì hoặc là cần đăng ký gói thành viên tháng, hoặc là mua riêng từng bài.

Nhưng chiếc MP3 thông minh này lại chưa đủ xịn để thanh toán qua ví điện tử.

Lý Tự nghẹn lời: “Dùng tài khoản của tôi, tôi có.”

Cậu lập tức giật lấy MP3 từ tay hắn, thao tác một hồi, rồi không để đối phương từ chối, tải nguyên một album nhạc về.

Lại Vũ Đông tinh mắt phát hiện tất cả các bài đều hiện trái tim đỏ, cho thấy tài khoản đó đã nhấn yêu thích từ trước.

Khó trách nhìn cậu ấy vui thế, thì ra fan ruột của Từ Án lại ở ngay bên cạnh.

Trời ạ, giấu kỹ thật đấy.

Lại Vũ Đông bất giác nhớ lại chuyện hôm đầu tiên xuyên tới, một trong những lý do khiến Lý Tự đứng ra giúp hắn xử lý Tằng Khải, có lẽ là vì cảm thông với đồng minh cùng fandom.

Không bị hiểu lầm thành anti phá hoại ca khúc đã là may mắn lắm rồi.

“Xong rồi.” Lý Tự nhét lại MP3 vào tay hắn, thấy đối phương mừng rỡ cảm ơn mình mà không nhắc đến chuyện lén mang điện thoại, liền nhịn không được mở miệng: “Cậu không có gì muốn hỏi à?”

Ví dụ như tại sao cậu lại lén dùng điện thoại giờ này.

Lại ví dụ như tại sao cậu lại chắc nịch hắn sẽ vào vòng trong.

Một người bình thường xa cách điện thoại lâu ngày, chẳng lẽ không tò mò gì về thế giới bên ngoài sao?

Lại Vũ Đông lắc đầu: “Không.”

Hằng ngày hắn sống chung với đám bình luận trực tiếp, tiếp xúc với thế giới bên ngoài còn thừa mức cho phép, tâm trí đều dồn vào luyện tập, không cần phải dựa vào điện thoại để cập nhật thông tin hay giết thời gian.

Huống chi người ta đã cho hắn ké sóng và tài khoản VIP rồi, hắn không thể làm phiền thêm nữa.

Thứ duy nhất khiến hắn tò mò chính là hot search mà bình luận trực tiếp nhắc tới trong tập đầu của react, nhưng nếu đúng như hắn đoán là vì sân khấu đầu xấu hổ quá mà nổi tiếng, thì thà không biết còn hơn.

Không biết không sợ, không biết không xấu hổ.

Lý Tự không nóng không lạnh “ồ” một tiếng, nhìn cậu bạn tóc vàng nhạt đang cất MP3 đi vài giây, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cậu thật sự vì ‘Thứ Năm Điên Rồ’ mà bị lôi vào đây à?”

Lại Vũ Đông: “...”

Xuất hiện rồi, kiểu bạn cùng lớp hỏi bạn ăn que cay mua hiệu gì đây mà.

Quả nhiên trên mạng đã lan truyền cả rồi.

Lại Vũ Đông không có cơ hội phủ nhận, chỉ đành nặng nề gật đầu, gánh trên vai cái lý do hoang đường mà hệ thống bịa ra cho hắn.

Lý Tự tiếp tục: “Thế cậu còn tưởng gặp phải đường dây lừa đảo cũng là thật à?”

Lại Vũ Đông: “...”

Là... là vậy sao?

Hắn cũng đâu có biết!

Hắn căn bản đâu có trải qua mà! Chuyện này có thể trả lời đại được sao?

Lại Vũ Đông: 【Câu này nên trả lời sao đây?】

Hệ thống: 【Tùy vào lựa chọn của bạn, nhưng đề xuất bên này là nên trả lời "phải", để tránh rắc rối không cần thiết.】

Lại Vũ Đông: 【Tại sao?】

Hệ thống: 【Là kết luận sau khi phân tích dữ liệu.】

Lại Vũ Đông sốc thật sự, cái hệ thống rách này vậy mà còn có tính năng tính toán?

Không đến mức giống app chỉ đường “bẫy người” kia đấy chứ?

Tuy trong lòng vẫn không tin tưởng lắm, nhưng bởi vì cái hệ thống thường ngày bất cần đời này hôm nay hiếm hoi không đánh trống lảng, nên hắn thấy cũng đáng để nghe thử.

Dù sao cái hệ thống lôi hắn vào show tuyển chọn này cũng chẳng khác gì một đám lừa đảo cả.

Thế nên, hắn lại nặng nề gật đầu thừa nhận: “Phải.”

“Cậu sao không nói sớm?”

Lại Vũ Đông: “?”

Nói sớm cái gì?

“Thôi bỏ đi... Cậu cũng coi như gặp may.” Lý Tự hừ nhẹ một tiếng, nói thẳng: “Trở thành một thực tập sinh bình thường thì dễ, nhưng để trở thành một thần tượng đúng nghĩa thì khó, mà trở thành một idol chất lượng thì càng khó hơn. Nếu cậu chỉ đến đây để trải nghiệm nghề mới, hoặc mục tiêu cuối cùng là gom fan để làm KOL bán hàng, thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”

Cậu lập tức đổi giọng: “Nhưng nếu cậu thật sự muốn đứng lại trên sân khấu, đây sẽ là bước ngoặt định mệnh. Nỗ lực và chân thành sẽ không phụ lòng người, chỉ cần cậu chọn sân khấu, sân khấu nhất định sẽ hồi đáp cậu.”

Nói xong, cậu vỗ vai Lại Vũ Đông, như thể thay hắn làm ra lựa chọn vậy: “Cố lên, mong là tôi không cho nhầm người để dùng ké tài khoản và Wifi.”

Lại Vũ Đông dở khóc dở cười: “Tôi sẽ cố gắng.”

Không hổ danh là người cuối cùng của đội hình kết màn bài chủ đề, lời nói ra vừa máu lửa vừa trung nhị.

Nghe chẳng khác gì hồi hắn còn lấy nick là “Miura Yuki” sống trong thời kỳ bệnh trung nhị.

Chỉ là, nếu không nói mấy câu này trong... nhà vệ sinh thì sẽ hay hơn.
 

Bình Luận (0)
Comment